Viên Tuyết Hinh bị Tư Duệ đè trên giường làm một đêm, cả người đau nhức nằm bẹp không dậy nổi, hai bên đùi căng đau khó chịu, gần sáng mới mơ màng ngủ mất.
Mùi hương trong phòng nhè nhẹ dễ chịu, nắng sớm vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hai thân ảnh đang ôm nhau trên giường.
Tư Duệ cảm giác được ánh nắng, chầm chậm mở mắt ra. Anh thấy đầu mình vừa đau vừa nhức, trên ngực nằng nặng, cúi đầu, chợt phát hiện một cô gái lạ đang áp mặt lên ngực anh mà ngủ. Anh giật mình bật người dậy, động tác mạnh này làm người bên cạnh cũng tỉnh giấc.
Viên Tuyết Hinh dụi mắt nhìn anh:
“Anh sao vậy? Ngủ không ngon à?”
“Cô…”
Tư Duệ nhíu mày nhìn khuôn mặt trắng xinh của cô gái đối diện, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây rõ ràng là nhà anh…
“Cô là ai?”
Viên Tuyết Hinh nghe anh hỏi, cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay trong chớp mắt, cô khó hiểu nhìn anh:
“Anh nói gì vậy? Đừng bảo với em là mất trí nhớ rồi. Không vui đâu.”
Tư Duệ ngồi thẳng người dậy, hít sâu một hơi để chắc rằng mình không nằm mơ, sau đó mới nói:
“Tôi thật sự không biết cô… cô, có phải đêm qua chúng ta uống say rồi lên giường với nhau không?”
Lần này đến phen Viên Tuyết Hinh nhíu mày:
“Em là vợ của anh mà? Tư Duệ, đừng đùa như vậy.”
Tư Duệ nghiêm túc nhìn cô, khuôn mặt xa lạ này...
“Tôi không đùa…”
Hành động của Tư Duệ quả thật rất kỳ quái, Viên Tuyết Hinh vừa thấy anh như vậy đã nghĩ ngay đến thứ thuốc mà Mira đưa cho anh. Đây là cái giá mà Mira nói, hay tác dụng phụ của thuốc?
Cô bối rối không biết phải làm sao, cả người cứng đờ ngồi ở nơi đó. Anh không nói đùa, anh thật sự quên cô rồi? Cứ như vậy quên cô?
Mặc dù Tư Duệ không nhớ ra người này là ai, tại sao lại ở nhà mình, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh mà hỏi:
“Cô nói cô là vợ của tôi?"
Viên Tuyết Hinh lê thân mình đau nhức xuống giường, sau đó quay đầu nhìn anh, nói:
“Đúng vậy. Anh chờ một chút…”
Cô đi về phía tủ nhỏ, quỳ gối xuống rồi cẩn thận lục lọi, trong lòng đang rất hoảng loạn, nhưng trước tiên phải làm rõ mọi chuyện với chồng của cô, để anh không đuổi cô ra khỏi đây!
“A, tìm được rồi.”
Cô cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn, đi tới bên giường, đưa cho Tư Duệ.
Không khí giữa hai người có chút kỳ cục, vốn dĩ là vợ chồng, bây giờ lại chỉ có mình Viên Tuyết Hinh nhớ, khỏi phải nói có bao nhiêu khổ sở. Tư Duệ đang giữ khoảng cách với cô, anh rất cẩn thận không biểu lộ ra, nhưng cô vẫn nhận thấy được.
Viên Tuyết Hinh ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, may mà anh không có đuổi cô ra khỏi nhà, cũng không có nói mấy lời khó nghe.
Trong lòng Tư Duệ vô cùng hoang mang, nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn đề tên mình và một người phụ nữ tên Viên Tuyết Hinh, anh ngẩng đầu lên.
“Cô là.. .Viên Tuyết Hinh?”
Đối phương hai mắt long lanh nhìn anh, gật gật đầu, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Tư Duệ đưa tay đỡ trán, dùng sức xoa thái dương để giảm cảm giác đau đầu xuống. Anh không nhớ gì về cô gái này cả, trí nhớ trong đầu giống như bị người cưỡng ép hút mất một phần, anh cố nghĩ về chuyện mình kết hôn thì sẽ càng đau thêm.
Anh tạm thời gác xuống vấn đề của cô gái xa lạ trong phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Minh, chẳng mấy chốc, chuông cửa đã reo lên.
Tư Duệ làm vệ sinh cá nhân xong thì Tiêu Mình vừa đến nơi, sau khi ba người ngồi vào bàn trà trong phòng khách, Tư Duệ mới đem chuyện sáng nay thuật lại một lần.
Vẻ mặt của Tiêu Minh vô cùng đặc sắc, ban đầu là khinh khỉnh tỏ vẻ không quan tâm, lát sau thì biến thành nghiêm túc, cuối cùng là hoảng hốt.
“Cậu nói cậu không nhớ Viên Tuyết Hinh? Không nhớ một chút gì?”
Tư Duệ gật đầu, len lén đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, phát hiện sắc mặt cô ấy có chút trắng bệch.
Viên Tuyết Hinh thấy anh như vậy cũng không nói được gì, chỉ im lặng cúi đầu. Làm sao bây giờ? Cô phải làm thế nào đây? Tương lai bọn họ đối mặt với nhau như thế nào? Toàn bộ kỷ niệm của bọn họ đều bị anh quên sạch, thậm chí tên cô anh cũng không nhớ…
Trong lúc này, Tiêu Minh hỏi dò mấy câu, phát hiện ngoại trừ những vấn đề liên quan đến Viên Tuyết Hinh và việc biến thành mèo ra, mấy chuyện khác Tư Duệ đều nắm rõ. Anh quay sang nhìn Viên Tuyết Hinh, hỏi:
“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tuyết Hinh, em giải thích cho anh.”
“Em cũng không biết, chắc là do lọ thuốc…”
“Lọ thuốc nào?” Tiêu Minh hỏi.
Không thể làm gì khác, Viên Tuyết Hinh kể lại một lần quá trình đi xin thuốc của hai người. Nghe xong, không chỉ Tiêu Minh ngẩn ra, mà Tư Duệ càng khó hiểu.
“Cô nói tôi bị nguyền rủa nên biến thành mèo?”
Cô gái nhỏ nào đó chán nản chỉ anh chàng tóc đỏ, nói:
“Ừm, anh không tin thì có thể hỏi Tiêu Minh.”
Không cần Tư Duệ hỏi, Tiêu Minh đã gật đầu xác nhận:
“Là thật, Ngạn Khải cũng biết chuyện này. Hơn nữa việc cậu và Viên Tuyết Hinh kết hôn cũng là thật. Nhưng về chuyện lọ thuốc, anh không biết gì cả.”
Viên Tuyết Hinh quay sang định nói gì đó với Tư Duệ, nhưng thấy thái độ có chút xa cách của anh, liền đổi sang chuyện khác:
“Chai rỗng vẫn còn ở trên phòng, em đi lấy.”
Cô đứng lên rời đi, để lại khoảng không gian riêng cho hai người.
Danh Sách Chương: