Kết thúc kì nghỉ dưỡng, mọi người đều trở về nhà riêng của mình. Một đoạn thời gian sau khi hai người chuyển về nhà anh, Tư Duệ đã rất đắn đo không biết có nên nói cho Viên Tuyết Hinh biết về thân phận trước kia của mình hay không. Cuối cùng, anh cảm thấy mình vẫn nên thành thật khai báo mọi chuyện.
“Tuyết Hinh, anh muốn nói chuyện với em, chuyện quan trọng.”
“Hửm?”
Viên Tuyết Hinh nằm nghiêng trên giường, gác một chân lên bụng anh.
“Trước kia anh bị tai nạn, linh hồn đã nhảy vào trong thân xác của một con mèo, sau đó suýt bị chó cắn chết. Em có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Anh nhìn thấy một thiên thần, tuy không có cánh, nhưng anh nghĩ đó chắc chắn là thiên thần được phái xuống để cứu vớt đời anh.”
Tư Duệ chậm rãi cảm thán, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của bà xã.
“Từ lúc anh biến thành mèo em đã ngờ ngợ anh là Tiểu Duệ rồi. Không có gì lạ cả, anh so sánh em với thiên thần đúng là hơi phóng đại rồi.”
“Em biết lâu rồi? Em không trách anh giấu em?” Tư Duệ bóp nắn bắp chân trắng mịn của cô, có chút lo lắng.
Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận về những chuyện đã xảy ra thì Tiểu Duệ chưa từng làm gì gây hại cả, thậm chí còn hi sinh thân mình, không tiếc mạng sống đỡ cho cô một dao. Sao lại trách?
Anh ta ngoan thật, trừ việc lúc đó đã ngắm trộm cô thay đồ. Nếu biết chân tướng con mèo mình nuôi là một tên biến thái như vậy, Viên Tuyết Hinh hẳn sẽ cạo sạch lông nó rồi ném ra ngoài đường. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, cái gì nên thấy cũng đã thấy, việc nên làm cũng đã làm, Viên Tuyết Hinh sớm quẳng cảm giác xấu hổ ra sau đầu.
Tư Duệ thấy người trong lòng phản ứng thản nhiên như vậy lại có chút buồn lòng. Không phải nên chửi mắng hay đấm đá gì anh sao? Dạo này cô hiền quá anh không quen.
Lần trước anh hẹn Tiêu Minh ra ngoài uống cà phê, sẵn tiện tâm sự về cuộc sống hôn nhân của họ, cũng nhận được một câu “Ngạn Khải ngày nào không đánh anh, anh ngủ chẳng ngon”.
Tư Duệ vuốt mặt, quên mất cái tên này là M chính hiệu!
Tiêu Minh cùng Trần Ngạn Khải là bạn học từ thời cấp hai, khi đó tính hướng của Tiêu Minh vẫn còn bình thường, vả lại luôn chăm chỉ học hành nên cũng không để ý đến chàng trai hiền lành ít nói đến mức mờ nhạt như Ngạn Khải.
Cho đến một hôm, Trần Ngạn Khải bị đám con gái cùng lớp trêu là gay rồi lên tiếng cười nhạo cậu. Tự dưng anh cảm thấy khó chịu, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh ghét nhất là đám người chuyên soi mói đời tư người khác.
Tiêu Minh cố gắng vờ như không nghe thấy, chống cằm nhìn vở bài tập, bên tai thỉnh thoảng lại có tiếng cười khe khẽ đầy khinh bỉ. Sau đó, một cô trong số bạn học bảo mình bị mất kẹp tóc và bắt đầu lên cơn động kinh. Ừ, trong mắt anh thì là động kinh.
“Ôi hôm qua còn thấy bạn Trần Ngạn Khải nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ là…?”
“Thôi bỏ đi, có khi người ta thích nên giấu cũng không chừng.”
Tiêu Minh nhếch mép, mấy bà nội này ảo tưởng hơi quá, xấu tính à nha.
Mà Trần Ngạn Khải ngược lại nghe xong vẫn thản nhiên ngồi bấm điện thoại, tiếng nghị luận càng lên cao, cậu càng bình tĩnh. Sau đó rút tai nghe ra cắm vào, nhạc mở to đến mức Tiêu Minh ngồi bàn trên còn nghe được.
Mặt ngoài thì làm như không sao, nhưng rõ ràng cậu ấy bị tổn thương…
Tiêu Minh cúi đầu, vô tình nhìn thấy một thứ hoa hòe đỏ chóe dưới sàn. A, đây không phải cái kẹp tóc của cô bạn kia sao?
Trần Ngạn Khải hình như cũng thấy, nhưng lại không thèm giải thích, cứ nhu thuận ngồi im như vậy? Người trong cuộc không gấp nhưng Tiêu Minh gấp, hoàng thượng không vội thái giám đã sắp bùng nổ.
Anh nhăn mày, cắt ngang những lời khó nghe của cô bạn kia:
“Tôi thấy hôm qua Trần Ngạn Khải nhìn cô chằm chằm, phỏng chừng do cô ăn rau mắc vô răng đấy, không phải do cái kẹp kia, càng không phải cô đẹp gái đâu, bà cô ảo tưởng.”
Một câu, cả lớp lập tức im phăng phắc. Tiêu Minh không phải người thích xen vào chuyện của người khác, tự dưng lên tiếng bênh vực Trần Ngạn Khải như vậy lại làm một số người hiểu lầm.
Cô nàng kia cảm thấy bị xúc phạm dữ dội, giận đến đỏ mặt tía tai, đang định mở miệng nói lại thì Tiêu Minh đứng bật dậy làm cô hết hồn lùi ra sau.
“L-làm gì?”
Danh Sách Chương: