- Tiểu thư, lúc nãy cô đói bụng cô nói tôi sẽ làm đồ ăn cho, cô đừng ăn mì không tốt cho sức khoẻ.
Gia Mỹ cẩn thận nhắc nhở.
- Không sao đâu, tôi ăn mì được rồi, cảm ơn cô.
Cô thân thiện cười lộ hai lúm đồng tiền, cô Gia Mỹ này dịu dàng và thân thiện quá, như một người chị vậy. Đây là lần đầu tiên cô cười với người khác.
Gia Mỹ nhìn cô ngẩn ngơ, cô ấy cười thật đẹp. Gia Mỹ bây giờ mới chú ý tới cách cô mặc đồ, cô vội hoảng hốt nói:
- Tiểu thư, cô đừng mặc cái áo sơmi màu đen này. Đây là cái áo đại thiếu gia thích nhất.
Đây là cái áo mà Liệt Dật thích nhất vì đó là cái áo mẹ anh mua cho anh nên anh rất quý, không ai được động vào trừ khi có sự cho phép của anh. Anh chỉ mặc áo này duy nhất có 1 lần, đó là khi mẹ anh mất.
- Cô ấy thích thì để cho cô ấy mặc.
Cô chưa kịp cất tiếng thì một giọng nói lạnh lùng, cưng chiều vang lên sau lưng . Một nguời tuấn tú đàn ông bước vào. Cô xoay người lại.
Mái tóc màu bạch kim được vuốt lên kêu ngạo, khuôn mặt như điêu khắc tà mị. Đôi mắt phượng mâu xám khói, sóng mũi cao vút. Một thân mang Vest Armani toàn màu đen nhìn chững chạc và quyến rũ khiến Gia Mỹ cũng phải đỏ mặt.
Gia Mỹ đỏ mặt cúi người,cung kính chào:
- Đại thiếu gia đã về.
- Anh phất tay bảo Gia Mỹ lui xuống rồi nhìn cô cười khẽ. Cô cũng nhìn anh từ trên xuống dưới rồi thầm đánh giá.
Hoàn hảo 100%! Anh ta là chủ nhà cơ à? Đẹp trai đó chứ nhưng đối vs cô là... Miễn nhiễm.
Liệt Dật nhìn cô, nhếch môi, bỏ tay vào túi quần nói:
- Em tỉnh?.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, lạnh nhạt hỏi:
- Anh là chủ dinh thự này? Anh cứu tôi?
Cô khoanh tay nhìn anh, cặp mắt như dao lia tới anh.
- Đúng.
Anh chỉ ngắn gọn đáp một câu, không dài dòng. Anh nói tiếp:
- Tôi là chủ dinh thự Tống gia, Tống Liệt Dật.
Cô giật mình, Tống gia? Tống Liệt Dật? Đây không phải là gia tộc hùng mạnh nhất sao?. Tên anh ta cô có nghe tới, đó không phải là trùm xã hội đen khét tiếng sao?.
Anh nhìn gương mặt trầm tư của cô, rất quyến rũ, rất mê người nha! Cô đang quyến rũ anh sao?. Anh bước tới gần cô, cô hoàn hồn trở lại, nhìn anh bước tới, phòng bị nói:
- Anh muốn làm gì?
Anh đi tới chỗ cô, vuốt ve khuôn mặt cô rồi tới đôi môi cô vuốt qua vuốt lại, đột ngột môi anh chạm sát đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô định kêu lên nhưng ko bít mình đã cho anh một cơ hội, chiếc lưỡi của anh quét toàn bộ mật ngọt trong miệng cô. Đến khi cô không thở được anh mới buông ra, dây bạc kéo ra, hơi thở hổn hển. Anh nhìn cô, sủng nịnh nói:
- Hi Tuyết, em làm người phụ nữ của tôi.
Anh lấy trán anh kề trán cô, khuôn mặt áp sát lại. Có thể nghe từng hơi thở của đối phương.
Hi Tuyết đẩy anh ra, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Làm người phụ nữ của anh ta sao? Nực cười, tình yêu sao? Cô thầm khinh bỉ.
Cô luôn khinh bỉ tình yêu, tình yêu là gì? Và như thế nào là tình yêu?. Trong cái xã hội đen tối của cô, không hề có tình yêu. Thứ nhất, là một sát thủ giết người nếm máu. Thứ hai, không mềm lòng khi giết người. Thứ ba, là một con ác quỷ khi thi hành nhiệm vụ.
Nhưng nếu muốn khinh bỉ, cô muốn khinh bỉ chính mình hơn. Lả một cô nhi, ko cha ko mẹ và ko bao giờ hiểu cảm giác đc yêu thương là gì. Tại sao mình không làm một người bình thường mà lại đi tiếp tay giết vô số người. Điều đó, mới thật là ghê tởm.
Cô cúi gầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Tôi ko đáng để được yêu.
- Em đáng để được yêu.
Anh lúc này lên tiếng, anh nói tiếp:
- Là con người, ai cũng muốn có tình yêu thương. Em cũng vậy.
- Tôi ko. Một sát thủ tay nhuốm máu thì có tình yêu sao?.
Cô gào lên, nước mắt từ khi nào đã trào mi hết. Đây là lần đầu tiên có khóc trước người khác.
Liệt Dật chạy lại ôm cô, an ủi nói:
- Bé con, ngoan. Đừng khóc, tôi sẽ yêu thương em.
Anh vuốt lưng Hi Tuyết trấn an, hôn nhẹ vào mái tóc tím sữa của cô.
Cô không đẩy anh ra mà ôm chặt anh, vùi đầu vào ngực anh, thút thít nói:
- Anh sẽ yêu thương tôi chứ?
Anh ôm cô thật chặt, giọng trầm thấp nói:
- Tôi sẽ yêu thương em, bé con.