• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Bá Siêu mạnh tay dùng chiếc thắt lưng siết chặt cổ Vệ Trạch Minh khiến gương mặt ông ta không còn chút máu mà ú ớ liên tục, sau đó bất tỉnh ra sàn. Sau khi hạ gục người trước mặt, Lãnh Bá Siêu lập tức nhảy thẳng xuống biển, nơi đã nhuộm đầy máu đang không ngừng chảy lan ra. Vệ Ngữ Đồng lúc này đã dần dần chìm sâu dưới lòng biển.

- "Ngữ Đồng."

Ngay khi phát hiện cánh tay cô sắp bị nước nhấn chìm, Lãnh Bá Siêu nhanh chóng bơi lại gần. Sau đó lặn xuống mà nâng thân ảnh đang dần chìm xuống đáy biển lên trên mặt nước. Lãnh Bá Siêu không ngừng thở hổn hển, đầu tóc đã ướt sủng mà đưa mắt nhìn xuống người con gái đang nằm gọn trong tay, sắc mặt xanh xao, không còn chút huyết sắc. Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu trầm giọng nói:

- "Ngữ Đồng, em không được nhắm mắt. Chúng ta sẽ mau chóng trở vào bờ."

Thoáng chốc, anh đã thành công đưa Vệ Ngữ Đồng trở lên trên du thuyền. Tuy nhiên, nhịp tim lúc này của cô bỗng chốc yếu đi mà không ngừng co giật liên tục khiến Lãnh Bá Siêu vô cùng lo lắng mà nhanh chóng điều khiển chiếc du thuyền quay trở vào bờ thật nhanh.

Hai tay Lãnh Bá Siêu đặt nhẹ lên lồng ngực của người nằm trên cát nhằm ngăn cho máu bên trong không chảy ra, lớn tiếng kêu gào tìm kiếm sự giúp đỡ:

- "Cứu với. Làm ơn cứu vợ của tôi với. Cô ấy sắp không chịu được nữa."

Một lúc sau, Vệ Ngữ Đồng bỗng hé mắt nhìn chằm chằm người trước mặt. Cô khẽ đưa tay chạm lên gương mặt đã trở nên mờ ảo của Lãnh Bá Siêu, thở dốc nói:

- "Đừng hoảng loạn. Em không thể trơ mắt nhìn anh bị kẻ khác hãm hại."

Đột nhiên, toàn bộ kí ức khi trước bỗng chốc ùa về trong tâm trí Lãnh Bá Siêu ngay khi nghe những lời này.

Nhớ về lúc anh mắc kẹt trong trận hỏa hoạn, đã có một cô bé không màn khói lửa bao trùm mà đi theo lối thoát hiểm, chậm rãi dìu anh trở ra ngoài. Lãnh Bá Siêu nhìn sang gương mặt không chút sợ hãi của người bên cạnh, khẽ ho liên tục, gắng gượng hỏi:

- "Cậu tên là gì? Sau này mình phải làm sao mới có thể tìm được cậu?"

Khóe môi cô bé khẽ cong lên, gỏn gọn đáp:

- "Vệ Ngữ Đồng. Tên của mình là Vệ Ngữ Đồng. Nếu như sau này có duyên, chúng ta ắt sẽ gặp lại."

Nhớ đến đây, hai mắt Lãnh Bá Siêu ngân ngấn nước, sau đó không kiềm được mà ôm chầm cơ thể người con gái vào lòng, nức nở nói:

- "Vệ Ngữ Đồng, đáng lẽ ra anh phải sớm nhớ ra em. Chính em là cô bé năm xưa đã cứu sống anh khỏi trận hỏa hoạn."

Dứt lời, anh cúi người hôn lên vầng trán đã tối sầm lại của Vệ Ngữ Đồng. Từng giọt nước mắt của người đàn ông không ngừng rơi xuống gương mặt xinh đẹp của người đang nằm bất tỉnh trong tay anh.

Bệnh viện thành phố...

Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ chính thực hiện ca phẫu thuật của cô không ai khác chính là Giản Tuyết Hi.

Cả Chu Gia Hào và Hàn Chấn Đông cũng nhanh chóng có mặt mà động viên người bạn này của mình. Chu Gia Hào khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên vai của Lãnh Bá Siêu mà trầm giọng trấn an:

- "Cậu đừng sợ. Ngữ Đồng sẽ an toàn vượt qua. Hãy tin tưởng vào Tuyết Hi. Cô ấy đã từng thực hiện thành công nhiều ca phẫu thuật tim phức tạp."

Dứt lời, Chu Gia Hào nhìn sang vị nữ bác sĩ diện trên người bộ đồ phẫu thuật mà nở nụ cười nhẹ. Giản Tuyết Hi khẽ gật nhẹ đầu thay cho hứa sẽ làm hết sức mình. Sau đó lập tức xoay người, dõng dạc tiến vào bên trong phòng phẫu thuật.

Phía bên ngoài, Lãnh Bá Siêu không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật. Một lúc sau lại ngồi xuống ghế, hai tay run rẫy đến mức chỉ biết đan chặt vào nhau. Lúc này, Hàn Chấn Đông chợt nhớ ra điều gì đó mà cất giọng nói:

- "Vệ Trạch Minh ông ta chỉ bị chấn thương nhẹ, hiện đang ở trong phòng bệnh. Tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ về việc gian lận thương mại suốt hai mươi mấy năm qua của ông ta. Bên cạnh đó, về phía Diệp Quang và Hà Nhật Giai đã chấp nhận trở thành nhân chứng trong vụ tai nạn xe hơi cũng như sẽ chỉ ra những tội ác của Vệ Trạch Minh. Đợi sau khi ông ta bình phục, chúng ta sẽ nộp đơn khởi kiện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK