• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông chủ Từ….” Đối mặt với những người đồng thời soàn soạt nhìn mình chăm chăm, Tào Nhất Lâm đột nhiên có chút khẩn trương. Nhưng không thể không nói, mọi người trong nhà ông chủ Từ thực gầy, đây là chuyện cậu chú ý tới đầu tiên. Ngay cả hai đứa trẻ cũng gầy giơ xương.

“Ừm….. Cơm tối rất không tồi, tôi lần đầu tiên biết thì ra trứng cũng có thể làm được nhiều món như vậy.” Từ Uy không thể không nói bộ dáng người này đeo tạp dề thực……. không tồi.

“Cảm ơn, mọi người thích là tốt rồi.” Tào Nhất Lâm cười nói, mắt nhìn bát đĩa sạch sẽ, rất là vừa lòng.

“Cậu sao lại có suy nghĩ toàn bộ dùng trứng làm nguyên liệu nấu ăn?” Từ Uy tò mò hỏi.

“Này a, bởi vì trong tủ lạnh chỉ có trứng là có thể ăn.” Những thứ khác đều thối nát hết, muốn làm cũng không làm được.

“……….” Mọi người giữ nguyên ba giây trầm mặc.

Từ Uy phản ứng lại đầu tiên hỏi, “……Cậu là nói trong tủ lạnh không còn thứ gì khác?”

“Những thứ khác đều hư cả rồi, quản gia tiên sinh còn phải qua hàng xóm mượn chút cà chua, hành và tỏi.” Nói cách khác là bữa cơm tối nay có sự giúp đỡ rất lớn của quản gia tiên sinh.

Nụ cười của Lí Thư Vệ cứng lại một chút, dùng khóe mắt liếc người nào đó một cái, cần cậu nói cảm ơn sao.

“……..” Mọi người lại lâm vào im lặng.

Từ Uy cảm thấy chuyện này không đáng để bận tâm, chỉ cần có thể làm xong cơm cho cả nhà ăn là đủ rồi. “Khụ, hoan nghênh cậu. Nếu không vướng phải tình huống đặc biệt, mọi người dù sáng hay tối cũng sẽ ăn cơm ở nhà, ngoài ra buổi trưa xin hãy chuẩn bị sáu phần, còn về phần nấu gì thì chỉ cần không có yêu cầu cụ thể, cậu có thể tự chủ trương. Trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm tất cả các món cậu biết trước đã, đừng làm trùng lặp, để cho mọi người thực sự hiểu rõ tay nghề của cậu một chút. Đúng rồi, người Từ gia chúng tôi không ‘kén ăn’, trên cơ bản những thứ con người có thể ăn chúng tôi đều ăn.”

“Vâng.” Tào Nhất Lâm hiểu được gật đầu.

“Hoan nghênh.” Từ Chất tiếp theo nói.

“Hoan nghênh cậu, sau này tôi gọi cậu là Tiểu Lâm nha.” Từ Trạch kéo cằm nói.

“Hoan nghênh anh a.” Từ Vân híp mắt cười vui vẻ nói.

“Hoan nghênh chú…….” Cặp song sinh mặc dù không rõ tình hình, nhưng thấy tất cả mọi người nói như vậy, vì thế cũng a dua nói theo.

“Hơ……” Đây cũng là khảo thí sao. “Cảm ơn. Sau này tôi làm việc ở đây à?”

Mọi người lại yên tĩnh xuống. Trong mắt lên nghi hoặc giống nhau, cậu ta không biết sao?

“Đây chính là nơi làm việc của cậu.” Từ Uy nói.

“À.” Dù sao đều là làm cơm, ở đâu đối với Tào Nhất Lâm mà nói đều không thành vấn đề. Có điều, nếu là làm đầu bếp trong nhà họ, vậy sao lại cho cậu nhiều tiền như vậy. Tào Nhất Lâm đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình có chút….. ngốc. Lẽ ra người làm ăn phải thực khôn khéo mới đúng, thôi quên đi, cậu cho rằng bản thân đã chiếm được một món lời lớn.

“Còn thắc mắc gì không?”

“Không có.”

“Ừm, vậy mọi người đều đi nghỉ sớm một chút.” Vẻ mặt Từ Uy ý cho mọi người tan.

Từ Chất dắt cặp song sinh lên lầu, Từ Trạch cùng Từ Vân đi phía sau, Từ Uy rời đi cuối cùng nói với Tào Nhất Lâm, “Có yêu cầu gì cứ nói trực tiếp với Thư Vệ.”

“Vâng, cảm ơn.”

Từ Uy gật gật đầu.

“A, đúng rồi….. Quản gia tiên sinh……..” Cậu đột nhiên nhớ tới………..

Chỉ thấy Tào Nhất Lâm xoay mặt nhìn về phía Lí Thư Vệ, “Có thể xin quản gia tiên sinh lại qua hàng xóm mượn ít trứng được không, đồ trong tủ lạnh dùng hết rồi, tôi muốn làm cơm chiên trứng để chúng ta ăn cơm tối?”

Từ Uy vẫn chưa rời đi nghe thấy lời nói của Tào Nhất Lâm, khóe miệng kéo lên. Hàng xóm? Nhà bên trái hay nhà bên phải……. Sau đó nét mặt vô sự cũng đi lên lầu.

“………” Lời này của Tào Nhất Lâm khiến Lí Thư Vệ lâm vào mâu thuẫn, hắn muốn ăn cơm chiên trứng của cậu, nhưng lại không muốn qua kia mượn trứng. Cơm chiên trứng? Mượn trứng? Cơm chiên trứng? Mượn trứng?

“Quản gia tiên sinh?” Sao lại ngẩn người ra vậy?

“À, được.”

“Cảm ơn.”



Sáng hôm sau, lúc Từ Uy sửa soạn xong xuống lầu, đã thấy Tào Nhất Lâm bưng một bữa điểm tâm phong phú đặt lên bàn.

Mọi người cũng đã sớm quây quần quanh bàn, chào buổi sáng nhau, đợi sau khi Tào Nhất Lâm đặt bánh quẩy lên bàn, mọi người kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.

Mặc dù bày trên bàn đều là những món điểm tâm sáng rất bình thường, nhưng đối với người Từ gia mười mấy năm thậm chí là hai mươi mấy năm nay ăn cơm Tây mà nói, thì sự cám dỗ này không thể nghi ngờ là rất lớn.

“Ăn cơm đi.” Từ Uy vừa mới nói xong, mọi người đã dùng cả hai tay bắt đầu phân chia bữa sáng trên bàn.

Mỗi lần xem người Từ gia ăn cơm, Tào Nhất Lâm luôn có một loại ảo giác như đang nấu cơm cho dân chạy nạn châu Phi vậy, rõ ràng là người giàu có như vậy, sao cả đám đều giống như dân chạy nạn thế này, ăn cơm còn giành giật nhau.

“Tiểu Lâm, cậu làm cơm sao có thể ăn ngon đến vậy chứ……” Từ Trạch vừa ăn vừa cảm khái.

Miệng Từ Vân bị nhét đến phình to, dùng sức gật gật đầu.

Tào Nhất Lâm cảm thấy có chút buồn cười cảm ơn, sau đó quay mặt sang một bên, tầm mắt vừa đúng lúc bắt gặp của quản gia Lí Thư Vệ. Thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, Tào Nhất Lâm cảm thấy khó hiểu thu lại nụ cười, ể, sao vậy nhỉ?

“Tiểu Lâm, tôi đợi bữa trưa của cậu nha……” Nói xong Từ Trạch quăng qua một ánh mắt phóng điện, rồi cầm chìa khóa xe đi trước.

Từ Chất một bên gật đầu với Tào Nhất Lâm một cái coi như chào hỏi rời đi.

“Đi đường cẩn thận.” Tào Nhất Lâm đưa tay vẫy hai người đàn ông.

“Tiểu Lâm ca, em cũng đợi bữa trưa của anh đó.” Từ Vân lưng đeo cặp cũng nhảy nhót ly khai.

“Chuyện nguyên liệu nấu ăn tôi đã nghe Thư Vệ nói rồi, sau này sẽ gọi người đưa riêng tới, cậu cứ việc chọn.” Từ Uy nói.

“Vâng, được, ông chủ đi thong thả.” Tào Nhất Lâm nói.

Mỗi lần nghe thấy cậu mặt mày nghiêm chỉnh gọi hắn là ông chủ, hắn chung quy có một loại cảm giác là lạ, nhưng nếu hỏi lạ thế nào, hắn không giải thích nguyên nhân được, quên đi, “……..Ừ. Lúc mười giờ lão Dương tài xế sẽ đến lấy, chú ý thời gian.”

“Được, ông chủ. Ông chủ đi thong thả.”

“…….Ừm.”



Liên tục hai tuần lễ mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa ít nhất năm sáu món, nhưng thực đơn mỗi ngày cũng không hề trùng lặp. Từ Uy cảm thán trù nghệ của Tào Nhất Lâm quả thật tinh xảo, đồng thời vì công lao đào được báu vật mà cao hứng tăng hai phần trăm lương cho Jack.

Hôm nay là ngày tụ hội cùng bọn Chu Tiểu Hi. Từ Uy vốn muốn khước từ để về nhà ăn cơm, nhưng đột nhiên nhớ ra đêm nay vừa khéo lại là sinh nhật Dương Trác Vân, không thể không đi được.

Gọi về nhà, “Xin chào, đây là……..” “Khúc dạo đầu” của Lí Thư Vệ vẫn dài dòng như trước.

“Tối nay tôi về trễ, bảo Tiểu Tào chuẩn bị cho tôi chút bữa khuya.”

“Dạ vâng, thiếu gia Từ Uy. Còn chuyện gì nữa không ạ?”

“Hay là quên đi, để lão Dương đem phần của tôi tới đó đi, địa chỉ là…….” Dù sao có người tới là tốt rồi, ăn cái gì bọn họ cũng sẽ không so đo.

Tào Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu đề “Truyền Kỳ” nhấp nháy trên đầu. Là chỗ này nhỉ.

Nhớ lại một tiếng trước, quản gia tiên sinh bảo cậu làm cơm bỏ vào hộp cho ông chủ Từ, vốn là muốn để lão Dương đưa tới, không may làm sao đứa nhỏ trong nhà ông ta phát sốt phải vội vàng trở về, cậu nghĩ rằng dù sao mình làm cơm xong cũng không còn việc gì, liền gọi xe chở đến đây.

Tào Nhất Lâm ôm hộp cơm vừa đến cửa đã bị bảo an ngăn lại.

“Xin hãy đưa ra thẻ hội viên.” Bảo an nói.

“A? Tôi không có thẻ hội viên.” Vào nơi này phải có thẻ hội viên sao, quản gia tiên sinh chẳng nói gì cả.

Bảo an đánh giá trên dưới cậu một chút, nhìn dạng này, khẳng định là MB (trai bao) muốn trà trộn vào.

“Không có thẻ hội viên không vào được.” Bảo an lại nói.

“Ơ, thế nhưng…..” Cậu cân nhắc có nên gọi điện thoại cho ông chủ không.

Đúng lúc này, một giọng nam xa lạ đột nhiên xen vào, “Cậu ta đi cùng tôi.”

Tào Nhất Lâm cùng bảo an đều quay đầu lại nhìn về phía người tới.

“Ây cha, thì ra là Chu thiểu (thiếu gia), tôi không biết là người của ngài, mời vào trong, mau mời vào trong.” Trên mặt bảo an tràn đầy tươi cười khách khí nói.

Tào Nhất Lâm nghi hoặc nhìn đối phương, bọn họ có quen nhau sao?

Mặc dù cậu không biết Chu Tiểu Hi, nhưng Chu Tiểu Hi lại biết cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK