Mấy cánh hoa lê theo gió sớm cuốn bay tới đậu bên thành cửa sổ Tàng thư các, một vài cánh mân mê trên chóp mũi người nọ, khiến hắn không nhịn được nhíu nhíu mày, thức tỉnh giấc mộng, cánh tay vô tình quệt qua chồng sách lớn đang đặt trên bàn khiến vài quyển lộp bộp rơi xuống đất.
- Chết tiệt!- Rủa thầm một tiếng Tiêu Vũ cúi người nhặt cuốn sách có tựa đề “ Đoạt xá” lên bàn, cảm thấy mình mụ mị quá rồi nên mới lăn ra ngủ quên như vậy.
Đúng lúc này cửa Tàng thư các bật mở, Tần Thiên Dật khoan thai đi vào, thấy Tiêu Vũ ngồi bên cửa sổ nhíu mày:
- Sư thúc đã ngồi đây bảy ngày rồi đấy, rốt cuộc sư thúc muốn tìm cái gì?
Tiêu Vũ lạnh nhạt lắc đầu:
- Dù sao cũng không có, quá vô vọng rồi.
Tần Thiên Dật thở dài, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Vũ, toan muốn cầm một quyển sách lên xem nhưng chưa kịp thì Tiêu Vũ đã phất tay một cái, chồng sách không lồ trên bàn bỗng biến mất.
Tần Thiên Dật trợn trắng mắt ấm ức nói:
- Sư thúc! Người là đang ăn cắp công khai sách ở Tàng Thư các của Tần gia sao?!
Tiêu Vũ lạnh nhạt đáp:
- Ta chỉ cất nó về chỗ cũ, không tin ngươi cho người kiểm tra xem.
Tần Thiên Dật đay nghiến nhìn nam nhân trước mặt, cố tình không muốn cho hắn xem thì có!
Cố gắng giữ hình tượng trưởng thành chín chắn của mình, Tần Thiên Dật đứng dậy chỉnh chỉnh y phục, “điềm đạm” nói:
- Ta vừa nhận được lời mời của Phật Tử tự tới mừng Thích Ái Giáo đại sư đã đột phá Hóa Thần thành công, sư thúc có muốn đi cùng không?
Tiêu Vũ đang tính từ chối thì bỗng nhớ ra một chi tiết trong “Cuồng ngạo thần ma”. Phật Tử tự có một thư viện vô cùng lớn chứa không những phật giáo thư mà còn hằng hà sa số những thư tịch hiếm có.
Biết đâu sẽ có thông tin về …
- Được, ta đi,ta đi!
Thấy vẻ hấp tấp lạ thường của sư thúc cao lãnh, Tần Thiên Dật bật cười:
- Nhưng mà người phải cải trang đấy, chắc chắn các sư huynh sư tỷ ở Bạch Phong phái cũng sẽ được mời đến.
Tiêu Vũ ngay lập tức chấp thuận, hắn liền cứ đeo mạng che là được, dù sao người ta cũng đã nhầm thành ý trung nhân của Tần tiểu tử rồi thì cứ để nhầm vậy đi.
Tính toán kĩ lưỡng như vậy, ngày hôm sau Tần Thiên Dật đã lên đường.
Tại tư phòng được chuẩn bị sẵn cho Tiêu Vũ.
Tần Thiên Dật nhìn Tiêu Vũ một thân bạch y đứng trước mặt, trên đầu đội mũ đeo mạng che, xoa xoa cằm một hồi lắc đầu:
- Sư thúc nghĩ nếu người quen mà gặp thì không nhận ra cái phong cách “đồ tang” ( Lam gia:>>>>) của người sao?
Tiêu Vũ nhìn lại chính mình, hoàn toàn cảm thấy không có chỗ nào không ổn, Tần Thiên Dật phất tay gọi tên hạ nhân tới.
- Thế tử có gì căn dặn?
- Ngươi mang tới cho bằng hữu ta một bộ hồng y và mạng che cùng màu luôn nhé.
Tên hạ nhân nghe vậy gật gù chạy đi.
Tiêu Vũ: … - Tần vô sỉ, Tần pháo hôi, Tần tiểu tử, ngươi tính giở trò gì??
Tần Thiên Dật mặc dù không nhìn thấy mặt Tiêu Vũ nhưng thấy hàn khí tỏa ra cũng biết sư thúc mình đang giận tím người, cố nén cười,đàng đàng hoàng hoàng nói:
- Sư thúc bình tĩnh chứ, ngươi thử nghĩ xem nếu Cố đại sư huynh mà trông thấy người bộ dạng này thì liếc một cái cũng ra, phải mặc hồng y, hồng y có biết không?
Nếu là đổi lại hơn mười hai năm trước chắc Tần Thiên Dật cũng không dám một tiếng hai tiếng như vậy đối với Tiêu phong chủ phong kinh vân đạm kia, chỉ là bây giờ hắn bỗng có cảm giác sư thúc đang mắc nợ hắn, tâm địa vô sỉ không biết lặn mất từ bao giờ bỗng trồi trở lại.
Vừa nghĩ, hẵn vừa khoái chí làm giọng:
- Ta cũng chỉ muốn tốt cho sư thúc thôi, nếu người không muốn cũng được, ngày mai tới Phật Tử mà bị phát hiện cũng không phải lỗi của ta, người nên nhớ Thích Ái đại sư cũng đã Hóa Thần, nếu người có hóa phép ra hình dạng khác, vạn nhất bị nhận ra thì … thì cũng không có gì cả, sư thúc sẽ bị lôi về Bạch Phong phái ngày ngày nghe chưởng môn tra hỏi…
Tiêu Vũ đau đầu, thực sự bị cái giọng điệu lươn lẹo của Tần Thiên Dật khuất phục, cuối cùng cũng “miễn cưỡng” mặc bộ y phục đỏ lòe đỏ loẹt mà gần mười mấy năm hắn chưa từng sờ vào.
Đoàn xe lung linh chói mắt của Tần gia đã được chuẩn bị trước đại môn.
Thực ra lúc đầu Tần Thiên Dật định ngự kiếm đi để tiết kiệm thời gian, nhưng nghĩ đến Phong Vân kiếm của sư thúc hắn mà lôi ra sẽ khiến mọi người sửng sốt nên mới phải chuẩn bị đoàn xe như cũ.
Đám hạ nhân chờ trước cửa nhìn thấy Tần thế tử của họ dẫn “vị ý trung nhân” kia đi ra, hôm nay “nàng” mặc một bộ y phục vô cùng lộng lẫy, nhưng kì lạ vẫn đeo mạng che dung nhan bí ẩn ấy.
Từng người Tần gia chỉ dám nhìn một chút rồi cúi đầu kính cẩn hành lễ chào Tần Thiên Dật.
Tần Thiên Dật đưa Tiêu Vũ lên cùng buồng xe ngựa với mình, liền ra lệnh khởi hành tới Phật Tử tự.
Tiêu Vũ cuối cùng cũng thở phào, mặc y phục đáng xấu hổ này trước mặt người khác khiến hắn muốn độn thổ.
- Bọn họ... bấy lâu nay thế nào?
Tần Thiên Dật đang vén rèm cửa nhìn phong cảnh bên ngoài bị hỏi giật mình quay lại, ngập ngừng một lát mới hiểu Tiêu Vũ đang hỏi cái gì.
- Thực ra năm đó ta đã rời môn phái, sư tôn năm đó rất tức giận vì ta lại lựa chọn trở về Tần gia, liền từ đó mấy năm không thèm gửi một lá thư cho ta haha, sau này lại cử Thất đại sư huynh tới Tần gia hỏi thăm ta có chuyện gì không đảm đương nổi không, sẽ trợ giúp.
Tiêu Vũ im lặng nghe, nghĩ thầm tên Lý Tâm Kiệt lúc nào cũng vậy, khẩu xà tâm phật, bên ngoài đầy lông nhím bên trong lại mềm như tơ.
- Chưởng môn kể từ khi sư thúc đi mất vẫn không ngừng tìm kiếm, có lần còn tự mình rời môn phái tới hơn một năm, để công việc lại cho Cố đại sư huynh. Nếu như huynh ấy không thông minh hơn người thì chắc đã không bảo vệ nổi môn phái.
Tiêu Vũ nghe vậy trong lòng bỗng hòa tan bởi sự dịu dàng lẫn áy náy. Tiêu Thừa vô cùng yêu thương người đệ đệ Tiêu Vân này.
Tần Thiên Dật lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, nói Hàn sư tỷ không đáng yêu tí nào năm đó kể từ khi sư thúc biến mất, sự việc của Thẩm sư huynh xảy ra liền đau lòng khôn xiết, bế quan liền một lần mười năm. Diệp phong chủ có nói thế nào cũng không ra, mới gần đây nàng xuất quan liền trở thành Kim Đan trung kì, luyện đan sư cấp sáu. Gần như đã là đệ nhất tài phú luyện đan sư của tu chân giới, một chốc liền trở thành tượng đài trong giới luyện đan.
Tiêu Vũ mỉm cười, gần như với nguyên tác, ai cũng vẫn sống tốt, chỉ là người ấy không biết sống như thế nào? Lúc bấy giờ có lẽ đang bỏ công chinh phạt Ma giới từ bè lũ tạo phản.
Sớm thôi y sẽ trở thành độc tôn của Ma giới, sau đó thì... tới giết chết Tiêu Vân và Tần Thiên Dật.
Nghĩ tới đây không hiểu sao Tiêu Vũ nổi một tầng tóc gáy.
Hiệu suất của đoàn xe Tần gia rất mau, cứ vậy hơn ba ngày đã tới Phật Tử tự.
Phật Tử Tự một trong ba chùa tự lớn nhất tu chân giới, đứng trước cửa chùa đã thấy được sự uy nghiêm ấy.
Tiêu Vũ cùng Tần Thiên Dật xuống xe ngựa, đã thấy từ gia một nam hòa thượng đang đứng sẵn đón. Tiêu Vũ liếc nhìn từ xa đã nhận ra là ai.
Nam hòa thượng thấy hai người đi tới mỉm cười chào đón:
- A di đà phật, Tần thế tử đã lâu không gặp.
Tần Thiên Dật nhìn Thích Ái Dạ Các điềm nhiên trước mắt cũng cười xòa, chắp tay cúi chào:
- Lần Dạ Minh hội vừa qua sao ngươi không đến, không thi thì cũng đến tỉ thí với ta chứ?
Thích Ái Dạ Các lắc đầu:
- Vừa qua bổn viện có nhiều việc quá, cũng chưa kịp chúc mừng Thế tử giành giải nhất.
Tần Thiên Dật cũng ôn hòa đưa đẩy một hồi,nội tâm thì bĩu môi hết sức, giải nhất thì sao chứ, hắn vẫn là kẻ bại trận mười hai năm trước a!!!
Thích Ái Dạ Các nhìn Tiêu Vũ bên cạnh Tần Thiên Dật cũng không dám đoán già đoán non, quay người nói:
- Ta dẫn thế tử với thí chủ này tới hậu viện, tư phòng đã được sắp xếp đủ.
“ Hảo” một tiếng hai người đi theo Thích Ái Dạ tới hậu viện. Phật Tử tự được xây trên một ngọn núi cao, xa xa có thể thấy cả mây mù chạm vào mái chùa.
Bước vào sân trong, Tần Thiên Dật bỗng quay người hỏi:
- Thích Ái đại sư, vậy, còn có những nơi nào được mời tới?
Thích Ái Dạ Các chưa kịp trả lời thì một tiếng nói quen thuộc đã vang lên:
- Tần tiểu tử, ngươi tới rồi!
Tiêu Vũ giật mình quay lại, thấy ba thân ảnh đang đứng trong hậu viện. Người vừa lên tiếng là Khúc Diệu, đứng phía sau y là Cố Thanh Hoan và Bạc Cẩn Du.
- Khúc sư huynh! Cố đại sư huynh! Bạc... sư huynh! – Tần Thiên Dật trông thấy ba người thì hớn hở ra mặt, đi tới vỗ vỗ vai Khúc Diệu.
Cố Thanh Hoan bước lại gần, ánh mắt cũng ngập tràn niềm vui.
- Dạo này thế nào... – Ngừng một lát, y đưa mắt sang Tiêu Vũ chói lọi bên cạnh...- Đây lẽ nào là... vị hôn thê của đệ?
Khúc Diệu nghe vậy mới để ý tới Tiêu Vũ phía sau, ánh mắt sáng bừng lên khoái trí,toan muốn lao tới làm quen, Tiêu Vũ rùng mình lùi một bước lại phía sau.
Tần Thiên Dật nhanh như cắt đứng chắn trước mặt Tiêu Vũ, toát mồ hôi nói:
- Nàng ấy rất ngại người lạ!
Khúc Diệu nhận ra mình thất thố, lùi lại phía sau. Cố Thanh Hoan tiến tới cốc một cái lên đầu Khúc Diệu.
- Đệ thật là, dọa sợ sư thẩm của đệ thì sao?
Khúc Diệu ngượng ngùng xoa xoa đầu, bỗng cảm thấy câu nói kia vừa dứt liền một trận lạnh ớn lưng ập tới. Khúc Diệu giật mình quay đầu lại thì thấy Bạc Cẩn Du đã xoay gót trở về phòng.
Dĩ nhiên điều này Tần Thiên Dật cũng thấy, ánh mắt thoáng đượm buồn. Cố Thanh Hoan tinh ý nói:
- Đừng lo, đệ ấy không còn giận chuyện đệ rời đi nữa đâu, có lẽ còn hơi ngại...
Dù không vui vẻ hơn lắm nhưng Tần Thiên Dật vẫn cảm ơn Cố Thanh Hoan, nói chuyện đôi ba câu liền muốn đưa Tiêu Vũ về phòng.
Khúc Diệu nhìn hai bóng người đi lên lầu nghi hoặc hỏi:
- Hôn thê của Thiên Dật kia rất kì lạ nhỉ?
Cố Thanh Hoan lắc đầu mơ hồ, từ trong thâm tâm cảm thấy bóng lưng cô nương kia có gì đó rất quen thuộc, chỉ là y không tài nào nhớ ra nổi đã từng thấy ở đâu.
Tần Thiên Dật trở về phòng, cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, kể từ lúc thấy người nọ lạnh nhạt với mình, hắn cứ âm ỉ cảm thấy khó chịu, trái tim cứ nhoi nhói lên kì lạ.
Cạch một tiếng, Tần Thiên Dật giật mình quay người liền thấy Bạc Cẩn Du đang ngồi trên cửa sổ phòng mình nhìn hắn, thoắt cái đã nhảy xuống sàn, đứng thẳng nhìn chằm chằm Bạc Cẩn Du.
Ánh mắt y kì lạ khó hiểu, khuôn mặt dường như chẳng đổi thay sau bao nhiêu năm.
- Bạc.. Bạc sư – Tần Thiên Dật chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy bị đẩy mạnh lên vách tường, ngay lập tức một tư vị mềm mại ập tới bên môi.
Một thứ ấm nóng và ướt át cạy mở hàm răng của hắn, trượt vào bên trong cuốn lấy đầu lưỡi hắn, xong lại nhanh chóng liếm lên môi hắn một vòng.
Ngay khi ý thức được điều gì đang xảy ra, Tần Thiên Dật như nổ một cái “uỳnh” một cái, cố gắng muốn giãy ra nhưng lại bị Bạc Cẩn Du siết chặt lấy.
Môi lưỡi dây dưa một hồi, đến khí Tần Thiên Dật tưởng như không thể thở nổi nữa mới được buông ra.
Nhưng Bạc Cẩn Du ngay lập tức ôm lấy cả người Tần Thiên Dật, ghé khuôn mặt tuấn mĩ tới sát bên Tân Thiên Dật. Hai gương mặt không cách nhau là bao, tim Tần Thiên Dật rối như tơ vò, ánh mắt ủy ủy khuất khuất kết hợp với bờ môi sưng đỏ của hắn khiến Bạc Cẩn Du cảm thấy không thể không chế nổi bản thân.
Y cất giọng khàn khàn:
- Đệ muốn thành thân sao?
Tần Thiên Dật mở to mắt, cảm thấy không tin nổi, lắc lắc đầu, giọng nói lí nhí bên miệng:
- Chỉ... chỉ là giả vờ thôi!
Bạc Cẩn Du nghe vậy khóe miệng liền cong cong, đưa tay nhấc bổng Tần Thiên Dật, đem cả thân hắn đặt lên giường. Tiếp tới sự mềm mại của nệm giường, Tần Thiên Dật có chút thả lỏng, nhưng ngay lập tức Bạc Cẩn Du ngả người tới, chống hai tay nhìn Tần Thiên Dật dưới sân khiến khuôn mặt vừa hồi phục lại đỏ lên như trái cà chua.
- Thế người nọ là ai?
Tần Thiên Dật chột dạ, nghĩ xem có nên phản bội sư thúc không, nhưng Bạc Cẩn Du càng lúc càng sán tới khiến trong đầu hắn lộn tùng phèo.
- Y... y là bằng hữu ta, ta không thể tiết lộ danh tính được.
- Tiêu phong chủ sao?
Tần Thiên Dật:...?!! Dễ đoán vậy sao?
Thấy khuôn mặt ngơ ngác của Tần Thiên Dật, lòng Bạc Cẩn Du mềm như bông, ghé tới hôn nhẹ lên trán người dưới thân.
Tần Thiên Dật lại đỏ như trái chín, lắp bắp:
- Huynh... huynh đừng có mà...
Bạc Cẩn Du ghé vào tai hắn thì thào:
- Đệ không yêu ta sao?
Tần Thiên Dật dứt khoát không còn gì để nói, chúi đầu sang một bên chôn mặt vào chăn bông bên cạnh, nghe tiếng nam nhân nọ cười khẽ, bỗng cảm thấy sự ngọt ngào lan tỏa tứ chi, lẩm bẩm:
- Ta...rất nhớ huynh.
Bạc Cẩn Du cười dịu dàng, vuốt ve bên má của Tần Thiên Dật, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Lời tác giả: Hô hô hô, ad cảm thấy mình đu CP phụ hơi ghê:)