Nhìn vẻ mặt của Thiết Đầu, Tào Nhất Lâm hơi bất an gật đầu.
“Ừm…” Thiết Đầu vặn cổ hai cái nói, “Hiện tại hai người đàn ông ở bên nhau đã sớm không còn là chuyện lạ, hơn nữa không phải có cái khảo sát nào đó nói trong mười người thì có một người là đồng tính luyến sao, rất bình thường, có gì đâu.” Thiết Đầu lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh, từ ngày đến nhà ông chủ của cậu hắn đã cảm thấy thái độ của ông chủ kia đối với cậu hơi là lạ, lại thấy Tào Nhất Lâm dáng vẻ khẩn trương, nếu ngay cả điểm này mà hắn cũng không hiểu được, thì một “nhất ca” (kiểu như đại ca) trong giới đòi nợ như hắn đã lăn lộn công cốc rồi. Chỉ là hắn cực kì vô cùng ngoài ý muốn Tào Nhất Lâm vậy mà lại cùng ông chủ của cậu ở bên nhau, xem ra người được sống lại đúng là khác hẳn, cả tư tưởng cũng đều “xuyên qua” triệt để.
Nghe Thiết Đầu nói xong, Tào Nhất Lâm thoáng thấy yên tâm.
“Không nói cái này nữa, cậu mau giúp tớ xem nên tặng A Mao cái gì đây?” Thiết Đầu trấn tĩnh nhân cơ hội nói sang chuyện khác.
“À… Anh ta có sở thích gì không?” Tào Nhất Lâm lúc này mới bắt đầu chú ý bản thân đang ở trong cửa hàng bán mấy thứ linh tinh.
“Nó thích…” Suy nghĩ một hồi, Thiết Đầu cũng không nghĩ ra cái gì, sau đó gãi đầu nói, “Tớ cũng không biết. Có điều hình như bình thường nó hay nghe nhạc.”
“Vậy tặng anh ta CD là được rồi, cậu biết anh ta thích ca sĩ nào không?”
“Không biết… A, trước đây hình như nó nói MP3 của nó rơi vào trong bồn cầu. Không bằng tớ mua cho nó một cái mới?”
“Ừ, cũng tốt, vậy chúng ta đi trung tâm kỹ thuật số.”
–
“Tôi về rồi đây…” Lý Thư Vệ xách hành lý trở lại nhà họ Từ khẽ nói vọng về phía phòng khách trống vắng.
Lúc này đằng sau hắn đột nhiên vang lên một giọng nói, “Anh đã về.” Tào Nhất Lâm hai tay ôm giỏ đồ ăn đi đến phòng bếp. Không phát hiện vì mình lên tiếng mà khiến Lý Thư Vệ càng hoảng sợ.
“Cậu, cậu, cậu thế nào lại không có tiếng động.” Lý Thư Vệ vịn cửa vuốt ngực, đừng học theo hắn chứ.
Tào Nhất Lâm dừng lại quay đầu vẻ mặt nghi hoặc, “Hở?” Cái gì không có tiếng động?
“Quên đi, không có gì. Cậu đang định nấu cơm?” Lý Thư Vệ quyết định không tính toán với cậu, nhưng nhìn thấy rau trong lòng cậu thì có chút hưng phấn hỏi.
“Ừ, sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Tào Nhất Lâm đáp.
Thật tốt quá, hồi ở trong trường, hắn tiếc nuối nhất dĩ nhiên là món ăn của Tào Nhất Lâm, mặc dù đồ ăn trong học viện quản gia cũng không tồi, nhưng thật đúng là rất kém so với Tào Nhất Lâm làm, đều tại ở nhà cái miệng hắn bị chiều hư, lúc ở trong trường hắn phải rớt đến bốn cân thịt. Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ có cơm ăn, Lý Thư Vệ xách hành lý nhanh chóng trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo khác, dọn dẹp một chút rồi đi ra ăn cơm. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, nhất là có thể rời khỏi trường học không cần mỗi ngày phải đối mặt với cái tên kia lại càng tốt…
“Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì không?” Lý Thư Vệ hỏi thăm Tào Nhất Lâm dạo này nhà họ Từ có chuyện gì mới mẻ xảy ra, đáng tiếc là hỏi sai người. Đồng chí Tiểu Tào rõ ràng không phải loại người nhiều chuyện a.
“Hình như không có.”
“Vậy tại sao ông chủ đột nhiên gọi tôi về?” Không có khả năng không có chuyện gì xảy ra.
“A! Chắc là vì tôi phải tham gia thi đấu, trong nhà không có ai trông nom.” Tào Nhất Lâm suy đoán nói.
“Thi đấu? Thi đấu cái gì?”
“Là tôi đăng ký tham gia giải đấu AC.” Tào Nhất Lâm giải thích.
“Giải đấu AC? Cái giải đấu AC kia?” Lý Thư Vệ khó tin xác nhận lại.
“Hở, có rất nhiều giải đấu AC sao?” Tào Nhất Lâm chỉ biết một cái, nhưng không xác định có phải là cái Lý Thư Vệ nói không.
“Chính là ‘Giải đấu trù nghệ ẩm thực châu Á’ đó!” Nếu không thì còn có thể là AC nào nữa.
“Đúng, chính là cái này, tôi phải tham gia cũng là cái này.” Tào Nhất Lâm gật đầu nói.
Lý Thư Vệ đột nhiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tào Nhất Lâm, không tự chủ được vỗ vai cậu, “Cậu thật là lợi hại nha, vậy mà có thể tham gia giải đấu này.” Học viện quản gia tất không thể thiếu bộ môn nấu nướng, đồng thời cũng có vài quản gia lấy nấu ăn làm sở trường đặc biệt, đối với giải đấu này Lý Thư Vệ không hề thấy xa lạ, bởi vì hắn có một học trưởng trong trường là người có thành thích nấu ăn tốt nhất, đã từng nỗ lực tham gia giải đấu này, thế nhưng cả tư cách dự thi cũng chưa từng đạt được. Không ngờ a, không ngờ…
Hưng phấn qua đi, Lý Thư Vệ lại bắt đầu hỏi han, “Vậy thiếu gia Từ Trạch dạo này đã thay đổi mấy người bạn gái a?”
“A? Anh ta có bạn gái?” Tào Nhất Lâm ngạc nhiên hỏi, cậu chưa từng thấy Từ Trạch mang con gái về nhà, cậu vẫn tưởng là hắn không có bạn gái.
Lý Thư Vệ mang vẻ mặt “cậu là người sao Hoả sao?”, có điều quên đi, cậu mới ở nhà họ Từ một thời gian ngắn, không biết cũng là chuyện có thể tha thứ được. “Vậy thiếu gia Từ Chất dạo này có nói chuyện vượt quá mười chữ không? Nếu có thì là nói cái gì?”
Tào Nhất Lâm ngửa đầu suy nghĩ, “Tôi gần đây đều không nói chuyện với anh ta.”
Lý Thư Vệ ném cho cậu một vẻ mặt “chê bai”, ấy vậy mà không có tinh thần bát quái gì hết.
“Vậy thiếu gia Từ Uy dạo này có đổi sắc mặt không?” Lý Thư Vệ chưa từ bỏ ý định lại hỏi một câu.
“Tôi chưa thấy.” Hình như lúc nào cậu gặp thì ông chủ đều có tâm tình không tệ.
Lý Thư Vệ triệt để từ bỏ, xem ra từ khi Tào Nhất Lâm ở đây đến giờ, cậu hoàn toàn không cách nào lý giải được “tình hình gần đây” trong nhà.
“Đúng rồi, Từ Trình Từ Mặc thì sao? Bọn nó không phải đã được nghỉ hè rồi sao?” Sao từ lúc hắn trở về đến giờ vẫn không thấy hai đứa nhóc phá phách đó.
“Bọn nó đi mua đồ, gần đây hình như vóc dáng có cao lên, quần áo trước đây mặc hơi chật.” Tào Nhất Lâm vừa thái rau vừa nói.
“Haiz… Tôi mới đi có một tháng thôi, sao lại lớn nhanh như vậy.” Trẻ con đúng là lớn lên trong lúc không để ý. “Trở về tôi phải nhìn xem có gì thay đổi hay không.”
“Kính coong…” Chuông cửa vang lên.
Lý Thư Vệ nhìn đồng hồ trên tường một cái, “Lúc này là ai tới a.” Hắn từ phòng khách đi ra mở cổng.
“Ái? Cậu, cậu, cậu…” Đứng ngoài cổng là một người hắn không tưởng tượng được.
“Chào buổi trưa.” Tả Dĩ Dương chứa ý cười lễ độ chào hỏi.
“Sao cậu lại ở đây?” Hắn phải còn ở trong trường mới đúng.
“Thi xong thì trở lại, lẽ nào cậu muốn ở cổng tiếp tục nói chuyện với tôi, đây là đạo đãi khách?” Tả Dĩ Dương nhìn Lý Thư Vệ hỏi.
“Cậu, cậu nói là chuyện gì trước đi?” Lý Thư Vệ nắm chắc chốt cổng, nếu không để ý đạo đãi khách hắn đã sớm trực tiếp đóng cổng lại rồi.
“Được rồi.” Tả Dĩ Dương không kiên trì nữa. “Là như vầy, phu nhân nhà tôi muốn làm một bữa tiệc, cho nên tôi đến là muốn nhờ Tào tiên sinh giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Tìm hắn giúp cái gì, phu nhân nhà cậu là người Anh, Tiểu Tào chỉ biết làm món Trung thôi.” Cả đũa cũng không dùng, còn muốn ăn món Trung Quốc.
“Bữa tiệc lần này chủ đề là phong cách Trung Quốc, cho nên cần làm món Trung.” Thấy Lý Thư Vệ còn muốn nói điều gì, Tả Dĩ Dương vội vàng cắt ngang, “Tôi là tới nhờ Tào tiên sinh, đồng ý hay không ít nhất phải đợi tôi hỏi Tào tiên sinh đã chứ.” Nói rồi Tả Dĩ Dương ra vẻ muốn đi vào, Lý Thư Vệ đành phải nhường đường.
“Nè, cậu…”
Tả Dĩ Dương đi tới phòng bếp, chủ động chào hỏi, “Tào tiên sinh, chào buổi trưa.”
Tào Nhất Lâm xoay người, “Xin chào…”
“Thật có lỗi đã mạo muội quấy rầy, chỉ là có chuyện cần sự giúp đỡ của ngài.” Tả Dĩ Dương hạ thấp tư thế, thành tâm nói.
“Có việc gì anh cứ nói đi, nếu giúp được một tay, tôi sẽ cố hết sức…”
“Thật tốt quá, chuyện này không phải cậu thì không được.” Tả Dĩ Dương cười nói.
“Hơ, chuyện gì?” Tào Nhất Lâm dùng tạp dề lau tay hỏi.
“Là thế này, phu nhân nhà tôi muốn mở party lấy phong cách Trung Quốc làm chủ đề, mà tôi được biết nấu món ăn Trung Quốc tốt nhất chính là ngài, cho nên muốn mời ngài đến giúp đỡ. Thù lao không thành vấn đề, những thứ khác ngài cần chúng tôi cũng sẽ vì ngài chuẩn bị thật tốt.”
“Tiệc vào lúc nào?”
“Tiểu Tào…” Lý Thư Vệ muốn lên tiếng ngăn cản.
Tả Dĩ Dương cất một bước đứng trước Lý Thư Vệ ngăn hắn nói tiếp, “Tối thứ sáu cuối tuần.”
Tào Nhất Lâm nghĩ thứ sáu cuối tuần không có việc gì, liền đáp ứng, “Được.”
Lý Thư Vệ từ phía sau Tả Dĩ Dương thò đầu ra, vẻ mặt trách cứ, như là đang oán giận cậu sao lại đáp ứng.
“Vô cùng cảm ơn, đúng rồi, trong party ngày đó Charlie tiên sinh cũng tới, tôi nghĩ chuyện này sẽ có ích cho cậu.” Nói xong, Tả Dĩ Dương lễ phép cười, trước khi đi còn nhìn Lý Thư Vệ một cái.
Lý Thư Vệ toàn thân run rẩy, vội chạy tới bên cạnh Tào Nhất Lâm. “Không, không tiễn.”
Người ngoài đi rồi, Lý Thư Vệ kích động nói, “Sao cậu lại đáp ứng hắn a.”
“Hả? Thứ sáu cuối tuần tôi cũng không có việc gì…”
“Không có việc gì có thể ra ngoài dạo phố mà, mắc gì phải đáp ứng hắn chứ.” Lý Thư Vệ đi tới đi lui trước mặt Tào Nhất Lâm.
Tào Nhất Lâm nhìn theo động tác của hắn, đầu cũng xoay tới xoay lui, “Anh đang lo lắng cái gì sao? Yên tâm đi, hôm đó tôi sẽ làm thật tốt.” Tào Nhất Lâm tưởng là hắn đang lo lắng cho mình.
“Ai lo lắng cậu a.” Hắn là đang lo lắng cho chính mình, Lý Thư Vệ dưới đáy lòng hò hét.
Buổi tối, Tào Nhất Lâm đem bữa khuya đến thư phòng của Từ Uy.
Từ Uy duỗi người, “Lại đến lúc ăn khuya, tốt quá.” Đợi Tào Nhất Lâm đặt đồ ăn xuống bàn, Từ Uy liền dang tay kéo người vào trong lòng, “A?” Tào Nhất Lâm đầu tiên là giãy dụa, “Một lúc, ôm một lúc thôi.”
Nghe giọng nói Từ Uy mệt mỏi, Tào Nhất Lâm dần yên ổn lại, nhỏ giọng hỏi, “Mệt lắm sao?”
“Đúng vậy, phải tận lực làm xong sớm những công việc trong tầm tay, vậy thì toàn bộ hành trình tháng sau có thể đi cùng em rồi.” Từ Uy đặt đầu trên vai Tào Nhất Lâm cọ cọ.
“Dù sao cũng thi đấu ở thành phố A, không cần…” Tào Nhất Lâm khuyên.
“Anh muốn giúp em.” Từ Uy sâu kín nói, vất vả lắm mới ôm được vào lòng, bước tiếp theo chính là căn nuốt cậu một chút, làm sao có thể không chờ đợi ở bên cạnh được đây.
Mỗi lần Từ Uy nói những lời như vậy, mặt Tào Nhất Lâm liền đỏ như mông khỉ, đàn ông nói với đàn ông những lời như vậy, cảm giác… cảm giác rất kỳ quái.
“A, đúng rồi, hôm nay Tả tiên sinh ở kế bên tới nhà, nhờ em thứ sáu cuối tuần qua nhà anh ta hỗ trợ.” Tào Nhất Lâm cuối cùng cũng nghĩ ra đề tài thay đổi.
“Thứ sáu cuối tuần? Em đồng ý rồi.” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, phải biết là người này không biết từ chối là gì.
“Đúng vậy, dù sao ngày đó cũng không có việc gì, cho nên đồng ý. Anh ta còn nói có người tên là Cha Li gì đó… sẽ đến, Tả tiên sinh còn nói sẽ có ích cho em, chỉ là em không hiểu có ích cái gì…”
“Charlie?” Từ Uy ngẩng đầu hỏi.
“Hình như là vậy.”
“Ông ta thực sự sẽ tới?” Từ Uy vội hỏi.
“Hơ, Tả tiên sinh nói sẽ tới.” Thấy Từ Uy vẻ mặt ngạc nhiên, người kia… là ai?
“Vậy nhất định phải đi, ngày đó anh đi cùng em.”
“A?!”