Thời gian còn lại, mọi người đều tận hưởng cuộc sống riêng của mình. Ví dụ như Lục Hâm và Trần Thế tắm biển không biết chán, cho dù có bôi kem chống nắng nhưng da cũng sắp đổi màu rồi.
Vương Lẫm thì đem máy ảnh chạy khắp nơi, chốc chốc lại chụp cái này cái kia, còn bảo là nhân cơ hội này muốn tìm một vị trí thích hợp trên đảo để làm thêm mấy bộ ảnh.
Tiêu Minh cùng Ngạn Khải? Biến đi đâu chẳng ai biết, dường như cũng đã tìm được chỗ nào đó yên tĩnh để tâm sự.
Mẹ Viên và Tiểu Địch dạo quanh, tìm mua quà, cách chỗ bọn họ không xa cũng có người bán đồ lưu niệm, hai người liền chạy qua đó.
Về phần Tư Duệ, sau khi sắp xếp cho mọi người vé máy bay về nhà, anh và Viên Tuyết Hinh ra bờ biển ngắm cảnh. Sóng biển nhẹ nhàng lướt lên bờ, lúc rời đi cuốn trôi những hạt cát nhỏ, tâm tình của hai người cũng dần thả lỏng.
Tư Duệ ngồi trên bãi cát mịn, liếc mắt nhìn người bên cạnh. Đây là cô gái mà anh yêu, cô không có điểm gì quá đặc biệt, lại có chút ngốc nghếch và hung dữ, nhưng mà… anh lại không tự chủ được bị cô thu hút. Ngay từ đầu anh tiếp cận cô vì nguyên nhân khác, vì muốn tìm hiểu những giấc mộng luôn đeo bám mình, rồi dần dà, anh bị cuốn vào trong thế giới của cô.
Có điểm ngốc, nhưng nhiều lúc cũng rất thông minh.
Có chút thù dai, nhưng là một đứa nhỏ tốt bụng.
Tư Duệ nhìn cô chăm chú, sau đó bất ngờ nghiêng người qua, nhắm ngay đôi môi hồng hào ướt át của cô mà hôn xuống một cái thật sâu.
Mà Viên Tuyết Hinh lúc này chỉ có thể bị động hé môi, để người ta dùng lưỡi cuồng loạn chiếm lấy khoang miệng mình.
Anh nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi Viên Tuyết Hinh, ánh mắt tràn ngập ý cười khiến hai má cô đỏ bừng lên. Trên môi truyền tới cảm giác tê tê lại ngòn ngọt khiến Tư Duệ không muốn dừng chút bào. Động tác ngây ngô của cô càng làm anh chìm đắm, chẳng biết từ bao giờ đã đè cô xuống, một tay giữ chặt gáy cô mà gặm mút.
Đầu óc Viên Tuyết Hinh nhanh chóng mơ hồ, bên tai chẳng nghe được gì, khắp nơi đều ngửi thấy mùi hương nam tính của anh.
“Tư Duệ… ưm… dừng…”
Đợi Viên Tuyết Hinh sắp chịu không nổi, vừa thở gấp vừa nhỏ giọng cầu xin, Tư Duệ mới cắn nhẹ lên cánh môi cô, cười nói:
“Đi Pháp xong sẽ đưa em đến Ý, chịu không?”
“Ừm.”
Cô giận dỗi nghiêng đầu, quan sát một con ốc mượn hồn đang bò ngang bò dọc bên cạnh.
Tư Duệ đỡ Viên Tuyết Hinh ngồi dậy, đưa tay khẽ phủi đi cát bám trên người cô. Cũng qua mấy ngày rồi, bây giờ mỗi lần bị anh hôn vẫn còn ngại ngùng như vậy, đáng yêu muốn chết.
Đôi môi bị anh cắn hơi sưng lên, hồng hào mềm mại, dáng vẻ như bị người ta ức hiếp cực kì dụ nhân.
Anh kéo đầu cô, để cô dựa lên vai mình, giọng dịu xuống:
“Nếu không thì em muốn đi đâu? Jeju?”
Viên Tuyết Hinh thấy khuôn mặt đầy vẻ sủng nịch của anh, cô đáp:
“Cũng được, nhưng mà… ưm… bỏ ra...!” Cầm thú! Bây giờ là ban ngày ban mặt!
Lại một vòng trừng phạt nho nhỏ khác, Viên Tuyết Hinh cáu gắt vừa đấm vừa đá, thậm chí cắn anh.
Kết quả trước khi lên máy bay về nhà, mọi người thấy cánh môi Tư Duệ chảy máu, liền quay phắt sang nhìn Viên Tuyết Hinh.
“Người trẻ ngày nay thật là không biết nặng nhẹ.” Tiêu Minh nhếch môi.
“Mẹ đã dặn hai đứa phải cẩn thận tiết chế rồi mà.” Mẹ Viên chép miệng.
Lục Hâm thì đưa tay đẩy đẩy Trần Thế, ý bảo đừng có nhìn nhiều, không nên học tập người nào đó.
Viên Tuyết Hinh bị vô số ánh mắt bắn phá, cảm thấy oan ức vô cùng. Cô rốt cuộc cũng hiểu nỗi khổ của Tư Duệ vào mấy hôm trước khi bị mọi người hiểu nhầm rồi. Oan ức để đâu cho hết?
“Không phải như mọi người nghĩ đâu…” Cô lên tiếng, hy vọng bọn họ sẽ nghe cô giải thích một chút, bọn họ còn chưa làm gì cả.
“Được rồi, mẹ hiểu mà. Tuổi trẻ, tuổi trẻ.” Mẹ Viên chặn ngang.
Tư Duệ càng là cười trên nỗi đau của người khác, ở bên cạnh Viên Tuyết Hinh tủm tỉm không ngừng.
“Sau này em không được bắt nạt anh nữa đâu, mọi người đều đứng ở phe anh đó.”
Cô gái nhỏ xấu hổ đưa tay đập vào vai anh một cái thật kêu:
“Đi chết đi!”
Người này có mị lực gì, mà ngay cả mẹ và em gái cô đều bênh vực chứ? Thấy Viên Tuyết Hinh thở phì phì vì tức, Tư Duệ ra vẻ đau khổ:
“Xem, mẹ nói không sai mà, em bạo lực vậy, sau này anh…”
Còn chưa kịp nói thêm, Tư Duệ đã bị bà xã của mình đuổi đánh.
Danh Sách Chương: