• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tư Duệ lái xe đưa cả ba người đến bệnh viện trước, sau khi để bác sĩ kiểm tra sơ qua và băng bó cho Lục Hâm xong liền bắt xe đưa họ về. Anh cần đến đồn cảnh sát một chuyến, nhưng cái cô Viên Tuyết Hinh kia lại sống chết bám áo anh không chịu buông.

“Tôi cũng muốn đi!”

Anh nhăn đôi mày rậm, không vui gỡ tay cô ra:

“Đi theo làm gì? Lục Hâm còn cần người chăm sóc, về!”

Bọn họ đang đứng trước cửa ra vào của bệnh viện, nếu còn làm ồn chỉ sợ không tốt lắm. Anh đang định bảo Lục Hâm kéo cô vào trong taxi thì Viên Tuyết Hinh chợt nhào lên ôm eo anh lắc lắc:

“Em cũng muốn đi nữa, Tư Duệ, cho em theo, nha nha nha?”

Ngay cả xưng hô cũng đổi, lại còn nũng nịu như vậy? Lục Hâm nổi da gà da vịt, vội thức thời nắm tay Trần Thế kéo đi. Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ cùng hưởng thụ của ai kia, cậu chỉ muốn đập cho một cái. Được Viên Tuyết Hinh ôm thích muốn chết còn làm bộ làm tịch cái gì thế, Tư chủ tịch?

Bình thường Viên Tuyết Hinh rất ít khi chủ động ôm ấp Tư Duệ, bây giờ còn chịu khó làm nũng, trong lòng anh nhất thời mềm nhũn, ngưa ngứa như có một sợi lông vũ lướt qua lướt lại. Ngón tay thon dài vuốt vuốt lòng bàn tay trắng mịn của cô:


“Đến sở cảnh sát phải im lặng, không được làm ồn, biết chưa?”

Viên Tuyết Hinh đạt thành mục đích, vội gật gật cái đầu nhỏ. Mái tóc xoăn đánh xù bị cô hất lung tung cả lên.

Tư Duệ mở cửa xe, cô nàng như con thỏ bông kia liền hớn hở trèo lên, tự mình thắt dây an toàn rồi ngồi nghiêm chỉnh.

Anh khó hiểu nhìn một lúc, khẽ hỏi:

“Đến sở cảnh sát có gì vui à?”

“Không hẳn.”

“Vậy sao lại hứng thú thế? Nhất nhất muốn đến đó cùng tôi?”

“Nghe nói ở trụ sở thành phố quy tụ nhiều anh đẹp trai lắm nên đến xem thử.”

Viên Tuyết Hinh nói xong, đèn đường và cây cối bên ngoài cửa kính bỗng chốc trôi vèo vèo ra sau đầu, thậm chí Tư Duệ còn bật xi nhan, đạp thắng, muốn vòng về con đường vừa đi qua. Động cơ xe hơi rít lên từng hồi dài làm cô ê cả mông. Định chở cô về thiệt hả trời? Viên Tuyết Hinh không tin, đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, vội vỗ vỗ lên vai anh:

“Này này này, đùa thôi, đùa thôi mà! Tôi- Em muốn đến sở cảnh sát tham quan!”

“Tham quan hay ngắm trai?”

Giọng Tư Duệ trầm xuống, so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, làm cô thấy rờn rợn. Rõ ràng chẳng thèm quan tâm lời cô nói nữa, thái độ như thể chắc chắn muốn tiễn cô về nhà. May mà Tư Duệ đúng lúc muốn quẹo trái thì còn hơn mười giây nữa mới qua đèn xanh.

Viên Tuyết Hinh đánh bạo nghiêng mạnh người qua hôn một cái chụt lên xương gò má của anh.

“Em sẽ ngoan mà, chỉ đi theo anh thôi đến chơi thôi, hứa luôn. Tư Duệ a~ dẫn em theo nha?”

Làm xong mới thấy xấu hổ, Viên Tuyết Hinh thật muốn úp mặt vô chỗ nào đó cho bớt nhục. Nhưng mà mắt vẫn mở to, cố làm cho mắt khô nhanh một tí, nặn ra mấy giọt nước cho thêm phần long lanh lấp lánh. Đáng thương không? Tội nghiệp không? Dẫn người ta theo đi!

Trong một buổi tối bị đánh lén đến hai lần, trái tim già nua của Tư Duệ không chịu nổi, lại còn gọi tên thân mật như vậy...


“Được rồi, để tôi thấy cô tia tên nào thì liệu hồn.”

Viên Tuyết Hinh thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi mắt, vô cùng tự nhiên cầm áo khoác của Tư Duệ lên rồi gấp lại giống như cái gối, đem nó chống lên kính xe và tựa đầu vào. Hai mắt nhắm lại nhưng cánh môi hồng nhuận cứ mấp máy:

“Đến nơi gọi tôi dậy nha, đừng có quên đó!”

“Ừm, biết rồi.”

Tư Duệ vừa nói vừa vươn tay phải chỉnh lại dây an toàn cho Viên Tuyết Hinh, để cô thoải mái hơn chút. Vốn dĩ anh định bảo cô nằm lên đùi mình, nhưng vừa rồi lăn lộn ở quán kem, quần rất bẩn.

Khẽ sờ trán, vết thương vẫn còn đỏ ửng hơi nhói lên khiến anh tỉnh táo hơn, đôi mắt ánh lên sự khinh thường. Lão Hàn này cũng quá ngu xuẩn, hẳn là chờ không được nên muốn ra tay sớm một chút, ai ngờ lại chọn địa điểm dở tệ.

Thời điểm xe dừng trước sở cảnh sát, Viên Tuyết Hinh vẫn đang yên bình tựa đầu lên áo anh ngủ ngon lành, trên mặt còn dính chút vết bẩn. Vừa rồi chắc do anh không để ý, Tư Duệ lại gần, đưa vươn tay miết nhẹ gò má trắng mềm của cô.

“Viên Tuyết Hinh?”

Nghe tiếng hít thở khẽ khàng vang lên bên tai, Tư Duệ mím môi, cẩn thận đóng cửa xe lại.

“Còn bảo người ta gọi mình dậy, ngủ như heo.”

Viên Tuyết Hinh giật giật lỗ tai, hình như trong mơ cô nghe thấy Tư Duệ mắng mình là heo? Cắn chết nhà ngươi! Mắng ai đấy?

Đợi đến lúc Tư Duệ đưa lời khai xong thì bên ngoài đã vắng hoe. Anh thở ra một làn khói trắng, cái lạnh đầu xuân không còn gay gắt như những đêm đông nhưng vẫn tê buốt đến khó chịu.

Chỉ huy trưởng muốn lấy lời khai của toàn bộ nhân chứng, nhưng dưới sức ép của Tư Duệ, ông ta đành để ba đứa trẻ kia về trước. Vốn dĩ cũng không phải vụ án giết người nghiêm trọng, kẻ nào không nên đắc tội ông cũng rõ trong lòng.

Tư Duệ vừa mở cửa ra, liền đối diện một đôi mắt nâu sáng ngời, đèn xe lờ mờ không đủ để anh thấy được biểu cảm của cô. Nhưng anh có thể đoán Viên Tuyết Hinh đang bĩu môi.

“Dậy rồi à?”

“Sao không gọi người ta dậy?”


“Tôi có gọi.”

Tư Duệ bình tĩnh khởi động xe, giải quyết xong lão Hàn, vậy là sắp được đi gặp mẹ vợ tương lai, anh thầm nghĩ.

“Nhưng tôi không có nghe, đồ nhỏ nhen.” Viên Tuyết Hinh lầm bầm lầu bầu.

Anh buồn cười, nói:

“Không nghe là do cô ngủ như heo.”

Ơ? Viên Tuyết Hinh xoa xoa hai tai, chẳng lẽ cô có khả năng mơ thấy tương lai gần hay sao? Mà khoan đã, sao anh ta dám chửi cô! Vừa giơ tay định đấm vào đùi Tư Duệ một cái, giữa chừng Viên Tuyết Hinh sực nhớ ra, ô quên, đây là đùi của boss mà! Là chỗ nên ôm, không nên đánh! Vì vậy nắm tay nhỏ nhanh chóng bung ra, vỗ vỗ lên đùi anh hai cái bộp bộp. Thôi, không so đo. Lần này không được ngắm trai thì lần khác tới.

Đường đêm hôm nay khá vắng lặng, chỉ có vài ba chiếc xe ngược chiều họ thỉnh thoảng lướt qua.

Trong không gian êm ắng ấy, giọng Tư Duệ phá lệ bắt tai.

“Viên Tuyết Hinh, cơ thể trong trắng này rất quý giá, sờ nữa là phải trả tiền.”

“...”

Không biết xấu hổ hả! Thô bỉ! Trong trắng cái *bíp*!






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK