• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng có một bàn tay túm lấy cổ áo phía sau của Mặc Yêu, nhấc bổng cô lên, và quay người của cô cho mặt cô đối diện với mặt người đó. Trước mắt cô là một chàng trai trông giống hệt cha cô chỉ có điều màu tóc là một màu trắng tuyết như mái tóc của cô, đó là anh cả của cô – Đại hoàng tử đế quốc Lưu Vũ, Mặc Tề Cẩn. Trông thấy khươn mặt của anh trai mình, cô vui mừng nói:

- Ca ca!

- Hổ con đang làm gì ở đây vậy? – Mặc Tề Cẩn mỉm cười hỏi lại.

- Em đang cho Tiểu Bạch ăn! – Mặc Yêu cười đáp lại.

Sau đó Tề Cẩn bế Mặc Yêu lên hẳn hoi rồi quay qua nhìn Dạ Lang, dùng ánh mắt không mấy dễ chịu nói với hắn:

- Ngươi … là Dạ Lang, hoàng tử của Minh quốc mà, sao ngươi lại ở đây?

Dạ Lang cũng không mấy vui vẻ trả lời lại:

- Hừ, cha ngươi bắt ta làm con tin, nhưng em gái ngươi cứ một hai đòi chơi với ta nên ta được cho đi lại tự do để chơi với em ngươi này! – Dạ Lang nói với vẻ mặt khiêu khích thật đáng ghét.

Nghe hắn nói vậy, Tề Cẩn mới nhìn đứa em giá nhỏ mà mình đang bế và hỏi nó:

- Hắn nói thật à?

Thấy ánh mắt không vui kia của anh trai, Mặc Yêu cũng thấy hơi sợ nhưng vẫn thành thật:

- Dạ … tại trong cung có chút buồn nên em mới …

Nghe em gái mình nói vậy, Tề Cẩn chỉ biết thở dài một hơi, nói:

- Thôi được rồi, nếu phụ hoàng đã đồng ý thì ta cũng chả suy xét nữa, đi ăn cơm thôi nào!

Nói rồi Tề Cẩn định bế em gái mình đi luôn, như bị cô bé cản lại, rồi Mặc Yêu lại quay qua nói với Dạ Lang:

- Ngươi … đi chung đi!

Rồi cô lại quay qua anh trai mình, cười nói:

- Có được không anh?

Thấy em gái đang háo hức nhìn mình thì Tề Cẩn cũng không có cách nào để từ chối, còn Dạ Lang thì cũng hơi sững sờ một chút vì không hiểu tại sao Mặc Yêu lại đối tốt với mình như vậy nhưng cũng không từ chôi, rồi cả ba người cùng đi đến phòng ăn.

Tại phòng ăn

……………

Ba người vừa mới bước tới cửa phòng ăn thì bỗng có tiếng gọi và ai đó lao vụt tới chỗ họ:

- Cục bông nhỏ à!

Rồi vụt một cái, Mặc Yêu đã không còn trên tay của Tề Cẩn trong khi Dạ Lang và Tề Cẩn vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, lúc định thần lại thì Tề Cẩn mới thở dài một hơi rồi nói với thiếu niên có mái tóc đen hệt cha của anh kia:

- Trạch Lạc, em mau bỏ con bé xuống đi!

Cậu nhóc kia nãy giờ vẫn cứ có má mình vào má Mặc yêu mà nói với Tề Cẩn bằng giọng thiệt thòi:

- Em ứ chịu, anh lại muốn độc chiếm cục bông nhỏ chứ gì!

Mặc Yêu nãy giờ bị cọ má đã thấy khá khó chịu nên nói với Trạch Lạc:

- Nhị … Nhị ca mau thả em xuống!

Lúc này Đình Quân cũng thấy khó chịu mà gằn giọng nói:

- Trạch Lạc, thả em con xuống đi!

Nghe vậy Trạch Lạc mới phụng phịu buông Mặc Yêu xuống, rồi sau đó lại chú ý tới Dạ Lang, hỏi một cách vu vơ:

- Ai đây?

Với vẻ mặt bình thản, Đình Quân đáp lại con mình:

- Hoàng tử Minh quốc!

Trạch Lạc không mấy bất ngờ, hờ hững hỏi:

- Vậy sao hắn lại xuất hiện ở trong nhà ăn?

- Em gái chúng ta kêu hắn tới đây! – Tề Cẩn đáp với vẻ bất lực

Nghe thấy vậy Trạch Lạc hoảng hồn, còn Đình Quân thì vẫn điềm nhiên vì thừa biết kiểu gì cũng có chuyện này. Nhưng Trạch Lạc thì như không tin vào những gì mình nghe thấy, quay qua hỏi Mặc Yêu với vẻ thất thần:

- Cục bông nhỏ, chuyện đó … là thật à?

Thấy Mặc Yêu gật đầu một cái dứt khoát thì Trạch Lạc há hốc miệng vì sốc, Tề Cẩn chỉ biết thở dài tới an ủi cậu em của mình. Sau đó thì tam hoàng tử Mặc Hành Thương cũng tới, vì sau khi Mặc Yêu và Dạ Lang đi ra khỏi phòng làm việc của Đình Quân thì cậu cũng tới tìm cha mình nên biết chuyện vậy nên Hành Thương chẳng thèm để tâm tới Dạ Lang lắm mà chỉ chào cha mình một tiếng rồi lại nhào tới chỗ của Mặc Yêu với bộ dạng như kiểu ở trên mây:

- Bé con lại đây cho ca ca ôm cái nào!

Nhưng chưa kịp ôm được Mặc Yêu thì Hành Thương đã bị Trạch Lạc túm cổ lại, Hành Thương với vẻ cáu gắt nói với Trạch Lạc:

- Anh làm gì vậy, thả em ra!

Nhưng dường như Trạch Lạc cố ý bỏ ngoài tai lời nói vừa rồi của Hành Thương mà lôi một mạch đứa em trai của mình về phía bàn ăn làm Hành Thương phát cáu mà giãy dụa. Mặc Yêu và Dạ Lang thấy bất lực với cảnh này còn Tề Cẩn thì chỉ mỉnh cười. Khi Trạch Lạc và Hành Thương ngồi vào bàn rồi mà thấy ba người vẫn đứng như trời trồng ở đó thì mới gọi:

- Ba người còn đứng đó làm gì? Còn không mau vào ăn!

Nghe vậy Tề Cẩn mới nắm tay Mặc Yêu, cười nói:

- Chúng ta vào ăn thôi!

- Vâng! – Mặc Yêu vui vẻ đáp lại

Rồi Mặc Yêu cũng kêu Dạ Lang vào ăn chung, thấy ba hoàng tử cùng Đình Quân có vẻ không phản đối nên hắn cũng miễn cưỡng vào ăn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK