- Mẹ, hôm nay con không có tiết, con đến bệnh viện thăm Thẩm tiên sinh nhé.
Tiêu Dao đang cùng con trai ăn sáng, nghe thanh niên trước mặt nói vậy suýt rớt cằm xuống đất.
- Bình thường con lạnh nhạt với cậu ta lắm mà, sao hôm nay nhiệt tình thế?
Tiêu Vũ gãi gãi đầu, gượng gạo nói:
- Đâu có, con rất thích Thẩm tiên sinh, tiểu thuyết của anh ta sáng tác rất hay.
Tiêu Dao mặc dù vẫn hoài nghi trước thái độ xoay goắt của Tiêu Vũ nhưng cũng đành gật đầu, quay lại nói với Diêm quản gia:
- Lát nữa chở cậu chủ tới bệnh viện.
- Không! Không cần đâu! Con tự đi được, chú Diêm còn nhiều việc phải làm! – Tiêu Vũ ngay lập tức từ chối trong trạng thái hớt hải.
Khuyên mãi không được, Tiêu Dao cũng đành để Tiêu Vũ tự mình đi, sau khi dùng xong bữa sáng bà liền lái xe tới công ti.
Tiêu Vũ vội vã tức tốc tới bệnh viện.
Vừa vào phòng bệnh đã thấy Thẩm Huyền Vũ như chó ngoan ngồi trên giường bệnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Vũ.
- Sư tôn tới rồi!
Tiêu Vũ giật mình nhìn quầng mắt thâm đen của nam nhân, tức giận nói:
- Cả đêm qua sau khi ta rời đi ngươi thức trắng sao?!
Thẩm Huyền Vũ gật đầu.
Tiêu Vũ vỗ trán, hai tay đặt lên vai Thẩm Huyền Vũ, nghiêm nghị:
- Tiểu Vũ, đây không phải là thế giới tu tiên trước kia, ngươi không thể thức cả đêm như vậy, sẽ bệnh rồi chết đó.
- Sao con người ở đây yếu ớt vậy chứ...- Thẩm Huyền Vũ có chút coi thường.
Tiêu Vũ cưỡng chế áp người nằm xuống.
- Ngủ đi.
- Không.
- Ngủ!
- Không được! Trong lúc ta ngủ người rời đi thì sao?
Tiêu Vũ đan tay vào tay Thẩm Huyền Vũ, lắc lắc chúng, mỉm cười:
- Giờ thì không thể đi rồi.
Rốt cuộc người trên giường cũng chịu nhắm mắt ngủ. Tiêu Vũ ngồi bên giường bệnh, ánh mắt dịu dàng nhìn nam nhân tuyệt mĩ nằm ngủ, vừa nhìn liền nửa ngày, khi điện thoại rung chuông mười hai giờ trưa, Thẩm Huyền Vũ mới tỉnh dậy.
Trông thấy người trước đó vẫn tại đây, Thẩm Huyền Vũ mới nhẹ lòng.
- Sư tôn...
- Khoan! Từ giờ... e hèm, cậu không được gọi tôi là sư tôn nữa...
Thẩm Huyền Vũ trợn mắt:
- Sư tôn muốn trục xuất đồ nhi?!
- Không có! Đừng nghĩ vớ vẩn! Chỉ là ở thời đại này làm gì có ai xưng hô như vậy, nếu cậu vẫn muốn làm đệ tử của tôi... hmmm, gọi tôi là thầy đi, xưng em nhé. – Tiêu Vũ vừa nói vừa cười thầm, dẫu sao tuổi tác trong thân xác này của Thẩm Huyền Vũ hơn tuổi của hắn ở đây tới ba tuổi. Nhưng làm sao Tiêu Vũ cam tâm gọi đồ đệ của mình một tiếng “ anh”?! ~~~
Thẩm Huyền Vũ “ngây thơ” bị dụ:
- Vâng, em biết rồi, thầy.
- Còn nhiều thứ em phải học khi tới đây. – Tiêu Vũ bắt đầu luyên thuyên bất tuyệt về những điều cơ bản của thế giới hiện đại. Thẩm Huyền Vũ có trí tuệ ưu việt, thiên thư còn lĩnh hội được huống chi những thứ này.
Sau một buổi giảng đạo, Thẩm Huyền Vũ liền nói:
- Thầy, em có một việc muốn hỏi.
Tiêu Vũ tít mắt:
- Nói đi.
- Xét về tuổi tác, em hơn thầy ba tuổi, xét về vai vế, em cũng là một tác gia nổi tiếng, thầy chỉ là một sinh viên. Em thiết nghĩ thầy nên gọi em là “ anh “ chứ.
