• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau

............................................................

Mặc Yêu thức dậy thì bàng hoàng khi thấy cha đang nằm trên giường mình, nhưng cô cũng ngày lập tức trấn tĩnh lại mặc dù là vẫn chưa thể tin được chuyện một người lạnh lùng và nghiêm khắc cả với con cái lại đến đây ngủ cùng mình. Nhưng bình tĩnh lại rồi thì cô cũng chẳng còn biết làm gì khác ngoài ngồi đó nhìn cha mình ngủ, mà cũng phải công nhận là cha cô có khuôn mặt thật đẹp mà! Ngũ quan hài hoà, đôi lông mày đen tuyền cong thành một vòng cung hoàn hảo, mái tóc đen bóng mà dày, tuy đang rối nhưng nó cũng chẳng thể làm lu mờ đi nét đẹp trên gương mặt mỹ nam kia, bảo làm sao mà các cô gái lại tìm đủ mọi cách để vào Hậu cung của cha dù chỉ là làm thiếp. Trong lúc cô đang mải nghĩ vu vơ thì cha đã tỉnh dậy và hỏi:

- A, con dậy rồi à?

- À, vâng, chào buổi sáng cha.

- Vậy chúng ta sửa soạn rồi ra ăn sáng thôi

Nói rồi Mặc Đình Quân liền bế con gái mình lên để đi thay đồ.

Một lúc sau, tại phòng ăn

................................................................

Bốn vị hoàng tử - kể cả Dạ Láng – đang ngồi đó nói chuyện với nhau, nhưng có vẻ như là cả bốn đang nói xấu Mặc Đình Quân:

- Phụ hoàng ấy à, người lúc nào cũng lạnh lùng hết, chả bảo giờ thấy dịu dàng được một chút cả! – Tề Cẩn nói

- Phải rồi, phụ hoàng lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt như đưa đám ấy, chả bảo giờ thấy cười cả, làm mỗi lần nói chuyện với cha khiến người ta căng thẳng chết mất! – Trạch Lạc thở dài ngao ngán mà nói

- Hầy, đã vậy mang tiếng là dạy chúng ta, ấy vậy mà lúc tập cho chúng ta thì chẳng hạ thủ lưu tình gì cả, mỗi lần tập đấu kiếm với chúng ta thì không thương tiếc mà đánh hết sức, làm chật vật lắm mới đỡ nổi một đòn.... - Hành Thương cũng lên tiếng than thở.

Sau đó cả ba không nói không rằng, cả ba hoàng tử lại đồng loạt thở dài moitj tiếng “ haizz “ làm Dạ Lang cũng phải đồng cảm với họ:

- Số các ngươi cũng thảm nhỉ?

- Chứ sao! Ngươi cũng cẩn thận đấy, biết đâu chừng ngươi cũng sẽ bị vậy thôi! – Trạch Lạc lên tiếng

- Hắn việc gì phải huấn luyện ta như thế! -Dạ Làng bình thản đáp

- Ai mà biết được ấy, tại dạo này ngươi cứ luẩn quẩn bên muội muội của bọn ta, không biết chừng làm phụ hoàng sôi máu rồi! – Tề Cẩn nói với vẻ mặt có chút khiêu khích.

- Phải rồi, đến bọn ta cũng còn thấy ghét chứ nói gì phụ hoàng! – Hành Thương nói.

Trong lúc họ đang nói chuyện như vậy thì Mặc Đình Quân bế Mặc Yêu bước vào, trên gương mặt của hắn còn đang nở một nụ cười thật ôn như, rồi cả cái ánh mắt dịu dàng đang nhìn vào áo bông nhỏ của hắn nữa. Mấy cử chỉ đó đã làm cho bốn người đang ngồi trong phòng ăn phải há hốc miệng, mắt mở to ra hết cỡ như muốn ròi khỏi hốc mắt của họ, họ đang nhìn thấy kì quan toả ánh vàng kim gì đây?! Phụ hoàng của họ không những cười mà còn rất ôn nhu nữa, họ vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh hay sao?

Nghĩ rồi cả bốn không hẹn mà đồng loạt tự véo má mình một cái và tất nhiên là đau rồi, vậy là họ chụm đầu lại xì sầm với nhau:

- Các ngươi có chắc kia là phụ hoàng của các ngươi không vậy? – Dạ Lang hỏi

- Từ khuôn mặt tới vóc dáng chiều cao đều giống như lột, ta cũng... Không phân biệt được! – Hành Thương cũng lên tiếng

- Nhưng mà làm gì có ai có thể dột nhâpk vào hoàng cung được, huống hồ là còn cải trang thành cha! Với lại Mặc Yêu em ấy có thể phân biệt người qua mùi mà, nếu em ấy thế kia khả năng là thật! – Tề Cẩn nói

- Vậy thì tức là... – Trạch Lạc nói không hết câu với vẻ sợ hãi.

Rồi cả bốn nuốt nước bột bà nhìn trộm Mặc Đình Quân đang ngồi với Mặc Yêu kia, nhận thấy ánh mắt của họ nên Mặc Đình Quân lên tiếng nhắc nhở với vẻ lạnh lùng như mọi khi:

- Mấy đứa còn không mau ăn đi, nhìn chằm chằm ta làm gì!

Thấy vậy họ mới dám tin đó là người thật, vậy cái biểu cảm kia là sao? Chả nhẽ đó là do họ nhìn nhầm? Họ đã có thể đảm bảo là họ không nhầm khi thấy hắn lâu miệng cho Mặc Yêu một cách rất cẩn thận. Hờ, người cha này đúng là thiên vị rõ ràng quá rồi đấy! Mà thôi kệ đi, dù sao thì Mặc Yêu cũng dễ thương mà, được chiều như vậy mới là lẽ thường tình!

Một lúc sau, phòng làm việc của Mặc Đình Quân và các quan đại thần

...................................................................................

- Hoàng đế bệ hạ, gần đây tộc chim ưng liên tục cho quân tới gây rối ở khu rừng biên giới phía Bắc, có vẻ như chúng muốn thứ gì đó trong khu rừng. – một viên đại thần nói

- Chúng cho bảo nhiêu quân tới đó?

- Chỉ khoảng một trăm thôi ạ, có vẻ chúng định phá rồi chứ không có ý định gây ra chiến tranh lớn.

- Tạm thời cho một tốp quân tới đó để trấn áp chúng trước đã, còn để ngăn chặn triệt để việc này thì ta sẽ nhờ tộc đại bàng giúp một tay!

- Rõ!

- À còn một việc thư Bệ hạ, hôm nay... Có hai bức thư gửi tới xin cầu thân. – một viên đại thần trông khá trẻ nói

- Ồ, cầu thân bới đứa con nào của trẫm?

- Dạ là... Công chúa ạ!

- Cái Gì! – vùa nói Mặc Đình Quân vừa đập mạnh xuống bàn một cái làm cái bàn vỡ tan.

- Hoàng thượng bớt giận kẻo tổn hại Long thể - các viên đại thần sợ hãi nhưng vẫn cũng kính nói

- Từ nay về sau, bất cứ lời cầu thân với công chúa thì đều từ chối hết rồi ghi hết lại những kẻ cầu thân cho ta – Mặc Đình Quân nói với giọng tràn ngập sát khí.

- ---------------------------------------------------------------

Hôm nay khai giảng rồi, chúc MN năm học mới vui vẻ nhaaaa!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK