“Một khi kết quả vẫn chưa được đưa ra thì trong chúng ta không ai dám nói không lo lắng.” Hoàng Thịnh Thu lạnh lùng nói, đánh giá thấp địch thủ chính là đánh giá cao chính mình, khó trách hắn ta tham gia ba giải đấu AC, lần nào cũng đều dừng lại ở vòng bán kết.
“Ha ha… Đúng vậy.” Tưởng Nguyên Bình cười gượng hai tiếng.
“Thứ lỗi tôi không tiếp chuyện được.” Hoàng Thịnh Thu nhìn thấy một người quen đang năm ngủ trên ghế trong góc đại sảnh.
Mặc dù người kia đã dùng mũ che mặt lại, nhưng nhìn vào vóc dáng của y, vả lại vào lúc này còn có tâm tình ngủ, thì chỉ có người ấy.
Hoàng Thịnh Thu nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là thi đấu rồi, hắn quyết định tiến lên nói chuyện mấy câu với y. Cầm lấy mũ của người kia, hắn dùng tiếng Nhật lưu loát nói, “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Yamaguchi Miyahira chau mày, cả mắt cũng không mở, “Trận đấu bắt đầu sẽ có MC thông báo.”
“Lâu rồi không gặp.” Hoàng Thịnh Thu cười nói, lần này ý cười thật sự đã lan đến đáy mắt.
Yamaguchi cuối cùng vẫn là ngồi dậy, ngáp một cái, “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
“Thấy cậu vẫn như xưa, đến chỗ nào cũng ngủ.”
“Cậu cũng có khác gì, vẫn là chuyên chọn lúc tôi ngủ đến đánh thức tôi.” Yamaguchi nhìn đồng hồ.
“Ai bảo mỗi lần tôi nhìn thấy, cậu đều đang ngủ chứ. Có điều cậu bằng lòng đến thi thật đúng là khiến tôi bất ngờ.” Đối với tính cách của Yamaguchi hắn vẫn hiểu ít nhiều.
“Còn không phải vì đánh cược thua lão già kia sao.” Yamaguchi có chút bất đắc dĩ nói, “Nhưng tôi hiện tại ngược lại hơi có hứng thú rồi.”
Thấy trong mắt Yamaguchi loé lên tia nghiền ngẫm, “Thế nào? Phát hiện ra chuyện gì thú vị sao?”
“Tuyển thủ năm nay đều rất giỏi nha, Trung Quốc có câu ‘nhân bất khả mạo tương’ (đừng trông mặt mà bắt hình dong) tôi nghĩ đúng là để nói những người đó.” Yamaguchi lười biếng dựa lên lưng ghế nhìn người trong đại sảnh.
Theo tầm mắt của y, Hoàng Thịnh Thu thấy một người thanh niên xa lạ. “Cậu quen à?”
“Không quen, có điều cũng là một đoá hồng kiều diễm.”
Hoàng Thịnh Thu biết y thích dùng hoa ví von người, chẳng qua là đoá hồng kiều diễm…
“A, còn có đoá nhài đó…” Yamaguchi giống như đang đắm chìm trong hương thơm, vẻ mặt hưởng thụ.
Đợi lúc Hoàng Thịnh Thu quay mặt đi, liền nghe thấy Yamaguchi tiếc hận nói, “Ai da, đi rồi.”
“Cậu nói cái giọng gì vậy?” Tiếc hận, Hoàng Thịnh Thu nhịn không được toàn thân nổi da gà.
“Thị giác và vị giác tốt cũng là một chuyện quan trọng, ai da còn những năm phút, tôi ngủ thêm một lúc.” Nói xong Yamaguchi liền nằm xuống.
Hoàng Thịnh Thu lắc đầu, đứng lên định trở về vị trí bình ổn tâm tình một chút. Bất luận đối thủ có mạnh bao nhiêu, mục tiêu của hắn là quán quân AC.
–
“Trận đấu sắp bắt đầu, chúng ta đang đi đâu vậy?” Bị Thiết Đầu một đường kéo ra khỏi sân đấu, Tào Nhất Lâm nhìn hắn hỏi.
Thiết Đầu ngó bên phải một chút lại ngó bên trái một chút, xác định không ai có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
“Cậu làm gì vậy?” Tào Nhất Lâm cũng ngó trái ngó phải theo.
“Tớ nói cậu, cậu, có phải, có phải…” Thiết Đầu ở trong lòng cổ động bản thân hỏi đi, hỏi ra đi, không phải mày muốn biết bọn họ đã phát triển đến mức độ nào rồi sao.
“Có phải cái gì?” Tào Nhất Lâm không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết hắn muốn nói gì.
“… Có phải…”
“Thì ra em ở đây, không phải đã nói đừng chạy lung tung sao. Em đã ở đây rồi, thì chúng ta mau vào đi thôi.” Từ Uy nói, không thèm chú ý đến sự tồn tại của Thiết Đầu, kéo Tào Nhất Lâm vào đại sảnh thi đấu.
Nhìn bóng lưng hai người kia nắm tay rời đi, Thiết Đầu ngây người, phát triển… thật là cấp tốc.
“Xin mời các tuyển thủ dự thi đến vị trí chỉ định chuẩn bị sẵn sàng, vòng bán kết lập tức bắt đầu.” MC mặt mỉm cười thông báo với mọi người. “Xin mời tất cả những người không phải là tuyển thủ đến vị trí chỉ định nghỉ ngơi, cảm ơn sự phối hợp của mọi người.”
“Cố lên, cố lên…” Thiết Đầu sau cùng hướng về phía Tào Nhất Lâm hô hai tiếng.
“Ừ, tớ đi đây.” Tào Nhất Lâm túm góc áo đi lên đài.
“Nhìn thế nào cũng thấy A Đông nhà chúng ta là đẹp trai nhất a…” Thiết Đầu đột nhiên cảm thán nói.
“A Đông?” Cậu ta đang nói ai? Từ Uy hơi cau mày.
“Hả? Ặc, không phải, tôi nói A Lâm a… Ha ha, khí trời hôm nay thật là tốt ha, thực sự rất thích hợp thi đấu, A Lâm khẳng định không thành vấn đề, đúng không, đúng không?” Thiết Đầu vừa pha trò vừa cười nói, “A, đột nhiên muốn đi vệ sinh, haiz, con người a, cái gì cũng đều quản được, chỉ có đi cầu đánh rắm là không thể khống chế, tôi đi nha.” Ngay sau đó người lập tức chạy đi như làn khói, để lại Từ Uy vẻ mặt khó hiểu, cái gì lộn xộn vậy, với lại A Đông với A Lâm bộ hắn không phân biệt được hay sao, vừa nhìn đã biết ngay là mánh khoé đánh trống lảng. Có điều, A Đông… là đang nói A Lâm sao?
“Xem ra tất cả các tuyển thủ đều đã chuẩn bị xong, vậy thì đầu tiên xin được chúc mừng các vị thành công bước vào vòng bán kết, đương nhiên trận đấu tiếp theo sẽ vô cùng tàn khốc, bởi vì qua ngày hôm nay chỉ còn lại năm người có thể tiếp tục ở lại nơi đây, cạnh tranh thật sự vô cùng kịch liệt.” Nam MC nói.
“Đúng vậy, xin mọi người hãy cố gắng hết sức ứng phó. Sau đây vẫn là giới thiệu một chút quy tắc thi đấu, không giới hạn thời gian, năm người nhận được ba dấu O sớm nhất liền qua cửa.” Nữ MC nói.
“Được rồi, tiếp theo xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh ban giám khảo của vòng bán kết hôm nay, đến từ Pháp mang danh xưng ‘Ma pháp sư mỹ thực’ Luc tiên sinh, hội trưởng Hiệp hội ẩm thực Đài Loan Lý Ngọc Trân nữ sĩ, cùng với ‘Cha đẻ sashimi’ của Nhật Bản Kimurano tiên sinh.”
“Tiếp theo xin được mời Luc tiên sinh tuyên bố đề tài thi đấu hôm nay.”
“Cảm ơn, có thể được làm giám khảo giải đấu AC lần này, bản thân tôi thấy vô cùng vinh hạnh, cũng hy vọng có thể được thưởng thức những mùi vị khiến tôi hạnh phúc. Vậy thì đề tài hôm nay là: Trí tưởng tượng mỹ thực.”
“Tốt lắm, cảm ơn Luc tiên sinh, vậy mời mọi người bắt đầu.” Nam MC nói.
Ngay sau đó, tuyển thủ dưới đài bất luận đầu óc có tốt hay không trên cơ bản đều xông về khu nguyên liệu trước.
Chỉ có Tào Nhất Lâm là ở nguyên tại chỗ, vì quay lưng về phía khu quần chúng, nên mọi người cũng không nhìn thấy biểu cảm của cậu vào lúc này.
Mà Thiết Đầu mới vừa từ nhà vệ sinh quay về thấy mọi người rõ ràng đều đang chọn nguyên liệu, sao Tào Nhất Lâm vẫn còn ở nguyên tại chỗ. “Cậu ấy làm sao vậy? Sao vẫn chưa đi tìm nguyên liệu?”
“Có lẽ là vẫn chưa nghĩ ra muốn làm gì.” Từ Uy có chút lo âu, ấy vậy mà hắn lại quên mất điểm này.
“Đề tài là gì?”
“Trí tưởng tượng mỹ thực.” Đề tài này chú trọng nhấn mạnh tính sáng tạo độc đáo, thế nhưng hắn không biết Nhất Lâm có tác phẩm nào sáng tạo độc đáo hay không, tối thiểu là trước đây hắn chưa từng ăn qua.
“Cái này cũng gọi là đề tài?” Không yêu cầu nguyên liệu gì, vậy không phải là làm đại sao?
“Đương nhiên, ra đề tài không phải chỉ ở chỗ lựa chọn nguyên liệu cụ thể, có đôi khi chỉ là một loại ý cảnh, hoặc giống như đề tài này vậy, khảo nghiệm tính sáng tạo độc đáo.” Từ Uy đơn giản giải thích, hơn nữa nếu là trên tiền đề không có chuẩn bị, thì đề tài này tương đối tốn thời gian, nói cách khác, nếu đầu bếp có tác phẩm tự sáng tác thì trên phương diện thời gian mà nói là cực kì có ưu thế.
“A…” Thiết Đầu cũng không nhịn được lo lắng, thấy người khác đều đã hành động, nhưng Tào Nhất Lâm còn chưa có nửa điểm động tĩnh.