............................................................
Mặc Đình Quân vẫn còn tức giận đi tới hoa viên, nơi mà Mặc Yêu đang chơi cùng bốn hoàng tử ở đó. Thấy hắn đi tới với bộ mặt hằm hằm, Tề Cẩn không nhịn được mà chọc cha mình:
- Ồ, cha trở lại như bịnh thường rồi này!
- Con mà còn nói nữa là ta cho người đưa con đi ra đảo huấn luyện ngay đấy! – Mặc Đình Quân vừa nói vừa lườm Tề Cẩn một cách đầy sát khí.
Thấy bộ dạng đó của hắn thì Tề Cẩn cũng đã sợ và nghiêm lại, ba hoàng tử còn lại nãy giờ khúc khích cười cũng nín thinh không cười nữa. Mặc Đình Quân thấy vậy thì cũng chẳng thèm nếm xỉa gì tới họ nũa mà thở dài một cái rồi bế Mặc Yêu vào lòng, thấy vậy Tề Cẩn cũng đoán già đoán non được một phần nhưng vẫn hỏi:
- Có chuyện gì liên quan tới muội muội sao phụ hoàng?
Nghe vậy ba hoàng tử còn lại dồn hết sự chú ý vào Mặc Đình Quân, hắn cũng chẳng giấu diếm mà nói:
- Phải! Dạo gần đây có khá nhiều thư cầu thân của các nhà quý tộc rồi cả hoàng tộc của các nước khác nữa gửi tới, mà chẳng phải là cầu thân với các con mà là muội muội của mấy đứa kìa!
- Cái gì! – cả bốn hoàng tử đều ngạc nhiên kêu lên.
Còn nhân vật chính trong câu chuyện đó thì lại đang ngon lành ăn bánh kem mà chẳng màng tới chuyện đó, bởi vốn dĩ Mặc Yêu vẫn chỉ là một cô bé kể cả trước lúc cô trùng sinh nên mấy việc này cô gần như chưa nghĩ tới. Nhưng trái ngược lại với cô thì cả năm người kia lại đang sửng sốt, Hành Thương nói ngay:. Truyện Điền Văn
- Phụ hoàng, người nhất định không được nhận lời đâu đó, làm sao có thể dễ dàng gả muooin muội con đi vậy được!
- Đúng đúng! – ba người kia cũng lên tiếng đồng tình với Hành Thương
- Không cần con nhắc đâu, ta cũng đã từ chối rồi!
Nghe vậy bốn người kia thở phào một hơi còn Mặc Yêu thì cũng thở phào một cái cơ mà là vì đỡ được quả dâu trên bánh kem suýt chút nữa là rớt của mình. Lúc cô đang tận hưởng vị ngọt ngào của quả dâu đó thì Tề Cẩn xóa đầu cô bé làm Mặc Yêu quay ra nhìn, miệng cô bé vẫn còn do đó ăn dâu tây làm Tề Cẩn phải phì cười rồi lấy khăn lau cho cô và nói:
- Mặc Yêu vẫn còn nhỏ, chưa cần phải tính đến chuyện kết hôn đâu cha à!
- Phải đó! – ba người kia cũng lại lên tiếng đống ý.
“ Hả, kết hôn, mình á? ” – Mặc Yêu như vừa ngợ ra là họ đang nói chuyện về mình, nhưng chưa kịp tiếp nhận hết thông tin thì Mặc Đình Quân lại nói:
- Hừ, kể cả cho Mặc Yêu có lớn đi chăng nữa ta cũng nhất quyết không gả!
Trong lúc Mặc Yêu và cả Dạ Lang hoá đá với câu nói đó của hắn thì ba hoàng tử kia lại gật gù đồng tình, Tề Cẩn nói:
- Đúng vậy, làm gì có ai xứng vởi Mặc Yêu của chúng ta chứ!
- Phải đó! – Hai hoàng tử kia lên tiếng đồng tình.
- Nếu có gả thì cũng phải gả Mặc Yêu cho người vùa thông minh hơn đại hoàng huynh, vừa khoẻ hơn ta mà lại vừa kéo tay hơn hoàng đệ mới được, nếu có thể đấu kiếm thắng phụ hoàng thì càng tốt! – Trạch Lạc lên tiếng
- Đúng đó! – Hành Thương đáp lời ngay
- Hừ, nếu có kẻ như thế trên đời này mà còn gái ta thích tên đó thì ta cũng đồng ý thôi!
Mặc Yêu lúc này ngớ người luôn, họ nói vậy chỉ bằng bảo cô ở vậy luôn đi cho nhanh! Cả ba anh trai và cha cô rất nổi tiếng không chỉ ở trong nước mà còn rất nổi tiếng trong hoàng tộc và quý tộc nước ngoài bởi vẻ đẹp trai và tài năng của họ! Anh cả cô nổi tiếng về độ thông minh, các học giả trong ngoài nước đã từng có nhiều người muốn đấu trí với anh nhưng đều nhận thua cả thảy, mưu kế dùng binh trị nước của cha cô cũng toàn là bàn bạc với anh ấy không thôi. Còn anh hai của cô thì khỏi nói, anh ấy có thể một mình đánh với cả chục người có võ công cao cường hay dễ dàng vật ngã được mấy ngã to béo quá khổ khi mới mười tuổi, các bình sĩ của hoàng gia cũng là một tay anh ấy huấn luyện trong hơn một năm nay, trong khi họ đã thấm mệt thì anh hai của cô vẫn còn tràn trề sức sống chứ đừng nói là mệt. Còn anh ba của cô, ai mà không biết mấy sản phẩm thủ công ảnh ấy làm như thể có hồn trong nó, tưởng chừng như những bông hoa, những con vật anh ấy tạo ra bằng bông, vải như có thể nở được và đi được vậy, Hành Thương còn có thể rèn ra được những thành kiếm vừa đẹp vừa bền, làm cho đừng kiếm dù có thô đến đâu cũng như đang biểu diễn một cách tuyệt đẹp vậy. Còn về cha cô thì miễn bàn cái danh “ kiếm sĩ mạnh nhất đế quốc” của ông không phải để chưng đâu! Bảo chỉ gả cô cho một người hơn cả thẩy bốn người bọn họ thì rốt cuộc họ có bình thường không! Chả ai có thể hơn hết cả bốn người họ như vậy được, có cố lắm thì hơn được một người đã là may mắn lắm rồi đấy!
Trong lúc Mặc Yêu trầm tư như vậy thì Dạ Lắng bên này cũng hoàng mạng không kém. Hắn cũng biết về thực lực của ba hoàng tử và Mặc Đình Quân, cơ mà tiêu chuẩn chọn rể của họ cũng cao quá rồi đấy! Đúng là khổ cho tên nào yêu phải nhóc lùn kia mà! Nghĩ thôi cũng thấy thương cho tên xấu số đấy!
Hai người họ còn chưa kịp hoàn hồn thì Mặc Đình Quân đã bế Mặc Yêu lên và nói:
- Con yên tâm đi, chẳng cần phải gả đi đâu cả, ta có thể nuôi con cả đời được, ta không muốn con gả đi rồi lại phải chịu khổ đâu!
- Đúng đấy Mặc Yêu, phụ hoàng của chúng ta giàu lắm, đủ cho muooin muội tiêu xài cả đời cũng được nữa,cho nên là không gả đi đâu hết, nha! – Tề Cẩn nói
- Hả? – Mặc Yêu mặt nghệt ra, bất giác phát ra tiếng.
Dạ Lang nghe mà cũng hạn hán lời, họ có thể nói như thế với một đứa trẻ năm tuổi thật đấy à? Hắn đã có thể tượng từng ra được biểu cảm của bồn người họ khi mà Mặc Yêu bước vào lễ đường kêta hôn với người ta rồi đấy, chắc chắn là thú vị lắm! Rồi tự dưng hắn lại nghĩ tới cảnh Mặc Yêu cùng kết hôn với mình, hắms được vém chiếc khăn che mặt của cô lên rồi hôn cô. Máy sao đến đó hắn tỉnh táo lại, tự vỗ bốp vào mặt mình một cái để trấn an tình thần khiến cho năm người kia chú ý. Hắn chỉ biết cười trừ để phân tán sự chú ý đi rồi tự nghĩ: “ Mày đang nghĩ cái quái gì vậy Dạ Lang, tỉnh táo lại đi nào!”
- -------------------------------------------------------------------------------
Kiêủ này là hành trình lấy vợ của anh nhà còn dài và khó khắn lắm à nha, thôi thì chúc anh mấy mắn ! Mà tuần học đầu của MN sao rồi nè?