Đã hai năm nay cô được chỉ định làm một công việc duy nhất, đó là chăm sóc một bệnh nhân nằm thực vật.
Người ấy là con trai của một nữ doanh nhân khá nổi ở thành phố F.
Lúc nhập viện người ấy mới chỉ là mười chín tuổi, là một thiếu niên có bề ngoài thanh thuần sạch sẽ, nhưng lại trong thảm trạng và mất máu quá nhiều do bị thương hôn mê và được phát hiện chậm trễ.
Lý Tầm năm đó là đã làm việc được một năm, trực tiếp đảm nhận việc chăm sóc bệnh nhân này.
Hôm nay như thường lệ sau khi kết thúc công việc tại văn phòng hồ sơ bệnh án, cô đem một vài loại thuốc thường dùng tới phòng cao cấp 257.
Lý Tầm vừa mở cửa, định quay người đẩy xe thuốc vào thì giật mình mở to mắt.
Người con trai ngày nào cũng an tĩnh ngủ trên giường bệnh bấy giờ đang ngồi tựa vào thành giường, hướng mắt về phía cửa sổ có góc nhìn là một cây cầu vừa được thành phố khánh thành ba tháng.
- Tiêu... Tiêu tiên sinh? – Lý Tầm cất tiếng.
Trông thấy Tiêu Vũ ngoảnh mặt lại thì vội vàng đẩy xe thuốc vào phòng, vội vàng đi tới bên giường bệnh:
- Cậu đã tỉnh rồi, thật là một tin vui.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Lý Tầm khiến cô thoáng sợ hãi, không hiểu sao cô nhìn ra trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tầng bi thương không nói thành lời.
- Tôi đã hôn mê bao lâu rồi? – Tiêu Vũ cất giọng, nhưng vì thời gian quá lâu không nói khiến giọng hắn khàn khàn như tiếng vịt kêu.
Lý Tầm đặt tay lên trán Tiêu Vũ kiểm tra nhiệt độ, ôn hòa nói:
- Cậu đã ngủ ở đây được gần hai năm rưỡi rồi.
Tiêu Vũ có chút không quen loại tiếp xúc da thịt như vậy với một người phụ nữ, nên sau khi Lý Tầm kiểm tra xong liền dịch người ra xa một chút.
Lý Tầm hơi ngạc nhiên nhìn sự kiêng kị của Tiêu Vũ, nhưng sực nhớ ra khoảng thời gian chăm sóc bên cạnh Tiêu tiên sinh của cô Tiêu Vũ hoàn toàn không biết và cảm nhận được gì, liền chấp nhận sự thật, ánh mắt vương vấn nỗi buồn.
- Hôm nay cậu tỉnh lại quả là một tin mừng, tôi phải đi thông báo cho bác sĩ phụ trách cậu, và cả gia đình cậu nữa, đợi tôi nhé.
Trước khi ra cửa Lý Tầm còn ngoảnh mặt lại cười tươi:
- À phải, tôi là Lý Tầm, y tá phụ trách chăm sóc cậu hai năm qua. Mấy việc lau người cho cậu là tôi làm hết đấy.
Tiêu Vũ giật mình, mang tai không nhịn được đỏ bừng.
Chưa kịp phản bác lại thì Lý Tầm đã đi mất, chỉ biết thở dài một tiếng.
Sau bao nhiêu sự việc, lại quay trở lại thế giới lạnh lẽo này.
Tiêu Vũ rời giường, trong phòng bệnh còn có một chiếc gương dài bên cạnh tủ đồ.
Đứng trước gương, thấy mái tóc sau hai năm của mình vẫn gọn gàng như cũ, Tiêu Vũ âm thầm cảm ơn sự chu đáo của Lý Tầm.
Nhìn chằm chằm gương mặt của hắn, Tiêu Vũ mơ hồ cảm nhận được vì sao mình lại là kí hiệu linh hồn tương ứng với Tiêu Vân.
Tiêu Vũ hắn vốn phát triển chậm, năm mười chín tuổi vẫn nhỏ nhỏ còi cọc, nhưng bây giờ hắn đã có da có thịt hơn, khuôn mặt gần có góc cạnh, nhưng là góc cạnh của sự trẻ trung, làn da vì lâu ngày nằm trong giường bệnh mà trắng bóng.
Tiêu Vũ hắn phảng phất sáu phần giống Tiêu Vân, xem ra chỉ đợi vài năm nữa, hắn sẽ có cơ thể y xì đúc Tiêu Vân.
Nhưng bây giờ là cơ thể của hắn, của chính hắn, không ai cả.
Đã thế thì sao? Hắn vẫn là kẻ nuốt lời, nói sẽ không chết, nói sẽ không rời đi.
Nhưng cuối cùng vẫn bỏ lại người hắn yêu nhất.
Trở lại một cái thế giới hắn vốn chẳng còn luyến tiếc. Tiêu Vũ đi tới bên cửa sổ, phát hiện mình đang ở tầm tầng tám, chín.
Chỉ cần nhảy xuống... chỉ cần nhảy xuống thì có thể ngủ một giấc mãi mãi, biết đâu lại được trở về gặp... thì sao?
Tiêu Vũ đặt hai tay lên bệ cửa, muốn trèo lên nhưng sau hai năm ngủ li bì, sức lực hắn thực sự rất yếu, cố gắng mãi cũng không trèo lên được.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh bật mở, một người phụ nữ mặc vét đi vào, Tiêu Vũ giật mình quay lại.
Người phụ nữ vừa trông thấy hắn thì lệ đã trào ra, quẳng luôn túi xách trên tay mà tới ôm lấy hắn.
- Vũ Vũ, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Tiêu Vũ chết lặng, hoàn toàn kinh ngạc trước hành động kì quặc này.
Người phụ nữ này chính là Tiêu Dao, người mẹ tàng hình của hắn.
Nhưng... bây giờ là cái gì đây?!
Tiêu Dao vẫn ôm chặt lấy Tiêu Vũ, nước mắt làm ướt nhẹp một bên áo bệnh nhân của hắn. Giọng bà nghẹn ngào:
- Con trai của mẹ, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi về quãng thời gian của con. Khi mẹ về nhà thấy con nằm bất động ở đó, mẹ biết là mẹ sai rồi, mẹ hối hận rồi. Mẹ cứ nghĩ rằng không nhìn thấy con là sẽ quên đi được kẻ đàn ông phụ bạc đó, nhưng mẹ thực sự... mẹ thực sự hối hận rồi. Mẹ biết không thể bù đắp cho còn những thời gian đã qua, nhìn con từng ngày nằm im trên giường khiến mẹ càng quặn thắt. Mẹ... mẹ...
Tiêu Dao càng nói, Tiêu Vũ càng sững sờ.
Mẹ của hắn, trước nay mỗi khi xuất hiện luôn như một vị nữ cường lạnh lùng, bà bị một người đàn ông phụ bạc, đứng dậy bắt đầu gây dựng cuộc đời mới, thành một nữ doanh nhân. Bà kiên cường như vậy, mỗi năm bà chỉ về nhà ngoại một lần, lần nào cũng là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Nhưng người mẹ trước mắt này như chưa từng thấy, bà là một người mẹ, bà là một người phụ nữ, bà cần hắn.
Tiêu Vũ ngoải đầu nhìn bệ cửa sổ, nếu như vừa nãy hắn nhảy xuống, mẹ của hắn sẽ ra sao?
Con trai chờ đợi hai năm mới tỉnh dậy, chưa nói lời nào đã nhảy lầu tử tự...
Hắn chẳng muốn nghĩ đến nữa.
Cứ tưởng thế giới này không còn ai cần hắn, nhưng vẫn còn...
Vẫn còn có mẹ...
Tiêu Vũ cứng ngắc vòng tay ôm người phụ nữ trong lồng ngực lại, giọng nói vẫn như con vịt mà lên tiếng:
- Con xin lỗi, mẹ ở cạnh con mãi nhé. Con... rất cô đơn.
Hai tuần sau.
Tiêu Vũ mặc quần jeans, áo sơ mi trông vô cùng hình tượng nam thần thanh xuân đứng trước cửa bệnh viện.
Trước mặt hắn là Lý Tầm và bác sĩ phụ trách – Trương Ngu Diên.
- Thời gian qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc. – Tiêu Vũ cúi người chân thành.
Lý Tầm vui vẻ vỗ vỗ vai Tiêu Vũ:
- Khi nào rảnh lại tới!
Trương Ngu Diên là một bác sĩ trung niên đeo mắt kính, tức cười cốc đầu Lý Tầm:
- Ai lại chúc bệnh nhân khi rảnh lại tới bệnh viện bao giờ.
Lý Tầm ngớ người, vỗ vỗ miêng ha ha nói:
- Chúc cậu không bao giờ trở lại đây.
Tiêu Vũ mỉm cười, xoay người bước về phía xe của Tiêu Dao ở phía xa.
Tiêu Vũ ngồi vào ghế phó lái, dè dặt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Dù hai tuần nay Tiêu Dao ngày nào cũng tới bệnh viện chăm sóc Tiêu Vũ, nhưng bao năm xa lạ đối với Tiêu Vũ có chút vẫn chẳng thích nghi được.
Tiêu Dao năm nay bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống phụ nữ ngoài ba mươi, vừ sang trọng vừa quý phái, có chút không giống bà ngoại hiền từ của Tiêu Vũ.
Không gian trong xe trầm lắng, Tiêu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn thành phố mà hắn đã rời bỏ rất lâu.
Cảm thấy vô cùng cô tịch.
Hắn biết hắn đang nhớ nhung điều gì.
Tiêu Dao tuy chăm chú lái xe, nhưng một chút lại ghé qua quan sát Tiêu Vũ, không khỏi lo lắng hỏi:
- Con có tâm sự gì sao?
Tiêu Vũ hoàn hồn, bối rối lắc đầu.
- Mẹ, ta trở về căn hộ cũ của con sao?
Tiêu Dao xót xa lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không, mẹ sẽ không để con trở về đó nữa. Cùng về nhà của chúng ta nhé!
Tiêu Vũ mỉm cười, đáy lòng tràn trề sự ấm áp.
Tình mẹ thì ra ấm áp như vậy.
- Vũ Vũ, con cũng hai mươi mốt tuổi rồi. Nên suy nghĩ có tương lai, con có thể học đại học để sau này tiếp quản công ti của mẹ không?
Tiêu Vũ ngẩn người, dứt khoát lắc đầu:
- Không... con xin lỗi, con không phù hợp với việc lãnh đạo đâu.
Tiêu Dao cười:
- Việc này cũng không khó, hơn hai mươi năm trước, mẹ chưa từng nghĩ mình phù hợp với ngành kinh doanh. Thực ra mẹ không ép con, chỉ là tiền tài mẹ dành cả đời để có,muốn con trai của mẹ hưởng dụ thôi, không thì sau này cho con dâu, và cả cháu trai.
Tiêu Vũ đỏ mặt, không biết đáp thế nào, lại quay đầu ra cửa xe nhìn cảnh vật bên đường.
Đúng lúc xe đi qua một tòa nhà cao ốc, trên màn hình lớn của tòa nhà đang chiếu hình khuôn mặt một người.
Một người mà hắn vô cùng quen thuộc.
- Mẹ! Mẹ! Đó là ai? Đó là ai?
Tiêu Dao bị con trai túm lấy có chút giật mình, nhưng vẫn may giữ vững tay lái, nghiêng đầu nhìn người trên tấm áp phích ở xa.
- À, đó là một tiểu thuyết gia, biên kịch nổi tiếng, tên là Thẩm Gia Kỳ.
Tiêu Dao luyên thuyên nói, không để ý sắc mặt Tiêu Vũ trở nên kì lạ.
Thẩm Gia Kỳ...
Thẩm Gia Kỳ...
Thẩm Gia Kỳ...
Khoan! Thẩm Gia Kỳ?! Là tác giả của “Cuồng ngạo thần ma”, Thẩm Gia Kỳ không phải là nữ tác giả, mà là nam!
Còn là nam nhân có khuôn mặt giống hệt Thẩm Huyền Vũ...
Y... Y... y chính là người có kí hiệu linh hồn tương ứng với Huyền Vũ ở thế giới này.
Tiêu Vũ đặt tay lên ngực, cố kìm nén cơn đập điên cuồng của quả tim, phải mất một lúc lâu hắn mới bĩnh tĩnh được.
Khẽ nhắm chặt mắt, ngăn giọt lệ tràn li.
Hắn phải tự nhủ, họ không phải là một người, tựa như hắn và Tiêu Vân, cả hai đều không phải một người. Cho dù hắn có nhớ nhung Thẩm Huyền Vũ tới mấy cũng không được phép coi Thẩm Gia Kỳ thành y.
Không được phép!
Nhà mới của Tiêu Vũ là một ngôi biệt thự trong khu phố Diệp Kim, hay còn gọi là một khu phố biệt thự.
Tiêu Vũ dần mất niềm tin, không thể ngờ mẹ của mình lại... giàu như vậy.
Mặc dù trước đây khi ở cùng bà ngoại, mẹ Tiêu hằng tuần đều gửi một số tiền không nhỏ tới, bà ngoại đều dành để mua những thứ tốt nhất cho hắn khiến bạn bè cũng trang lứa phải lác mắt, nhưng hắn thật không ngờ mẹ mình giàu như vậy!!!
Cũng phải ha, đến cả căn nhà mẹ mua khi hắn mới tới thành phố F cũng là một căn trong khu chung cư cao cấp.... (||-_-)
Tiêu Dao đẩy đẩy hắn tới phòng riêng, mỉm cười:
- Căn nhà này mẹ mới mua năm ngoái, chờ khi con tỉnh thì chúng ta có thể ở chung với nhau.
Tiêu Vũ:... – Hai người ở trong cái biệt thự khủng bố này sao?
Tiêu Vũ sau khi thu dọn xong hành lí cho vào tủ, muốn tham quan thử ngôi biệt thự này nên đi loanh quanh.
Biệt thự chỉ có hai người làm, một người giúp việc kiêm đầu bếp và một người quản gia, cả hai đều đã đứng tuổi, trông thấy cậu thì vui mừng tới khóc hết nước mắt khiến Tiêu Vũ muốn độn thổ vì ngại.
Mất một lúc lâu mới dứt được khỏi hai người, Tiêu Vũ trốn ra ngoài sân.
Sân vườn trong biệt thự được trồng khá nhiều cây lá hoa cỏ, vô cùng trong lành.
Tiêu Vũ như được thở ra, trút bỏ những muộn phiền dằn vặt đáy lòng.
- Ủa, cậu là...? Con trai của cô Tiêu sao? –Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Tiêu Vũ giật mình quay lại, thấy một nam nhân đứng bên kìa hàng rào đang tưới cây.
Anh mặc một chiếc quần ghi đen, ở nhà nhưng vẫn mặc áo sơ mi chỉn chu, hai tay áo xăn lên lộ cơ tay săn chắc. Trên gương mặt như họa đeo một chiếc kính, bộ dáng thập phần thư sinh.
Người trước mắt này chính là nam nhân trên tấm áp phích mà Tiêu Vũ thấy ban nãy.
Thấy Tiêu Vũ ngây người không đáp, Thẩm Gia Kỳ lại lặp lại:
- Tôi nghe nói cô Tiêu có một người con trai bấy lâu đang hôn mê trong bệnh viện, cậu đã tỉnh lại rồi sao?
Tiêu Vũ cứng ngắc gật đầu, rồi vội vàng quay goắt đi vào nhà.
- Mẹ! Anh... anh ta! Thẩm Gia Kỳ làm sao ở đây?
Tiêu Dao đang ngồi ăn trái cây trong phòng bếp, nghe vậy chớp chớp mắt:
- Mẹ chưa nói với con sao? Anh ta là hàng xóm của chúng ta! Chứ làm sao mà mẹ biết anh ta được, mẹ cũng đâu có rành về tiểu thuyết hay phim ảnh gì đâu.
Tiêu Vũ hoàn toàn suy sụp.
Thi thoảng đều sẽ trông thấy một người giống hệt Thẩm Huyền Vũ... làm sao mà hắn sống nổi!
Đây là cực hình!!!!
Lời tác giả: đúng hẹn