“Xin cho tôi một bản tiếng Trung.” Tào Nhất Lâm cảm thấy tiếng Anh của mình không ổn, những thứ viết trên này cậu không cách nào hiểu hết được, cho nên có một bản tiếng Trung so ra tốt hơn.
“………Được.” Tâm tình Từ Uy giờ phút này có chút phức tạp, nghĩ lại hắn lăn lộn trong thương trường gần mười năm, nhìn người luôn luôn là điểm mạnh của hắn, mạnh đến nỗi thậm chí có thể gọi là bản năng, chỉ cần trong ánh mắt đầu tiên đã biết ngay là dạng người gì. Nhưng Tào Nhất Lâm này hôm nay dám khiến hắn dò tâm lý sai lầm nhiều lần như vậy, rõ ràng khuôn mặt là của một con buôn khôn khéo lão luyện, mỗi một lời nói ra lại toàn ngoài dự liệu của hắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì rất hợp tình hợp lý. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Từ Uy phân phó Jack cấp tốc đem bản hợp đồng kia dịch lại thành một bản tiếng Trung. Khi Jack nhìn thấy hợp đồng, y kinh ngạc nhìn ông chủ.
“Nửa giờ nữa dùng.”
Nghe thấy mệnh lệnh, lúc này Jack mới lập tức hành động ngay.
Đợi cho sau khi song phương đều phi thường hài lòng ký tên, Từ Uy đứng dậy vươn tay chân thành cười nói, “Hoan nghênh cậu gia nhập.”
Tào Nhất Lâm cũng vội vàng đứng dậy vươn tay, “Cảm ơn.”
“Vậy hôm nay bắt đầu đi làm luôn đi.” Từ Uy mỉm cười “đề nghị”.
“Bây giờ?” Tào Nhất Lâm không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Trước giờ cơm tối quay lại là được.” Miễn là có thể làm cơm tối cho hắn ăn là được, Từ Uy nói, “Đúng rồi, cậu về nhà thu dọn đồ đạc trước đi, thu dọn xong rồi thì liên lạc với Jack, sau đó hắn sẽ đưa cậu đến nơi làm việc.”
“Không phải ở đây sao?”
“Không phải, cũng chỗ với ‘ký túc xá’ của cậu.” Từ Uy tiếp tục cười.
“À, vậy tôi về trước.”
Đến khi mang theo một chiếc vali đứng trước “ký túc xá” mà Từ Uy nói, cậu có chút trợn mắt há mồm.
Cậu….phải ở đây sao? “Jack tiên sinh, đây, có phải có nhầm lẫn gì rồi không?” Nhưng nơi này hẳn phải gọi là biệt thự cao cấp đi?!
Jack nhìn căn nhà, “Đúng rồi mà, nơi này nơi này.” Mặc dù y không thường đến, nhưng sẽ không chạy nhầm chỗ đâu.
“Chúng ta vào đi.” Nói xong đưa tay tiếp nhận hành lý trong tay Tào Nhất Lâm.
“Tôi tự làm được rồi, không nặng lắm.” Tào Nhất Lâm mang theo nghi vấn theo vào.
Jack nhấn chuông cửa, một người trẻ tuổi mặc tây trang đen, cài nơ đỏ, dáng người thẳng tắp, khí chất tao nhã, diện mạo tuấn mỹ, tươi cười sáng lạn nhanh chóng mở cửa lớn, “Xin chào.” Sau khi cùng Jack chào hỏi đơn giản, người trẻ tuổi liền nhìn Tào Nhất Lâm từ trên xuống dưới, “Cậu đây là Tào tiên sinh?”
“Vâng………”
“Xin chào Tào tiên sinh, tôi là quản gia đại ưu tú toàn năng thứ chín của nhà họ Từ, tôi tên là Lý Thư Vệ, cậu có thể gọi tôi là Lý quản gia.”
Tào Nhất Lâm nhìn bàn tay quy củ chìa ra trước mắt mình, “À, xin chào.”
Jack còn chưa kịp nói. “Tôi đưa Tào tiên sinh vào là được, Từ Uy thiếu gia nói muốn cậu sau khi tới phải nhanh quay về công ty.”
“A, vậy tôi đi trước, bye bye.” Đúng là chủ kiểu nào thì dưỡng ra quản gia kiểu đó. Jack vừa đi vừa nghĩ thầm, ít nhất cũng mời y vào uống ly nước đã chứ.
“Tào tiên sinh mời vào, hành lý của cậu để tôi cầm giúp cho.” Hạ giọng xuống, tay Lý Thư Vệ cũng đồng thời đặt tại trên hành lý của Tào Nhất Lâm.
“Không việc gì, tôi tự cầm cũng được.” Tào Nhất Lâm không thể tin nổi, một người nhìn tốt đẹp như vậy lại là quản gia.
“Tôi giúp cậu cầm.” Lý Thư Vệ không hề có ý thu tay về, ngược lại còn mạnh tay cầm lấy chiếc vali da.
“Thật sự không cần đâu, bên trong cũng không có gì.” Tào Nhất Lâm cũng tăng thêm sức lực.
“Để mọi người được hưởng thụ phục vụ chất lượng tốt nhất, tôi thân là quản gia phải tẫn trách, xin hãy giao cho tôi đi.” Hắn cũng không tin hắn không “nhận” được, lại thêm lực.
“Vali của tôi thật sự rất nhẹ.” Bên trong là toàn bộ gia sản của cậu, cậu phải tự mình cất, tuyệt đối không thể buông tay, lại thêm lực.
“Hai người đang làm gì vậy?” Đột nhiên một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi đứng giữa họ chớp mắt tò mò hỏi hai người đang đứng chắn ở ngưỡng cửa.
Tào Nhất Lâm bị dọa nảy lên một chút, đột nhiên thả lỏng tay, liền thấy Lý Thư Vệ “vèo” một tiếng ôm chiếc vali vẽ thành một đường cong ngã văng ra ngoài.
“Rầm.”
Tào Nhất Lâm nhịn không được nhắm mắt rụt vai, nghe có vẻ như đau lắm, nhìn qua, thì thấy Lý Thư Vệ đã bị ngã lên tủ giày, bởi vì lực đập vào quá lớn, cho nên ngăn tủ cũng long ra, vài chiếc giày bị rơi ra ngoài.
Lý Thư Vệ bị đụng đến vựng đầu, chuyện này diễn ra quá chớp nhoáng. Nào, chúng ta cùng xem lại pha quay chậm.
Lúc đứa bé đột nhiên lên tiếng, Tào Nhất Lâm đang dùng sức đầu tiên là sửng sốt, lập tức thả lỏng tay nhìn về nơi tiếng nói phát ra, mà Lý Thư Vệ ở đầu bên kia bởi vì vẫn duy trì tình trạng dùng sức, cho nên lúc đột nhiên mất đi lực kéo ngược lại, hắn ôm cả vali văng ra ngoài, tông thẳng vào tủ giày phía sau.
Trong lòng Lý Thư Vệ hò hét: Khi không vào thời khắc mấu chốt đột nhiên buông tay làm gì… Hại một quản gia hoàn mỹ không khuyết điểm như hắn thế nhưng lại xuất hiện tình trạng thất lễ như vậy.
“Anh không sao chứ?” Tào Nhất Lâm chạy nhanh đến đỡ người kia đứng lên.
“Phụt” “Phụt” Đứa bé bên cạnh thấy bộ dáng Lý Thư Vệ thì bật cười thành tiếng.
Hả? Sao lại có đến hai tiếng cười, Tào Nhất Lâm quay lại lúc này mới phát hiện, thì ra có một bé trai giống hệt đứa bé vừa rồi đang trốn phía sau, nó thò đầu ra, nhìn lén cậu, sau khi phát hiện cậu cũng nhìn nó chằm chằm thì rụt trở về, chỉ để lại đôi mắt “nhìn trộm” cậu, “Hai đứa là sinh đôi a.” Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy song sinh ngoài đời thực, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, hành dáng thật sự là giống nhau như đúc.
“Khụ.” Lý Thư Vệ không khỏi ho khan một tiếng, ý muốn nhắc nhở người nào đó đang đỡ hắn hoặc là nâng hắn dậy ngay, hoặc là thả hắn ra cho rồi, làm gì tự dưng đỡ nửa đường lại thôi, để người ta phải “ngồi tấn” vầy.
“Ây, ngại quá, tôi không cố ý đâu.” Tào Nhất Lâm chuyển sang Lý Thư Vệ giải thích.
“Không việc gì.” Hắn ra vẻ bình tĩnh vừa ôm vali, vừa phủi quần áo, “Tôi nhân tiện giới thiệu cho cậu một chút, hai vị này là tiểu thiếu gia Từ Mặc và Từ Trình. Vị này là đầu bếp mới tới Tào Nhất Lâm tiên sinh.”
“Chào hai đứa, chú là Tào Nhất Lâm.” Có lẽ là do lần đầu tiên gặp Tào Nhất Lâm, hai bé trai chỉ lạnh nhạt gật gật đầu xem như chào hỏi.
“Đúng rồi……..” Vừa muốn lục đồ ra, cậu nhớ tới vali còn đang nằm trong lòng “quản gia”, “……..Cảm ơn.”. Phải dùng sức một phen mới có thể “lấy” được vali từ chỗ Lý Thư Vệ về.
Tào Nhất Lâm vừa xoay được một nút mật mã số, như là cảm nhận được tầm mắt của ba người khác, ngẩng đầu cười, quay người đưa lưng về phía ba người kia tiếp tục xoay hai nút mật mã số còn lại.
Khóe miệng Lý Thư Vệ giật rồi lại giật, cảm thấy cậu vừa rồi không muốn dưa vali cho mình, là sợ mình sẽ “trộm” đồ thì phải?
Tào Nhất Lâm tìm một chút, lấy ra hai hộp chocolate lén mang từ nhà đi mà bản thân vẫn không nỡ ăn, nhẹ nhàng mở ra một hộp, ừm, chưa bị hư. Xoay người cười đưa cho hai bé trai kia, “Cho nè.”
Từ Mặc sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhận lấy, âm thanh đông cứng nói, “Cảm ơn”. Sau đó nắm lấy Từ Trình phía sau đi lên lầu.
“Mấy đứa nhỏ nhà anh thật đáng yêu.” Tào Nhất Lâm chân thành khen ngợi, nhưng phối hợp với khuôn mặt quá mức khôn khéo của cậu, thế nào lại nghe như giống nịnh nọt.
Lúc này Lý Thư Vệ lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi mắt nhìn người của thiếu gia, đeo lên lớp mặt nạ hắn thường dùng, cười nói, “Tôi đưa cậu đi xem phòng trước.”
Tào Nhất Lâm gật đầu, “Cảm ơn.”