Tư Duệ mở hộp nhỏ, bên trong là một sợi dây đeo tay đính ngọc lục bảo, khóa gài được làm từ ruby và vàng. Giá trị của thứ này không chỉ xa xỉ bình thường, mà là vật có một không hai của gia đình anh truyền lại qua bao đời nay.
Tất nhiên cô ngốc như Viên Tuyết Hinh làm sao biết được? Nhờ ánh sáng le lói từ đèn đường xuyên qua kính xe, cô mới nhìn rõ được một chút.
“Đưa tay cho tôi.”
Cục bột nhỏ ngơ ngơ đưa tay lên, chiếc vòng tay xinh đẹp kia được Tư Duệ cẩn thận đeo cho cô, yên vị trên cổ tay trắng ngần.
“Đây là vật gia truyền của mẹ tôi để lại.”
Tư Duệ nhấn mạnh ba chữ vật gia truyền khiến đôi mắt đang ti hí của Viên Tuyết Hinh chợt mở to.
“Thật à?”
Anh mím môi, gật gật đầu.
Ô? Thế cái viên xanh xanh này chắc là đá quý rồi, Viên Tuyết Hinh nghĩ nghĩ, không biết nghĩ cái gì lại đưa vòng tay lên, cắn cắn cái viên xanh xanh treo tòng teng kia rồi lè lưỡi:
“Đồ thật!”
Tư Duệ che mặt, không thể diễn tả nổi cảm xúc kì lạ trong lòng. Anh hoàn hảo thế này, chỉ cần ngoắc nhẹ tay liền dễ dàng sai khiến người khác, muốn bao nhiêu gái đẹp, diễn viên, người mẫu cũng không thành vấn đề. Ấy vậy mà trái tim lại lạc lối vì một côn ngốc đến cả phân biệt đồ thật đồ giả cũng phải đưa lên miệng cắn. Nghĩ tới đây, Tư Duệ cảm thấy có chút không ổn...
“Cô có hiểu vật gia truyền có nghĩa là gì không?”
Anh nương theo ánh sáng mờ mờ, tháo xuống găng tay của cô, chạm đến đôi tay đã lạnh cứng của Viên Tuyết Hinh, nhẹ nhàng đùa nghịch những ngón tay bé xinh. Mặc dù mang găng tay nhưng vẫn bị lạnh?
Giọng anh vốn dĩ rất trầm, bây giờ lại còn dùng điệu bộ nghiêm túc hơn bình thường nói chuyện, tất cả đều khiến cô mê mẩn. Cô dường như hiểu được thâm ý trong lời vừa rồi của Tư Duệ, rụt rụt ngón tay.
“Là đồ chỉ truyền cho người trong gia đình…”
“Ừ, bây giờ thì lại rất thông minh.”
Ý anh là bình thường tôi rất ngốc chắc? Viên Tuyết Hinh liếc mắt, tay vẫn bị người nào đó chơi đùa đến quên trời quên đất. Anh đột nhiên không vuốt ve tay cô nữa, đổi sang siết nhẹ một cái, cười có hơi thâm hiểm:
“Cô đã đeo nó rồi thì xem như là người trong nhà của tôi.”
Lời này vừa dứt, máu trong người Viên Tuyết Hinh dường như đảo ngược một cái khiến hai tai và má cô đều ửng đỏ. Xinh đẹp tựa một đóa hồng diễm lệ giữa trời đông. Cô im lặng một lúc, trúc trắc gật đầu, không phản đối câu nói vừa rồi. Boss à, cái này xem như cầu hôn sao?
Tư Duệ chậm rãi nghiêng đầu sang. Từ vị trí của Viên Tuyết Hinh ngược sáng nên không nhìn đến biểu cảm của anh, nhưng tiếng cười khẽ kia vẫn làm cô run rẩy. Hơi thở nam tính ngày càng gần, Viên Tuyết Hinh cũng biết là sắp có chuyện gì xảy ra, vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng rạo rực như có ngọn lửa nhỏ đang cháy. Đúng lúc đôi môi nóng ấm ấy chỉ còn cách môi cô một đường mỏng thì điện thoại của anh reo vang.
