• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng chừng nửa đêm, Lãnh Bá Siêu mới quay trở vào phòng. Lúc này, Vệ Ngữ Đồng đã chìm vào giấc ngủ. Cô nằm co ro trên một chiếc nệm mỏng trải ở dưới sàn khiến thâm tâm anh càng thêm chua xót mà chậm rãi tiến lại gần, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của người con gái, khàn giọng nói:

- "Em có biết anh yêu em nhiều đến nhường nào không? Anh làm sao có thể chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng ta đổ vỡ chứ? Chờ ngày mai khi tâm trạng cả hai chúng ta tốt hơn, anh sẽ nói lại chuyện này với em."

Dứt lời, Lãnh Bá Siêu đi về phía tủ mà nhìn lá đơn ly hôn đã có chữ kí từ một phía mà thẳng tay xé nát, sau đó ném thẳng vào sọt rác, lạnh giọng nói:

- "Chữ kí là của Diệp Linh Lang cho nên lá thư ly hôn này không có hiệu lực."

Tối đó, Lãnh Bá Siêu không ngủ trên giường mà nằm xuống chiếc nệm trải dưới sàn, ôm chặt lấy Vệ Ngữ Đồng đang nằm ngủ say bên cạnh. Mãi cho tới sáng, Lãnh Bá Siêu giật mình tỉnh giấc. Anh phát hiện người bên cạnh đã biến mất, kể cả chiếc vali đã được để gọn vào một góc mà hớt hải chạy xuống lầu. Ngay khi anh vừa bước xuống thì nhìn thấy Tiểu Lan cũng vừa mới lờ mờ tỉnh dậy, chưa kịp tỉnh táo đã nghe anh lên tiếng hỏi:



- "Tiểu Lan, thiếu phu nhân đang ở bên trong phòng bếp sao?"

Liền lập tức, Tiểu Lan lắc lắc đầu phủ nhận, cô lên tiếng nói:

- "Không có. Hình như khoảng ba giờ sáng, tôi có nghe tiếng người mở cửa. Có khi nào là thiếu phu nhân đã âm thầm rời đi rồi không?"

Nghe đến đây, sắc mặt Lãnh Bá Siêu lập tức sa sầm xuống mà vội vàng lái xe rời đi tìm Vệ Ngữ Đồng.

Chiếc xe taxi đưa Vệ Ngữ Đồng đang trên đường lăn bánh thì bất ngờ bị đám người áo đen từ đâu chặn ngay phía trước. Sau đó đập mạnh cửa khiến tài xế bên trong hoảng sợ mà co người bỏ chạy. Vệ Ngữ Đồng cảm nhận bản thân đang gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền tỏ ra bình tĩnh mà trầm giọng nói:

- "Là cha nuôi sai các anh đến đây sao?"

Ngay lập tức, người đàn ông áo đen nhìn về phía chiếc vali nằm ở bên trong xe, lạnh giọng nói:

- "Mau giao toàn bộ dữ liệu mà cô đã thu thập được từ Lãnh thị cho tôi."



Vệ Ngữ Đồng vô cùng bình thản mà dõng dạc lên tiếng đáp:

- "Tôi xóa hết rồi. Không còn bất cứ thông tin gì có thể làm hại Lãnh thị được đâu."

Cô vừa dứt lời liền cảm nhận cơn đau truyền đến. Người đàn ông mạnh tay kéo cô ra khỏi xe, sau đó đẩy mạnh người cô ngã xuống mặt đường, thoáng chốc khiến khuỷu tay cô trầy xước.

- "Cô dám đứng về phía kẻ thù sao?"

- "Lãnh gia không làm hại ai cả. Tại sao cha nuôi lại luôn muốn ra tay với họ chứ?"

Chát...chát...

Vệ Ngữ Đồng vừa dứt lời liền cảm nhận cái tát liên hoàn lên trên gương mặt xinh đẹp của mình. Gã đàn ông áo đen vội vàng mở chiếc laptop được cất kĩ ở bên trong chiếc vali mà mở máy kiểm tra lại. Quả thật, bên trong chẳng còn gì cả. Mọi dữ liệu để bị cô xóa sạch, không để lại bất kì dấu vết nào cả. Liền lập tức, hắn lấy điện thoại từ bên trong túi ra gọi cho ai đó. Thoáng chốc, người bên kia đã nhấc máy, ông ta trầm giọng nói:

- "Thế nào? Đã có được thông tin mật của Lãnh thị chưa?"

- "Vệ Ngữ Đồng đã xóa hết toàn bộ chúng rồi ạ."

Nghe đến đây khiến người bên kia không nhịn được mà nghiến răng tức giận, lạnh giọng nói:

- "Áp giải nó về đây. Một kẻ phản bội như nó đáng phải nhận cái giá mà mình gây ra."

Ngay lập tức, tên áo đen nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ bất ngờ dùng cây đánh mạnh lên sau gáy Vệ Ngữ Đồng khiến cô bất tỉnh mà nằm lăn ra đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK