Tào Nhất Lâm quay sang thập phần nghiêm túc hỏi, “Có thể sao?”
“Có thể!”
Tào Nhất Lâm ý cười ở trong mắt, mặc dù biểu cảm ngoài mặt vẫn như cũ không biến hóa nhiều lắm, “Không đúng, vừa rồi Quách Viễn Bằng nói anh ta mời mà, vẫn là ghi sổ cho anh ta đi.”
Trong phòng VIP lớn như vậy chỉ còn lại hai người Từ Uy và Tào Nhất Lâm.
“… Chúng ta cũng về thôi.” Ở cái nơi ăn chơi này nhiều người mới náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh thế này, ánh sáng còn không được tốt, nhìn mấy góc tối ánh sáng không chiếu tới, còn có chút đáng sợ.
“Ừ.” Từ Uy cười kéo người rời đi.
Ở trên xe, Từ Uy nhớ tới hai ngày trước nhận được điện thoại của Từ Chất, nói, “Tối mai về nhà một chuyến đi. Hôm qua A Chất gọi điện tới nói hai tên tiểu quỷ giận dỗi chúng ta, nói là lâu vậy rồi mà không về thăm bọn nó.”
“… Đúng là đã lâu không gặp bọn nó. Vậy chúng ta ngày mai về sớm một chút đi, cũng tiện mua ít thức ăn.” Nấu vài món bọn nhỏ thích để chúng nguôi giận.
“Ừ.”
–
” Từ Uy tiên sinh đã về.” Lý Thư Vệ tẫn trách mở cửa, nhận từ trong tay Từ Uy… đồ ăn. Lại khách khí nói với Tào Nhất Lâm, “Chào Tào tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
“Thật ra, cũng không lâu lắm, còn chưa đến hai tuần mà.” Tào Nhất Lâm tỉ mỉ nghĩ lại chút nói.
Lý Thư Vệ trong lúc giữ nguyên nụ cười đồng thời nghiến răng, trong lòng gào thét, đó là nói khách sáo thôi, nói khách sáo thôi hiểu không!!!
“Tiểu Trình và Tiểu Mặc đâu?” Hai thằng nhóc kia hẳn phải canh trước TV đợi xem Dê con vui vẻ và xói xám lớn từ lâu rồi chứ.
“Từ Mặc tiên sinh đến trường đón bọn nó vẫn chưa về.” Lý Thư Vệ nói.
“Ừ, hôm nay Nhất Lâm làm cơm.” Từ Uy nói rồi bỏ chìa khóa xe vào ngăn đựng chìa khoá ở lối vào, sau đó nói với Tào Nhất Lâm, “Anh giúp em một tay.” Rồi lấy đi mấy cái túi trong tay Lý Thư Vệ.
“Hay là để tôi, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi…” Lý Thư Vệ vừa nói vừa muốn cầm túi về, có điều là bắt hụt.
“Không sao.” Từ Uy đi vào phòng bếp.
“Chúng tôi bình thường vẫn thường như vậy, không vấn đề gì, không cần lo lắng, anh ấy sẽ không giúp quá hoá phiền.” Tào Nhất Lâm “thoải mái” nói với Lý Thư Vệ.
“…” Nhìn bóng lưng Tào Nhất Lâm, Lý Thư Vệ cảm thấy rất vô lực, não của người với người có cấu tạo rõ ràng là cùng một dạng mà, thế nhưng vì sao câu thông với cậu ta lại khó khăn như vậy chứ.
Mặc dù Từ Uy tiên sinh nói không cần hỗ trợ, nhưng là một quản gia ưu tú, thì trước khi chủ nhà đề xuất nhu cầu phải chuẩn bị xong mọi thứ. Cho nên Lý Thư Vệ đứng ngoài cửa bếp, đợi Từ Uy gọi một tiếng, để tiện ngay lập tức đi vào hỗ trợ, có điều…
“Cần nhặt lá xong để bên kia là được… Khoai tây không cần anh thái, gọt vỏ xong để đó đi… Tỏi lột vỏ xong chưa?” Nghe thấy Tào Nhất Lâm thuần thục “sai bảo” Từ Uy như vậy, Lý Thư Vệ cảm thấy rất kỳ diệu. Vậy ai mới thật sự là chủ nhân nhà hắn đây?
Làm cơm xong, hai người cởi tạp dề, ra khỏi phòng bếp, Tào Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách một cái, sắp đến bảy giờ rồi, sao còn chưa về?
“Thư Vệ, cậu gọi điện hỏi xem, sao vẫn chưa về. Nếu không về thì chúng ta ăn trước thôi.” Từ Uy khẽ cau mày nói, Nhất Lâm nhà hắn “vất vả” nấu cơm, không ai về tham gia, ăn không hết còn không thể đổ.
“Vâng.” Lý Thư Vệ lấy sổ điện thoại trong túi ra, dùng máy bàn bắt đầu bấm số.
“Tiểu Trình Tiểu Mặc chắc phải đã tan học từ lâu rồi, sao vẫn chưa về nhỉ?” Tào Nhất Lâm có chút lo lắng nói.
Vừa nói xong, chuông cửa liền vang lên.
Tào Nhất Lâm nhìn Lý Thư Vệ đặt điện thoại xuống vội nói, “Để tôi đi cho.”
Từ camera ở cửa nhìn thấy Từ Chất lái xe vào.
Một chốc sau, Từ Trình Từ Mặc bĩu môi, đeo ba lô, vẻ mặt đáng thương đi tới.
“Hở? Hai đứa sao vậy?” Hai đứa nhóc kia nhìn thấy Tào Nhất Lâm thì rất cao hứng xông tới, “Chú Tào, cuối cùng chú cũng về rồi, bọn cháu rất nhớ chú.” Từ Trình ngọt miệng nói.
“Vì biết hai đứa đều nhớ chú, cho nên hôm nay chú về làm cho hai đứa rất nhiều món hai đứa thích ăn nè, mau, đi rửa tay, rồi đến ăn cơm.” Vừa nói vừa mỗi tay kéo một đứa đi tới toilet.
“Khụ.” Từ Chất theo sau vào cửa ho khan một tiếng.
Từ Trình Từ Mặc rút tay về, cúi đầu đứng một bên, một bộ dáng “Con sai rồi”.
“Sao hôm nay về trễ vậy?” Nhìn tình trạng này, Từ Uy lo lắng hỏi.
“Lúc đi đón hai đứa thì bị thầy giáo của bọn nó gọi vào văn phòng nói chuyện.” Nói rồi mặt không có biểu tình gì liếc mắt nhìn hai đứa nhóc một cái.
Từ Trình Từ Mặc khẩn trương hít thở chậm lại.
“Sao vậy?” Tào Nhất Lâm sờ sờ đầu hai đứa nhóc nhìn Từ Chất.
“Hai đứa nó cùng nhau đánh một đứa bé, còn đánh đến chảy máu.”
“Là tự nó ngã xuống đất… trầy da.” Từ Trình muốn thanh minh, nhưng dưới áp lực ánh mắt của ba nó hai chữ cuối gần như là ngậm trong miệng mà nói.
“Vậy thì hai đứa cũng không nên cùng nhau đánh một mình người ta…” Từ Chất đang định dạy bảo.
Tào Nhất Lâm đã tiếp lời nói, “Đúng đó, sao có thể hai người đánh một chứ.” Hai đứa nhóc nghe xong lời này liền ủy khuất méo miệng. Từ Chất dứt khoát gật đầu.
“Ít nhất phải một chọi một nha, anh trai lên trước, thua thì em trai lại lên.” Sau khi Tào Nhất Lâm nói xong câu cuối, đầu Từ Chất còn chưa kịp ngừng lại, vẫn gật xuống, “Thấy chưa, ba mấy đứa cũng có ý này đó, nhớ kỹ, lần sau nếu là một người, thì chúng ta cũng phải cho một người đại diện đến đánh, nếu như đối phương có hai người, thì chúng ta có thể cùng nhau lên, nếu như là ba người hay nhiều hơn nữa, nhất định phải chạy đi gọi giáo viên trước biết không?”
“Chỉ có đứa hèn mới đi mách giáo viên.” Từ Mặc nghiêm túc nói.
“Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, có hiểu không? Là…” Tào Nhất Lâm vừa nói vừa vừa cầm ba lô của hai đứa nhóc, để qua một bên, dẫn đến toilet.
“Anh hai, đây…” Từ Chất đối với cách giáo dục của Tào Nhất Lâm cảm thấy rất không ổn.
“Con nít mà, đánh lộn cãi nhau là chuyện bình thường, có điều, sao lại đánh nhau?” Hắn khá tò mò với nguyên nhân, con cháu nhà mình thì vẫn tương đối hiểu rõ, tuyệt đối không phải là loại trẻ con nghịch ngợm gây chuyện, có lẽ bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ ở bên, hai đứa so với bạn cùng lứa mà nói có chút trưởng thành sớm hơn.
“Vì… đứa bé kia nói vài lời không dễ nghe.” Nói đến đây ánh mắt Từ Chất tối sầm lại, trước chuyện này hắn căn bản không biết rằng thì ra vì không có mẹ mà hai đứa nhóc vẫn luôn bị cả lớp xa lánh.
Từ Uy sáng tỏ nhìn Tào Nhất Lâm dẫn mỗi bên một đứa nhóc đến bàn cơm, “Ăn cơm trước đã.”
Từ Chất gật đầu.
Hai đứa nhóc nhìn thấy ba đi tới, liền gấp gáp hẳn lên.
Từ Uy và Tào Nhất Lâm đều nhìn về phía Từ Chất.
“… Ăn cơm trước đã.” Nghe thấy ba ra lệnh một tiếng, hai đứa nhóc liền ngồi xuống vừa ăn vừa cùng Tào Nhất Lâm ríu ra ríu rít kể những chuyện vui vẻ trong khoảng thời gian này, nào là chúng nó nuôi được chó, nào là hai đứa mới được cái gì mô hình.
Từ Chất bưng bát đũa nhìn hai đứa nhóc, nhớ lại những lời giáo viên đã nói ở trường hôm nay. Hắn có nên tìm cho hai đứa con mình một người mẹ không?
Ăn cơm xong, Từ Trình Từ Mặc mỗi đứa dán một bên người Tào Nhất Lâm, “Chú Tào ơi, hôm nay chú vẫn phải đi ra ngoài sao?”
Hai đứa hy vọng đầy mắt nhìn Tào Nhất Lâm.
“Không đi, tối nay sẽ kể chuyện trước khi đi ngủ cho hai đứa được không?” Đã một thời gian không gặp, đúng là có chút nhớ hai đứa nhóc.
“Dạ được!~”
“Vậy sáng mai cháu muốn ăn trứng cuộn! ~ ”
“Cháu dẫn chú đi xem mô hình mới của cháu! ~ ”
Từ Chất hơi ngưỡng mộ nhìn Tào Nhất Lâm được hai đứa nhóc vây ở giữa, rõ ràng hai người đều là mặt “thối” như nhau, tại sao đứa nào đứa nấy đều sợ hắn, nhưng lại rất thích Tào Nhất Lâm.
“Dạo này thế nào?” Từ Uy xem sơ qua vài dự án mới của công ty.
“Không có vấn đề.” Từ Chất ngồi đối diện.
“Tiểu Vân gần đây đang làm gì? Giờ này còn chưa về?”
“Nó nói lễ hội văn hoá của trường sắp bắt đầu, đang chuẩn bị cho hoạt động lớp, gần đây về khá trễ.”
“Buổi tối có người đón nó không?”
“Em có nói với nó quá chín giờ còn chưa về sẽ cho xe đi đón nó.”
“Ừ.” Lấy việc Từ Vân không muốn để cho người khác biết tình huống trong nhà mà nói, sẽ phải về nhà trước chín giờ.
“Anh hai lúc nào trở về? Em muốn đợi Tiểu Trình Tiểu Mặc nghỉ dẫn bọn nó ra ngoài chơi một chút.”
“Còn cần một chút thời gian, có điều chắc là cũng gần ngày nghỉ, mặc dù ngoài mặt Tào thị trông có vẻ rất vinh quang, nhưng trong nội bộ đã phủ đầy sâu bọ, tất cả đều vô ích, có điều anh ngược lại phát hiện vài người thú vị. Anh đi xem hai đứa nhóc kia ngủ chưa.” Nói xong hai người cùng đi ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài phòng của hai đứa Từ Trình bọn họ nhìn thấy Tào Nhất Lâm nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, thấy hai người, “Bọn nó ngủ rồi.”
“Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Từ Uy ôm Tào Nhất Lâm đi lên lầu.
“Sớm vậy? Những người khác tối đều không về sao? Thức ăn trên bàn phải làm sao?…”
Từ Chất kéo cửa ra tạo thành một khe hở, nhìn hai đứa nhóc say ngủ, liền yên lặng đóng cửa lại, trở về căn phòng sát vách của mình.
Tám giờ năm mươi ba phút, “Em về rồi đây! ~” Từ Vân đeo ba lô chạy vào nhà, nhìn đồng hồ, “Ừm, về đích an toàn.”
“Tôi cũng vừa bảo tài xế chuẩn bị ra ngoài.” Lý Thư Vệ đứng bên cửa nói.
“Ái chà, không cần đâu, em chắc chắn sẽ không để lố chín giờ đâu, hơn nữa em cũng không phải con nít, chẳng lẽ còn có thể bị người ta lừa. Được rồi, còn cơm không ạ? Em sắp chết đói rồi đây.” Từ Vân sờ sờ cái bụng đói lép kẹp của mình.
“Còn, để tôi hâm lại giúp cô.”
“Không cần, em xem có gì ăn được không đã.” Từ Vân ném ba lô lên sô pha, theo Lý Thư Vệ đi vào bếp. Nhìn thấy đồ ăn, cầm đũa gắp một miếng. “Còn nóng hổi nè.” Dứt khoát bưng đồ ăn lên bàn ăn cơm.
“Đúng vậy, hôm nay ăn tối hơi trễ.”
“Sao hôm nay lại có nhiều món như vậy.” Từ Vân vừa ăn vừa hỏi.
“Hôm nay mấy người Tào tiên sinh trở về.”
“Anh Nhất Lâm đã về rồi? Tốt quá, đúng lúc có việc định tìm ảnh giúp đỡ đây.” Từ Vân vui vẻ nói. “Giờ ảnh đang ở đâu?”
“Đang cùng đại thiếu gia nghỉ ngơi trên lầu.”
“Ặc, được rồi, mai tìm ảnh vậy. Hở? Cùng anh hai nghỉ ngơi trên lầu, he he, he he.” Từ Vân cười bỉ ổi.
Lý Thư Vệ thấy vẻ mặt kia của cô liền biết chắc cô đang hoang tưởng lung tung.