Chiếc xe đang chạy bỗng dừng lại và dừng ngay trước một dinh thự tên " Tống Trạch Viên ". Đó là một dinh thự được xây theo kiểu Châu Âu, cao đồ sộ và sang trọng màu trắng toát ra sự cao quý.
Hai bên điều có vệ sĩ nghiêm trang đang đứng bảo vệ dinh thự, mặt không cảm xúc. Thấy chiếc xe của anh, một người vệ sĩ tiến gần lại, Minh Trí mở kính, vệ sĩ gật đầu rồi nói vs những người vệ sĩ khác mở cửa cổng.
Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong và dừng lại. Minh Trí vòng qua mở cửa cho Liệt Dật. Liệt Dật ôm cô bước xuống xe thì một đám người hầu chạy ra đứng thành hai hàng trước cánh cửa dinh thự. Anh bước đi, tay ôm cô, một đám người hầu lên tiếng:
- Đại thiếu gia đã trở về ạ.
Anh không quan tâm nên vẫn bước đi, anh đi tới trước mặt quản gia, lạnh nhạt nói:
- Kim quản gia,gọi Tần Viễm Tư tới, nhanh một chút.
Nói xong anh bước lên lầu vs ánh mắt ngạc nhiên của những người hầu kể cả quản gia.
Đại thiếu gia từ xưa đến nay rất ghét phụ nữ, ai chạm vào điều bị phế và kể cả " Chết ". Phụ nữ đối với đại thiếu như rác rưởi hoắc đồ bỏ đi, chán ghét vô cùng.
Chỉ cần chạm một chút thôi là ngồi uống trà với Diểm Vương. Nhưng đại thiếu gia đã phá lệ, lần đầu tiên đem một cô gái về nhà.
Nhưng cô gái đó rất xinh đẹp! Nhan sắc xinh đẹp hiếm có chưa từng thấy bao giờ, làn da trắng nõn nhưng cô ấy hình như bị thương ở vai thì phải.
Quản gia lắc đầu, sở dĩ đại thiếu lạnh lùng và xa lánh nữ nhân bà điều biết, bà chăm sóc đại thiếu gia từ nhỏ, xem đại thiếu gia như con ruột mà sao bà không biết nguyên nhân được.
***
Anh ôm cô lên lầu 3, lầu 1 phòng dành cho khách, lầu 2 là thư phòng của anh, lầu 3 là phòng ngủ của anh. Mở cửa phòng anh ra, anh đặt cô nằm trên giường của anh, anh nhìn cô, ánh mắt nhu tình nhìn cô hôn mê.
ánh mặt từ từ di chuyển về phía vai, máu đã khô nhưng anh vẫn đau lòng, tay vuốt ve nó. Cô khẽ " Ưm " một tiếng. Anh thấy cô khẽ rên nên dụ dỗ:
- Ngoan, không sao.
tay anh vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đang tình cảm bỗng nhiên có một người đàn ông mở cửa bước vào, nhìn Liệt Dật cười trừ, lên giọng đùa giỡn:
- Hình như tớ vào không đúng lúc thì phải.
Anh ta bước đến bên cạnh Liệt Dật, vỗ vai anh, huýt sáo.
Mặt anh vẫn lạnh như băng, giọng nói khiến người ta chết rét:
- Tần Viễm Tư, cậu không nói là chết sao? Nhanh, qua lấy đạn trên bả vai cho cô ấy.
Anh lườm nhìn Viễm Tư.
Ánh mắt Tần Viễm Tư nhìn vào vai cô thì trở nên nghiêm túc, ngồi bên cô, hỏi nhưng không nhìn anh:
- Bị bắn sao? Vết thương cũng không sâu lắm.
định đụng vào vai cô thì tay anh bắt lấy tay Viễm Tư:
- Ai cho cậu đụng vào cô ấy?
ánh mắt anh toát lên vẻ tức giận.
Chết tiệt, cậu ta muốn đụng vào người cô sao, nằm mơ đi.
Tần Viễm Tư cười không ra nước mắt, mở miệng nói:
- A Dật, công nhận sức chiếm hữu của cậu cao thiệt nhưng đây là trường họp nguy cấp, phải mộ lấy đạn ra, no giận đc ko?
Bây giờ là tình trạng gì rồi mà A Dật còn ghen nữa, con nít hết sức.
Nhưng anh cũng ngạc nhiên nha. A Dật dẫn theo phụ nữ về nhà mà cô ấy còn xinh đẹp như thế.
Không phải chán phụ nữ lắm sao? Cô gái này cũng đặc biệt a.
Liệt Dật lườm Tần Viễm Tư, lạnh nhạt nói:
- Lần này thôi, lần sau thì tôi phế.
Viễm Tư đổ mồ hôi hột, rùng mình một cái.
Chiếm hữu của A Dật thật ghê gớm, lần sau mong cô ấy đừng bị thương, chứ không thôi mất đầu như chơi.
Tần Viễm Tư rán cười một cái, gật đầu như giả gạo nói:
- được thôi, vậy giờ cậu ra ngoài đi, tôi sẽ lấy viên đạn ra cho cô ấy.
Anh ta nhìn Liệt Dật một cái, bảo đi ra ngoài.
- Không đi, tôi ở đây.
Anh cứng đầu, cố chấp không muốn đi. Tay bỏ vào túi quần, vẽ mặt như vương giả.
Tần Viễm Tư lắc đầu, A Dật, tôi không nắm bắt được tính của cậu. Rồi nhìn về phía cô gái, thở dài, cô gái này, có khi nào là " Hồng nhan hoạ thuỷ " của A Dật không vậy?