• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tiếng “ Tiêu Vân chân nhân” vừa thốt ra từ miệng Tần Thiên Dật dường như còn có sức nặng hơn “ Tần gia”, nhất thời làm một đám hài tử trợn trắng mắt.

Tiêu Vũ nhìn một loạt ánh mắt sáng lấp lánh đầy ngưỡng mộ bắn về phía mình mà nhất thời … không quen.

Dù sao kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên “dính nhà” chuyên nghiệp, đến cả công việc cũng là bán hàng qua mạng, cả tháng mới ra cửa một lần. Việc nhận được thu hút to lớn như vậy đúng thật là hơi ngứa.

Mặc dù nội tâm vô cùng ngứa ngáy, nhưng Tiêu Vũ cũng thật xuất sắc biểu hiện một mặt thanh lãnh cao quý của bậc tiên nhân, nhìn xuống nam chính Thẩm Huyền Vũ bằng nửa con mắt.

Ây cha, sao nam chính lại gầy như vậy? 12 tuổi đây sao? Rõ ràng là chỉ khoảng 8,9 tuổi thôi ấy chứ.

Thẩm Huyền Vũ từ đầu luôn nhìn chằm chằm vị “ Tiêu phong chủ” trên cao, vừa vặn bắt gặp “ nửa đôi mắt” dừng tại mình, thâm tâm hắn nhất thời lộp bộp.

Y chính là Tiêu phong chủ trong lời đồn, thật đẹp a, y có một đôi mắt đào hoa như một vị trích tiên.

Thấy nam chính cứ giương mắt nhìn chăm chăm mình, Tiêu Vũ nhất thời chột dạ, lòng hơi run run, vội quay mắt đi nơi khác. Xa xa xuất hiện hai thiếu niên bạch y ngự kiếm tới.

Nhìn thấy Tiêu Vũ, hai thiếu niên kinh ngạc, cúi người hành lễ:

- Tiêu sư thúc.

Tiêu Vũ liếc nhìn hai thiếu niên, rà soát trí nhớ, đây là Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu- hai đệ tử tâm đắc nhất của chưởng môn. Sau này, một trong hai người là Cố Thanh Hoan sẽ trở thành tiểu đệ của nam chính, cuối truyện còn đi lên làm tân chưởng môn của Bạch Phong phái.

- Các ngươi tới mang đám nhóc kia lên trên sao?

- Phải, dù sao một đám hài tử cũng không thể leo thang trời được. – Cố Thanh Hoan điềm đạm trả lời.

Tiêu Vũ gật gật đầu, phất tay áo xoay người rời đi, bỏ lại một câu không đầu không đuôi:

- Đừng để có xích mích.

Khúc Diệu nghiêng đầu hỏi:

- Sao Tiêu sư thúc lại ở đây nhỉ?

Cố Thanh Hoan mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống Tần Thiên Dật vẫn đang mất hồn dưới đất:

- Nguyên nhân là đây.

- ----------

Tiêu Vũ một đường bay trở về đỉnh Bạch phong, lúc này 10 vị phong chủ và chưởng môn đã an tọa chờ các hài tử lên tới nơi. Ghế của Tiêu Vũ được xếp gần với chưởng môn Tiêu Thừa nhất. Phải, là họ Tiêu nha, chưởng môn Tiêu Thừa cũng chính là đại ca ruột thịt của Tiêu Vân.

Tiêu Vũ vẫn nhớ quan hệ giữa hai người này được đề cập bằng một câu văn ngắn trong “ Cuồng ngạo thần ma”. Đơn giản mà nói thì hai huynh đệ họ Tiêu mồ côi từ nhỏ không biết tu đức mấy đời mà được Bán Nguyệt chân nhân và Minh Vũ chưởng môn đem về Bạch phong phái nuôi nấng.Chỉ tiếc là vị Minh Vũ chân nhân kia lại đoản mệnh, Tiêu Thừa vì vậy lên chức chưởng môn sớm. Khi đó hắn cũng chỉ mới một trăm tuổi, để ổn định môn phái còn cần Bán Nguyệt chân nhân chấn nhiếp.

Mấy trăm năm qua đi tình cảm giữa Tiêu Thừa và Tiêu Vân vẫn rất tốt, vì vậy mà trong nguyên tác cũng không ít lần dung túng đệ đệ làm việc sai trái.

Tiêu Vũ vung tà áo lãnh ngạo ngồi xuống ghế, Tiêu Thừa liền quan tâm hỏi:

- Ta liền không biết đệ quan tâm tới mấy việc như vậy nha.

Dù sao Tiêu Thừa cũng đã Hóa thần kì, vừa nãy phóng thần thức một cái là nhìn ra sự việc dưới núi, không khỏi kinh ngạc vị đệ đệ bấy lâu nay vô cùng lãnh cảm của mình.

Tiêu Vũ mỉm cười nhẹ mà không đáp. Sở dĩ là hắn cũng không biết giải thích thế nào. Đâu thể bảo với Tiêu Thừa hắn vừa rồi là không phải giúp đỡ Thẩm Huyền Vũ, hắn chỉ đang cứu chính hắn thôi!!!

Ngồi bên tay trái hắn là Diệp Tử Vân, phong chủ Bạch Nguyệt phong. Một nữ nhân được mệnh danh là thiên tài luyện đan sư giỏi nhất tu chân giới, nàng nghiêng mình sang một bên ghế cười ma mị khẽ hỏi:

- Nghe nói đợt sát hạch lần này có sự góp mặt của tam công tử Tần gia, Tiêu sư huynh hẳn là đã xác định?

Nghe câu hỏi của nàng, nhất thời mấy vị phong chủ còn lại khựng lại, liếc mắt sang. Dù sao con cháu thế gia vốn hẳn sẽ là hạt mầm tốt, bảo sao các vị phong chủ không muốn thu làm đồ đệ. Nhưng địa vị của Tiêu Vân ở Bạch Phong phái có thể nói ngang hàng với chưởng môn, y lại còn là người có hi vọng phi thăng nhất trong ngàn năm tới ở Bạch Phong phái, mọi người đều không hẹn mà phải nể mặt đôi phần.

Tiêu Vũ nghe hỏi mà giật mình, bảo hắn nhận Tần Thiên Dật làm đệ tử thân truyền? Cái mầm họa pháo hôi ấy? Xin kiếu đi!

- Ta không có hứng thú với con cháu thế gia.- Hắn “ lạnh lùng” trả lời.

Lời vừa thốt ra của Tiêu Vũ làm không ít phong chủ mừng thầm, ngẫm vậy thì họ nhất định phải tranh được cái tiểu thiếu gia kia mới được.

Tiêu Thừa càng ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ nhưng trông thấy vẻ mặt điềm nhiên như không của đệ đệ thì cũng nhịn lại không nói.

Cứ ngồi đợi vậy một nén nhang, cuối cùng từ phía xa Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu cũng đã xuất hiện, hai người ngự kiếm ở hai bên, giăng một tấm lưới tử quang. Bên trên là các hài tử.

Đây là Thiên Tử La, một pháp bảo cấp địa của Tiêu Thừa, thường dùng như một phương tiện chuyên chở. Nói trắng ra thì giống như cái thảm bay trên trời thôi, Tiêu Vũ nghĩ thầm.

Thiên Tử La vừa hạ xuống đất thì liền ngưng phát quang,biến trở thành một tấm lưới vô cùng bình thường, các hài tử lũ lượt chạy ra.

Thẩm Huyền Vũ ôm Yến Tử trong lòng, ánh mắt như sao trời mà nhìn về phía Tiêu Vũ đang an tọa trên đài cao phía xa.

Gần bên cạnh là Tần Thiên Dật mang vẻ chột dạ cũng hướng Tiêu Vũ mà nhìn. Lòng không ngừng nguyền rủa Thẩm Huyền Vũ ngàn vạn lần.

Cảm nhận được hai cái nhìn nóng rực, Tiêu Vũ chỉ có thể vờ như không, một ánh mắt cũng chẳng liếc qua hơn trăm hài tử dưới đại đường.

Cố Thanh Hoan cúi người dõng dạc:

- Sư phụ, ta liền bắt đầu bài kiểm tra tư chất chứ?

Tiêu Thừa nhìn đại đệ tử gật gật đầu.

Ngay liền có hai đệ tử bạch y khiêng một tảng đá tựa tựa như thạch anh ra giữa sảnh đường.

Cố Thanh Hoan mỉm ôn hòa giới thiệu:

- Đây là Kim Cốt thạch, pháp bảo giúp chúng ta kiểm tra căn cốt tư chất của các ngươi. Liền xếp thành hàng lần lượt lên thử.

Ánh mắt hài tử sáng rực nhìn về phía hòn đá lấp lánh, dù sao ngoài Tần Thiên Dật từ nhỏ đã được tu luyện ra, hiểu biết của chúng về người tu đạo vẫn còn quá hạn hẹp.

Tần Thiên Dật trông thấy Kim Cốt thạch không khỏi khịt mũi, đám thò lò mũi xanh kia có thể tò mò về tư chất của mình, nhưng hắn thì không:

- Cũng không cần kiểm tra ta, căn cốt ta là nhất phẩm, hỏa linh căn. ta được tu luyện từ năm 10 tuổi, bây giờ là luyện khí kì tầng 7.

Câu nói kiêu ngạo của Tần Thiên Dật liền vang vọng cả đỉnh Bạch Phong, trên đài cao. Lý Tâm Kiệt, phong chủ Bạch Ngự phong ánh mắt tham vọng nhìn chằm chằm Tần Thiên Dật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK