“Nếu công ty thực sự sụp đổ thì xem như là kiếp số của nhà họ Từ chúng ta, anh sẽ không trách mày, chẳng qua là lúc xuống dưới kia mày phải giải thích lại với tổ tiên thôi. Còn nữa, trong một thời gian ngắn Tiểu Tào cũng sẽ không trở lại, phương diện ăn uống tự mình giải quyết đi.” Từ Uy rất “bình tĩnh thản nhiên” nói.
“Cái… Ê, ê…” Việc này Từ Trạch thật muốn khóc, trước không nói phải tiếp tục ở công ty làm cu li, tinh thần phải chịu chèn ép, vậy mà cả lương thực vật chất cũng không thoả mãn hắn, nào có người anh hai như thế chứ. Cho dù không để ý đến hắn, cũng phải nhớ đến em trai em gái khác chứ, cho dù không quan tâm đến người lớn, cũng phải quan tâm đến cháu nhỏ chứ. Có một người anh hai như vậy, bản thân mình không trở về thì thôi đi, còn độc chiếm đồng chí Tiểu Tào.
Cứ như vậy đồng chí Từ Trạch bi thảm lại tiếp tục bi thảm, đồng chí Từ Uy tiêu dao lại tiếp tục tiêu dao…
–
“Bữa sáng.” Tào Nhất Lâm đặt đĩa trước mặt Từ Uy.
“Hôm nay sao dậy sớm vậy, tỉnh lại đã không thấy em?” Từ Uy nhận lấy chén đũa.
“Hôm nay phải đến công ty báo danh không phải sao, tối ngủ không ngon…” Tào Nhất Lâm vừa nói vừa ngáp.
“Khẩn trương?”
Tào Nhất Lâm gật đầu ngồi xuống ghế bên cạnh Từ Uy.
“Có anh đi cùng em mà, còn cái gì phải lo lắng quá vậy?”
“Em biết, cho nên em không lo lắng…” Nếu không có đôi tay đang siết chặt, đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thì bằng vào khuôn mặt gần như “tê liệt” của Tào Nhất Lâm, nói không chừng Từ Uy có thể sẽ tin tưởng cậu.
“Còn nhớ anh đã nói gì không?” Hai ngày nay nói về chuyện của Tào thị nhiều như vậy, cũng xem như có ích chứ.
“Vâng, đều nhớ…” Lần này cậu thật sự đã làm đầy đủ bài tập, mặc dù là “bài tập ngoại khoá”.
“Toàn bộ đều nhớ?” Từ Uy nghi ngờ hỏi.
“Ờ…” Tào Nhất Lâm cẩn thận nhớ lại, mười phút sau, khẳng định gật đầu, “Toàn bộ đều nhớ.”
Trong lúc đó, Từ Uy đã ăn sáng xong lấy khăn lau mép, “Cho em năm phút, cơm nước xong xuôi chúng ta đến công ty.”
“Vâng.”
Bên này lo lắng, bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, nghe nói đứa cháu út của Tào lão gia tử sắp nhảy dù xuống công ty, các thế lực nội bộ biểu hiện không yên.
“Chú năm, chú nói xem ông có ý gì đây?” Từ lúc nghe thấy phong thanh, Tào Vinh cứ nghĩ mãi không biết ông cụ rốt cuộc muốn làm gì. Hiện nay trong công ty ngoại trừ ông cụ ra thì chỉ có hắn và thằng ba là đã thâm nhập thế lực, bây giờ để thằng tư đến, có thể làm được cái gì?
“Chỉ cần không phá hỏng kế hoạch của chúng ta, ông ấy tùy tiện sắp xếp ai đến cũng được. Thằng tư không phải vẫn luôn thích làm tổ trong phòng bếp sao, dựa theo điều tra trước đây của chúng ta, nó chẳng học được mấy lớp kinh doanh trong đại học, người như vậy có vào cũng không có gì phải lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Dưới ánh mắt của Tào Vũ (chú tư của Tào Nhất Lâm), Tào Nhất Lâm căn bản không có bất kỳ tính uy hiếp nào, một tên đầu bếp thì có thể moi ra cái gì chứ… Chính là dù cho cả một đại kiệu tám người cũng không nâng nổi A Đấu(*) a.
(*) A Đấu, nguyên danh là Lưu Thiện, con của Lưu Bị. Là một người bất tài vô dụng, không có chí tiến thủ, chỉ biết cả ngày ăn chơi, cho dù có Gia Cát Lượng và quần thần phò trợ, nâng đỡ và giáo dục cũng không làm nên chuyện, cuối cùng để đất nước rơi vào tay người khác. “Không nâng nổi A Đấu” là thành ngữ nói về những người như vậy.
“…Vâng.”
Nhưng Tào Hiên luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm lại nghĩ lão gia tử hẳn là có thâm ý khác, “Mặc dù thằng út chưa bao giờ hiển sơn hiển thuỷ, nhưng lão gia tử không thể nào là người hồ đồ như vậy được, vào lúc này để cho thằng út đến… Chúng ta vẫn nên chú ý nhiều hơn, tránh cho mắc phải sai lầm.”
Tào Chí (chú ba Tào Nhất Lâm) gật đầu, “Chú sẽ sắp xếp. Ngược lại động tác của đám người thằng Vinh ngày càng nhiều, chú nghĩ ông cụ khẳng định cũng đã nhận ra, thế thì tiếp theo không cần chúng ta ra tay, bọn họ cũng sẽ bị đá ra khỏi Tào thị thôi. Chỉ là nếu chúng ta tiếp tay vào lúc này nói không chừng sẽ bị rơi vào cục diện rối rắm.” Đối với điểm này, Tào Chí ít nhiều vẫn còn chút lo lắng, chỉ hy vọng đám người thằng tư sẽ không làm gì quá phận.
“Chỉ cần nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta thì cứ để bọn họ tuỳ tiện làm loạn, sớm đề phòng, thì dù ông có không động tay, chúng ta cũng không thể mặc kệ không can thiệp. Có điều nếu thật sự đợi đến lúc đó, thì chúng ta thực đúng là quá xem trọng ông cụ rồi.” Tào Hiên ngắm nghía quân cờ trong tay.
“Ừ…”
–
“Nghe gì chưa? Cháu trai út của Chủ tịch hôm nay sẽ đến công ty đấy…” Nhân viên A vẻ mặt thần bí chia sẻ tin tức mới nhất cô ta khai thác được cùng các đồng nghiệp.
“Hứ ~~ Đâu phải là tin gì mới mẻ nữa, tôi hôm qua đã nghe nói rồi.” Nhân viên B vẻ mặt khinh thường nói.
“Thật sao? Mấy người đều biết hả?” Biểu cảm vô tri của nhân viên C đã thỏa mãn lòng hư vinh của nhân viên A.
“Đương nhiên rồi.” Nhân viên A liền quay sang nhân viên B, “Vậy cô có biết người cháu út này của Chủ tịch tại sao lại trở về không? Phải biết rằng chuyện cậu ta từ bỏ quyền thừa kế trước kia báo chí đều đưa tin hết rồi.”
“Không lẽ cô biết?” Nhân viên B không tin chuyện “cơ mật” như vậy mà cô ta lại biết.
“Thật là lợi hại, chuyện này mà cô cũng biết sao?” Nhân viên C vô cùng sùng bái nhìn nhân viên A.
“Dĩ nhiên.” Ngó xung quanh thấy không ai để ý, nhân viên A hạ giọng nói, “Một người bạn của con trai của anh họ của dì tôi, hắn nói là lão gia tử tự mình gọi cậu ta trở về, mấy người nói xem vị trí chính cung có thể nào…”
“Đợi đã, cái người gì đó của họ hàng thân thích xa ba nghìn dặm của cô kia, lời nói khẳng định đáng tin sao?” Cô ta nhớ rất rõ, nghe nói lúc đó lão gia tử tức giận thiếu chút nữa phải nhập viện, sao có thể đích thân gọi cậu ta về, nghe là thấy không đáng tin rồi.
“Dĩ nhiên, chuyện không đáng tin tôi lại đi kể với các cô sao.” Lời này nhân viên A nói rất có sức mạnh.
“Nếu thật như lời cô nói… vẫn là nên xem lại đi.” Nói xong, không còn tâm trạng tán dóc nữa, nhân viên B trở lại vị trí của mình, thầm vui mừng may mắn mình trước đó không tùy tiện xếp hàng.
Nhân viên C kéo nhân viên A hỏi, “Người cháu út của Chủ tịch tên gì vậy?”
Nhân viên A nhịn không được liếc mắt khinh thường, “Tôi xin cô đó, Tiểu Dữu Tử, ngoại trừ ăn ra cô cũng nên quan tâm đến tình hình công ty thêm đi, lúc này đang là thời kì đặc thù, làm không tốt mọi người liền dứt khoát bị xoẹt xoẹt cuốn gói về nhà đấy.”
Tiểu Dữu Tử vô tội quay lại vị trí, mở Baidu tìm kiếm, dù sao cũng liên quan đến tiền đồ những ngày về sau.
Í? Người này không phải là… đầu bếp sao? Trùng tên? Cái suy nghĩ này lập tức liền bị bỏ đi, không lẽ là cùng một người sao!
Mười giờ, nhân viên nào đó cúp điện thoại, “Tới rồi, tới rồi.”
Toàn bộ nhân viên nghe thấy, đều yên lặng tập trung ánh mắt nhìn về phía cổng chính.
Xe của Từ Uy mới vừa dừng hẳn, một người đàn ông trung niên tây trang thẳng thớm đã chạy đến bên cạnh ân cần mở cửa xe.
“Chào buổi sáng Tào tổng…” Người đàn ông trung niên này là Lý Bang Đức, lên tiếng chào hỏi.
“Ừ.” Tào Nhất Lâm xuống xe gật đầu một cái, quay lại nhìn Từ Uy cũng đang đi tới, đúng là nhìn không quen.
Đồng chí Từ Uy nâng kính, hắn cũng rất không quen, qua cửa kính nhìn thấy hình tượng mới của mình, phần mái ngang trước trán cùng với cặp kính đen retro đã đem toàn bộ sự cơ trí và sắc bén trong mắt hắn giấu đi, cộng thêm bộ tây trang xám bạc, khác một trời một vực với hình tượng tinh anh cùng bộ dáng giản dị thường ngày của hắn, cho dù có là người quen biết Từ Uy nhìn thấy hình tượng hiện tại của hắn cũng khó mà nhận ra hắn được, có điều hắn muốn chính là hiệu quả này, nếu bị người ta nhận ra, thì trò chơi này còn chơi thế nào được chứ.
Mặc dù lúc Tào Nhất Lâm đến không khoa trương đến nỗi được xếp hàng hoan nghênh, nhưng mọi người đang đi tới đều lùi sang bên cạnh cung kính chào hỏi cậu.
Bọn họ vào thang máy trực tiếp lên tầng 13, cũng chính là tầng mà tổ bốn phòng thị trường làm việc.
Coong!
Cửa thang máy mở, Tào Nhất Lâm dẫn đầu đi ra khỏi thang máy, nhìn hoàn cảnh phòng làm việc xung quanh một vòng, rộng rãi quá, trong môi trường công tác thế này, tâm tình làm việc cũng sẽ tốt hơn.
“Xin chào quản lý.” Nhóm người đồng loạt đứng lên cùng hô 123 đều đặn.
“Xin chào.” Tào Nhất Lâm phản xạ có điều kiện chào theo. Nhân lúc vẫn chưa có ai phản ứng lại, Từ Uy nâng kính trên sống mũi, “Phòng làm việc của quản lý ở đâu?”
“Bên này, bên này mời.” Lý Bang Đức dẫn người đi vào. Tào Nhất Lâm lúc này mới đi theo.
Mọi người nhìn Tào Nhất Lâm vào trong phòng làm việc xong, liền oà lên như nổ bỏng, “Quản lí đẹp trai quá đi ~” A nói.
“Cũng rất ngầu nha…” B nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” C hùa theo.
Các nhân viên nữ rất hưng phấn ríu ra ríu rít bàn bạc về quản lí mới. Nhân viên nam than khổ, đều hô hào ở trong lòng: Tục ngữ nói đúng, bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của quản lý thôi liền biết chắc là thuộc dạng “không nâng nổi A Đấu” rồi. Đây tuyệt đối là ghen ăn tức ở mà, vừa nhiều tiền vừa có ngoại hình, lại còn là đại gia đời thứ ba, đây chính là vai diễn mà mọi đàn ông đều thích sắm.
Đó là, cậu ấy sao?… Cô không nhìn nhầm chứ?!
Tào Nhất Lâm đi vào phòng làm việc, cả bức tường phía Nam được làm thành cửa sổ sát đất, trước đó khoảng ba thước là bàn làm việc, đồ dùng đi kèm đều đầy đủ, chiếc ghế xoay cao cấp bọc da thật chỉ nhìn qua đã thấy xa hoa, bên trái cửa ra vào đặt một bộ sô pha đỏ thẫm, bên cạnh là hai giá sách lớn, bên phải kết cấu hình 凸 có đầy đủ tủ rượu quầy bar màu đen. Một phòng làm việc được ốp gỗ cốp-pha điển hình dành cho Boss.
“Phòng làm việc này sau khi quản lý Nhâm rời đi đã được sửa chữa qua, không biết quản lí có hài lòng hay không? Nếu vẫn chưa quen nơi quen chốn, ngài cứ nói, tôi sẽ gọi người đến xử lý.” Lý Bang Đức mang theo nụ cười dành cho cấp trên nói.
“Ừ, ông đi làm việc trước đi.” Tào Nhất Lâm vội nói.
“Được.” Lý Bang Đức đang định đẩy cửa ra ngoài.
Từ Uy nhẹ nhàng kéo Tào Nhất Lâm, cậu mới nhớ ra, “À, đúng rồi, lát nữa gọi người chuyển một bộ bàn ghế đến đây, anh ta là Từ… Ngụy Húc, sau này sẽ là trợ lý của tôi.” Đổi tên là điều thiết yếu, nếu không tất cả ngụy trang đều uổng phí.
“Chuyển vào đây? Trong này?” Lý Bang Đức xác nhận hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Khuôn mặt không cảm xúc kết hợp với giọng nói vô cảm, Tiểu Tào bây giờ nhìn lại giống như một chiếc V5 bọc sắt tinh anh, mặc dù chỉ là biểu tượng, nhưng là biểu tượng mà mọi người đều nhìn vào.
“Không có, tôi lập tức sắp xếp.” Lý Bang Đức lúc rời đi cố ý nhìn vào mắt Ngụy Húc.
Người ngoài đi khỏi, Tào Nhất Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sô pha, “Em vốn tưởng là người của một tổ sẽ không nhiều lắm.” Nhưng vừa mới nhìn qua, ít nhất cũng phải đến ba bốn mươi người.
“Dù sao cũng chỉ ở lại một thời gian ngắn, không cần để ý quá. Ở đây lấy sáng không tồi.” Từ Uy đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói.
“Vậy chúng ta tiếp theo phải làm sao đây?” Tào Nhất Lâm hỏi.
“Trước tiên mở một cuộc họp.” Từ Uy nhướn mày nói.