Trái ngược với không khí vui tươi ở ngoài, bên trong căn phòng lại vô cùng trầm lắng. Ngồi đợi trên giường đã hơn hai tiếng đồng hồ mà chú rể lại chưa xuất hiện khiến người con gái dần mất hết kiên nhẫn mà lật tung chiếc khăn voan trùm đầu ném mạnh xuống sàn nhà. Cô khẽ lấy chiếc khăn mùi xoa bên trong người mà lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng nhiễu nhại khắp người, sau đó đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng mà bĩu môi chê bai:
- “Không ngờ Lãnh gia giàu có như vậy thế mà đến cả máy lạnh cũng không lắp đặt. Muốn mình chết nóng hay sao?”
Thực ra đó không phải là lỗi của Lãnh gia mà là vì Lãnh Bá Siêu từ trước đến nay không bao giờ sử dụng máy lạnh cho nên trong phòng của anh không lắp đặt.
Reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhanh chóng bắt máy. Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông trung niên:
- "Vệ Ngữ Đồng, mọi chuyện thế nào rồi? Ta chờ mãi mà không có tin tức phản hồi gì từ con.”
Chậm rãi đảo mắt xung quanh, Vệ Ngữ Đồng tiến về phía cửa mà khóa chặt lại, một lúc sau nhỏ giọng trả lời:
- "Cha nuôi, Lãnh Bá Siêu vẫn chưa bước vào phòng. Có khi nào hắn đã phát hiện rằng con là kẻ giả mạo rồi không?”
- "Không có chuyện như thế được. Diệp Linh Lang đã qua đời cách đây tám năm, trước khi Lãnh gia đến tìm. Chẳng phải tất cả bọn họ đều nhìn thấy con khi ấy rồi sao. Hơn thế nữa, cha mẹ Diệp Linh Lang cũng đã nhận con làm con gái nuôi rồi còn gì. Chắc có lẽ hắn đang uống say ở bên ngoài mà thôi. Con cứ chờ đợi một lát xem.”
Nghe đến đây, Vệ Ngữ Đồng khẽ thở phào sau đó cô kéo lê tà áo đi khắp phòng mà trầm trồ khen ngợi. Ở giữa chiếc giường ngủ của Lãnh Bá Siêu có treo một bức tranh về hoa cẩm tú cầu. Đây có lẽ là loài hoa mà anh yêu thích. Bảo sao trong hôn lễ, anh nằng nặc bảo mọi thứ phải được trang trí bằng loài hoa này.
- "Phải công nhận anh ta cũng có chung sở thích này với mình.”
Vệ Ngữ Đồng nhìn bó hoa cẩm tú cầu cầm trên tay mà đưa nhẹ lên đầu mũi. Khóe môi bất giác cong lên. Tận hưởng cảm giác thư giãn chưa được bao lâu, chiếc bụng cô lúc này đã bắt đầu đấu tranh vì cả ngày chưa ăn gì. Liền sau đó, toàn bộ sự chú ý của Vệ Ngữ Đồng đổ dồn về phía dĩa bánh đang đặt ở đầu tủ mà nhanh chóng kéo váy chạy đến ăn ngấu nghiến.
Ăn no căng cả bụng, Vệ Ngữ Đồng bỗng cảm thấy khát nước mà đi về phía tủ lạnh gần đó. Ngay khi cô định mở tủ liền nghe tiếng đập cửa không ngừng ở phía ngoài:
- "Diệp Linh Lang, mau mở cửa cho tôi. Tại sao cô lại khóa cửa chứ?”
Là tiếng của Lãnh Bá Siêu. Anh khiến cô chờ lâu đến nổi bây giờ cũng gần nửa đêm. Thôi thì để anh đứng ngoài đợi một lúc xem như là hình phạt của việc khiến cô phải đợi hơn mấy tiếng đồng hồ.
Mặc cho người bên ngoài gõ cửa, Vệ Ngữ Đồng vẫn bình thản tận hưởng hết chai nước mát lạnh. Cô còn cố tình đi đến chỗ tivi mở nhạc lớn đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy.
- "Diệp Linh Lang, cô làm gì phòng ngủ của tôi đấy. Mau mở cửa cho tôi.”
Gọi mãi mà người bên trong không phản hồi khiến Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà lập tức xoay người, chạy xuống lầu tìm chìa khóa dự phòng.
Cạch....
Cánh cửa vừa mở ra, liền lập tức, anh nhanh chóng bịt hai tai lại trước âm thanh lớn ở bên trong phòng. Vệ Ngữ Đồng lúc này đang nâng tà váy cô dâu phồng phềnh mà lắc lư theo giai điệu, cô còn lớn tiếng hú hét theo.
- "Túp lều lý tưởng...hú hú...”
Cô chưa kịp hát hết câu thì đã bị người ở phía cửa lao đến dùng tay bịt kín miệng, anh nhanh chóng tắt tivi liền sau đó nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện, tức giận nói:
- “Cô làm trò điên khùng gì trong phòng tôi vậy?”