Vì tối hôm qua ngủ trên sofa khiến Lãnh Bá Siêu không tài nào yên giấc mà không ngừng xoay trở người liên tục đến tận sáng. Nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm khiến Lãnh Bá Siêu nhớ lại chuyện tối qua anh thất bại một cách thảm hại, khẽ cười nhạt sau đó đi ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó.
Keng...Keng...
Lãnh Bá Siêu dùng một hai cái thau đồng gõ mạnh vào nhau tạo ra âm thanh vô cùng chói tai khiến người đang ngủ say bỗng hốt hoảng mà ngồi bật dậy la lớn.
Ha....Ha....Ha...
Nhìn vẻ mặt còn đang ngáy ngủ của Vệ Ngữ Đồng bị anh làm cho giật mình khiến Lãnh Bá Siêu cảm thấy vô cùng khoái chí mà bật cười thật lớn.
Vệ Ngữ Đồng hàng lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông mà mạnh tay ném chiếc gối vào mặt anh, tức giận mắng:
- "Mới sáng sớm anh lại muốn kiếm chuyện với tôi nữa sao?"
Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu chỉ tay về phía đồng hồ trên bàn, thản nhiên đáp:
- "Cô nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi? Ngày đầu mới gả về Lãnh gia mà không biết phép tắc gì cả."
- "Cũng do anh đêm qua gây sự cho nên khiến tôi mệt mỏi mà ngủ quên."
Nói đến đây, Vệ Ngữ Đồng bỗng ngồi bật dậy, sau đó rời khỏi giường, đi lại gần chỗ Lãnh Bá Siêu, ghé sát tai anh nói nhỏ:
- "Anh đừng ép tôi phải nói chuyện anh đi gặp tình nhân đến tận nửa đêm mới trở về."
- "Tôi không có."
Ngay lập tức, Lãnh Bá Siêu lên tiếng phủ nhận. Vệ Ngữ Đồng tiến lại gần, ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm anh, một lúc sau cô đáp:
- "Nhìn qua ánh mắt của anh tôi có thể biết được những gì anh nói là thật hay không? Trước đây tôi có tìm hiểu về tâm lí con người thông qua ánh mắt đấy nhé."
Cốc...
Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu cốc nhẹ vào trán người đối diện khiến cô tức giận mà bĩu môi, sau đó hậm hực đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Phía bên dưới, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cặp vợ chồng son. Nữ hầu ngày hôm qua hóng hớt khẽ ghé sát tai kể lại mọi chuyện cho Lãnh phu nhân nghe khiến bà không nhịn được mà quay sang nhìn chồng mình bật cười nói:
- "Không ngờ cả hai đứa nó lại tiến triển nhanh hơn trong suy nghĩ của em. Chắc có lẽ Bá Siêu đã nhớ lại mọi chuyện mà yêu Linh Lang ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Lãnh lão gia nghe chuyện vui này khiến bản thân không đổi vui mừng mà mỉm cười theo. Một lúc lâu sau, Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng cũng xuất hiện, không ngừng xô đẩy nhau để giành đi ra trước.
- "Tôi phải đi ra trước. Anh đi sau đóng cửa lại đi."
- "Sao tôi phải nghe lời cô chứ?"
Cả hai người không ai chịu thua ai mà cứ giằng co đến tận cầu thang. Vô tình, Vệ Ngữ Đồng bỗng bước hụt chân mà ngã người về phía trước. Lãnh Bá Siêu hốt hoảng liền nhanh chóng ôm lấy eo cô nhưng chưa được bao lâu cả hai hụt chân mà té ngã từ trên lầu xuống. Vì sợ Vệ Ngữ Đồng té ngã đập đầu, Lãnh Bá Siêu kịp thời lấy tay mình đỡ lấy. Lúc này, Vệ Ngữ Đồng nằm trọn trong cánh tay rộng lớn của người bên cạnh mà đưa mắt tròn xoe nhìn anh không ngớt.
Những người bên dưới mắt chữ a miệng chữ o nhìn chăm chăm vào hai thân ảnh ở phía chân cầu thang. Nhận ra ánh mắt kì lạ của tất cả mọi người, Vệ Ngữ Đồng luống cuống đứng bật dậy mà quên mất chân mình đạp trúng tay người nằm dưới khiến anh bị đau mà lên tiếng.
- "Đau...đau quá. Chân cô đạp lên tay tôi."
Nghe tiếng kêu la của anh, Vệ Ngữ Đồng giật mình liền nhấc chân ra khỏi, sau đó vội vàng đưa tay về phía anh, bối rối nói:
- "Tôi...tôi không cố ý."
Mãi một lúc sau, Lãnh Bá Siêu mới đứng lên được. Ngay khi ngẩng mặt nhìn lên đã thấy hàng loạt ánh mắt phán xét đang không ngừng nhìn chằm chằm vào hai người.
- "Sao mọi người nhìn bọn con dữ vậy?"