Tư Duệ khựng lại, Viên Tuyết Hinh mở to mắt.
Là ai vô duyên như vậy? Viên Tuyết Hinh mắng nhỏ một câu, đang không vui thì Tư Duệ đột nhiên hôn lên sóng mũi cao ngất của cô một cái thật nhanh.
“Khuôn mặt thất vọng kia là sao vậy cô Viên?”
Anh cười càng thêm vui vẻ, nhấc tay cầm lấy điện thoại và gắn tai nghe vào, nổ máy chuẩn bị đưa Viên Tuyết Hinh về.
Viên Tuyết Hinh xì một tiếng, quay mặt ra ngoài cửa, ngơ ngác nhìn những ánh đèn đang bay vụt qua trước mắt và trôi tuột về phía sau. Ai thất vọng chứ?
“Tôi có người yêu rồi, ông cũng đã thấy đám người kia chụp được hình mà, đừng giả vờ. Còn nữa, chọn người xem mắt thì chọn cẩn thận chút. Tôi không thích mấy ả đàn bà như bà dì kia đâu.”
Giọng Tư Duệ chợt trở nên khó chịu, Viên Tuyết Hinh tò mò vểnh lỗ tai lên.
“Từ hôm nay tôi cũng không còn là Louis Arren nữa, tôi họ Tư. Xin ông tự trọng cho.”
Tư Duệ liếc mắt thấy ai kia tò mò nhìn mình, tâm trạng bức bối khi nói chuyện với lão già kia cũng khá khẩm hơn nhiều. Anh tắt máy, đưa tay xoa đầu Viên Tuyết Hinh.
“Đừng lo, chỉ là tôi với bố mình không hợp nhau lắm thôi. Sau này có làm đám cưới ông ta cũng không có quyền phản đối.”
Đ-đám cưới? Viên Tuyết Hinh gãi gãi lỗ tai để chắc rằng mình không nghe nhầm, nhưng mà câu tiếp theo của Tư Duệ triệt để khiến cô tỉnh táo lại.
“Hôm nào rỗi tôi muốn ra mắt gia đình cô.”
Tư Duệ, anh cũng quá trực tiếp rồi! Đánh nhanh như vậy ai đỡ nổi hả? Viên Tuyết Hinh nghĩ tới phản ứng của mẹ mình, hoặc là đuổi cổ cô khỏi nhà, hoặc là nổi điên xách chổi rượt cô quanh phố, cơ thể cứng đờ. Cô buột miệng hô to:
“Không được! Tôi không muốn! Anh phải hỏi ý tôi trước chứ!”
Người nọ thế nhưng nhăn mày một cái rồi im lặng. Dường như khá bất ngờ trước thái độ của cô.
Lúc sau, Viên Tuyết Hinh mới nghe một tiếng thở dài thật khẽ.
“Xin lỗi, là tôi ép cô mà không nghĩ tới cảm xúc của cô.”
Tư Duệ thoáng buồn, nói xong câu này cả hai lập tức chìm vào trong khoảng không tĩnh lặng. Viên Tuyết Hinh biết mình lỡ lời, nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý mà!
“Tôi…”
“Tới nhà rồi.” Tư Duệ chậm rãi cắt ngang lời cô.
Trong lúc hai người nói chuyện thì vừa vặn tới nhà, Viên Tuyết Hinh xoay qua xoay lại hết nhìn anh lại nhìn nhà mình. Sao lại nhanh vậy?
“Ngủ ngon. Ngày mai còn lạnh, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi làm.”
Anh nói xong nghiêng người sang bên này mở cửa cho cô, sau đó không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Giận rồi? Viên Tuyết Hinh ù ù cạc cạc bị người ta ném ra ngoài, chiếc xe lên ga rồi lao đi thật nhanh, chỉ để lại một vệt khói mờ.
Danh Sách Chương: