- "Cậu không chào đón vị bác sĩ này à?"
Nhìn dáng vẻ này của anh chẳng khác nào đang đến tán tỉnh cô gái. Đặc biệt là những cô gái trẻ còn ngây thơ như Quế Anh. Nhìn chiếc hộp bánh đang cầm trên tay của Chu Gia Hào khiến Hàn Chấn Đông sớm nhận ra chủ đích đến đây của người bạn này mà hắng giọng đuổi khéo:
- "Chẳng phải ngày mai cậu mới đến kiểm tra sức khỏe cho hai người họ sao? Khi không đến đây làm gì? Còn mang theo cả bánh, tặng tôi à?"
Nghe những lời này, Chu Gia Hào phá lên cười mà thản nhiên đáp trả:
- "Điên à. Cậu trước giờ có thích đồ ngọt bao giờ đâu. Tình cờ trên đường trở về, nhìn thấy bánh dâu trông khá ngon nên mua một ít mang đến cho Quế Anh."
Chu Gia Hào vừa dứt lời thì đúng lúc Quế Anh từ trên lầu bước xuống. Cô diện trên người chiếc đầm babydoll màu vàng nhạt cùng mái tóc tết gọn khiến người bên dưới trố mắt nhìn ngẩn ngơ. Chu Gia Hào khẽ nở nụ cười, ánh mắt si tình nhìn chằm chằm về phía người con gái khiến máu ghen của người bên cạnh sắp đạt đến cực hạn khẽ siết chặt tay.
- "Xin chào bác sĩ. Hóa ra anh là bạn bè thân thiết với Chấn Đông. Cảm ơn vì lần trước đã giúp đỡ tôi nhé."
Quế Anh lịch sự đến gần chào hỏi. Chu Gia Hào cảm nhận có mùi giấm chua đang sắp nổ tung nhưng vẫn châm chọc cho tới cùng, anh đưa hộp bánh về phía người con gái trước mặt, sau đó ôn nhu nói:
- "Tặng cô đấy. Lần đầu mua thử cho nên không biết có hợp vị không?"
Hàn Chấn Đông định lên tiếng, tuy nhiên Quế Anh đã nhanh chóng trả lời khiến anh như chết trân tại chỗ:
- "Là bánh dâu tây sao? Tôi rất thích bánh ngọt. Cảm ơn anh nhiều nhé."
- "Tôi tên Chu Gia Hào, rất vui được làm quen."
- "Tôi tên Quế Anh."
Chứng kiến màn chào hỏi của hai người khiến vẻ mặt Hàn Chấn Đông không chịu được nữa mà nổi giận bừng bừng. Ngay khi anh nhìn thấy Chu Gia Hào định dang tay ôm chầm lấy người Quế Anh mà hốt hoảng đứng chắn lại, lạnh lùng đáp:
- "Đứng nói được rồi. Không cần ôm nhau thân thiết đâu."
Chu Gia Hào khẽ nhếch môi cười nhạt, đưa mắt nhìn sang người một gái một cái rồi mặt đối mặt với Hàn Chấn Đông mà lên giọng châm chọc:
- "Phải ôm nhau mới cảm nhận nhịp tim có đập mạnh hay không. Sao rồi, cậu ghen đến mức không chịu nổi à?"
Máu ghen tuông trong người Hàn Chấn Đông bị người bạn này nói đến làm cho tuôn trào. Ngay lập tức, anh nắm lấy tay của Quế Anh mà kéo cô đi trở lên trên lầu, trầm giọng nói:
- "Đi theo anh."
Quế Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng lại không quên ngoảnh mặt lại mà nói lời chào tạm biệt với người từ xa.
- "Bác sĩ Chu, hẹn bữa sau chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé."
Chu Gia Hào vẫy tay thân thiện mỉm cười. Nhìn hai bóng người lên trên phòng đóng sầm cửa lại, khóe môi anh không nhịn được mà phá lên cười. Dì Trương ở bên trong chứng kiến hết toàn bộ mà đi lại gần Chu Gia Hào, chậm rãi nói:
- "Lần đầu tiên cậu chủ bị người khác chọc đến mức phát điên luôn ấy. Bác sĩ Chu, cậu cũng hơi quá đáng rồi."
Ngay lập tức, Chu Gia Hào xoay người đứng đối diện dì Trương, dõng dạc lên tiếng:
- "Chỉ có làm như vậy mới giúp Chấn Đông sớm nhận ra tầm quan trọng của đối phương. Con chỉ là đang thúc đẩy tình cảm họ mau chóng đơm hoa kết trái mà thôi."
Nghe những lời này khiến dì Trương cũng phải gật đầu thừa nhận.
- "Cậu nói đúng. Chấn Đông là người tinh ý nhưng cũng rất thận trọng trong mối quan hệ tình cảm. Thằng bé ít khi nào nói lời ngọt ngào cho nên đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của Chấn Đông."