- ....
Mặt Tiêu Vũ nhất thời xám thành tro. Thẩm Huyền Vũ nhìn khuôn mặt khó ở của người đối diện, mỉm cười đưa một tay ôm người vào lòng, theo thói quen cọ cọ vào ngực người nọ.
- Thầy của anh.
Tiêu Vũ từ xám thành đen rồi hóa đỏ, ngượng ngùng muốn chết nhưng không dám giẫy ra.
- Thầy... thầy của anh là cái khái niệm gì? Là cái xưng hô gì chứ?! Điên khùng!
Thẩm Huyền Vũ không giận, ôm Tiêu Vũ càng chặt:
- Không biết, em là thầy của anh, chỉ của anh thôi.
#2 Mẹ của anh
- Trời ơi! Nhìn kìa! Đó có phải Thẩm đại thần, Thẩm Gia Kỳ không?!
- Ôi anh ấy đẹp trai quá! Anh ấy tới trường chúng ta làm gì vậy?
- Làm một buổi kí tặng chăng?
Một cô gái không nhịn được chạy lại nơi Thẩm Huyền Vũ đang đứng, mừng rỡ nói:
- Thẩm... Thẩm gia, anh có thể cho em xin chữ kí được không?
Thẩm Huyền Vũ gẩy kính đen trên mắt xuống, cố gắng kìm nén sự ghẻ lạnh trong lòng, dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói:
- Tôi đang bận lắm, khi khác nhé.
Hai mắt thiếu nữ đã sắp tràn tình yêu ra ngoài, nào có quan tâm gì, gật đầu lìa lịa.
Thẩm Huyền Vũ dường như trông thấy gì đó, lướt qua cô gái nọ.
Tiêu vũ vừa kết thúc buổi học ra khỏi trường đã thấy tiểu tổ tông kia không lo ở nhà tập sử dụng máy tính mà đã tới đây, có chút tức giận cất bước nhanh tới, chưa kịp mở lời đã bị cướp cò:
- Vũ Vũ, đi về nào, hôm nay thầy đã có tài xế là... anh!
Tiêu Vũ đen mặt, đến bao giờ tên ngốc này mới nhận ra cái kiểu xưng hô siêu ngượng ngạo này?!
Tiêu Vũ cùng Thẩm Huyền Vũ đi về phía xe của y trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả sinh viên trước cổng trường đại học.
- Hot boy mặt lạnh khoa quản trị kinh doanh và Thẩm gia rốt cuộc là quan hệ thế nào vậy trời?!
- Nhìn hai người ai cũng tuấn tú đứng cùng một khung hình mới đẹp làm sao?! Tim tôi ~~~~
Có người còn không nhịn được liền lấy điện thoại ra chụp, ánh mắt cuồng nhiệt lộ rõ.
Nghe thấy những tiếng bàn tán và tách tách, Tiêu Vũ bước vội vào xe, ngồi vào ghế phó lái.
- Lần sau anh đừng có đến đây nữa, em không thích quá nổi bật.
- Thầy! Thầy ghét bỏ cả anh sao?! – Thẩm Huyền Vũ có chút đáng thương, mặt ủy khuất hề hề nhìn người bên cạnh.
- Nhìn đường kìaaa! – Tiêu Vũ hốt hoảng la lên.
Thẩm Huyền Vũ cuối cùng cũng nghiêm chỉnh lái xe, nhưng lại rẽ ngược đường về phố Diệp Kim. Tiêu Vũ thắc mắc:
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đưa thầy của anh đi gặp một người. – Thẩm Huyền Vũ chăm chú lái xe, bí hiểm trả lời.
Nhìn cái mặt đáng ghét của tên ngồi bên cạnh, Tiêu Vũ biết chắc chắn có hỏi cũng không nhận được đáp án gì, bèn ngồi yên chờ đợi.
Thẩm Huyền Vũ đưa Tiêu Vũ tới một nhà hàng sang trọng trong thành phố, bước tới một phòng riêng cho khách vip.
Tiêu Vũ đang tò mò không biết người mà Thẩm Huyền Vũ muốn gặp là ai thì cảnh cửa bật mở, người phụ nữa an vị sẵn bên bàn ăn mỉm cười nhìn hai người đàn ông điển trai bước vào.
Tiêu Vũ lắp bắp:
- Mẹ… Mẹ?! Sao mẹ lại ở đây?
Tieu Dao ngạc nhiên:
- Gia Kỳ mời mẹ dùng cơm.
Tiêu Vũ quay sang nhìn Thẩm Huyền Vũ, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: Anh mời mẹ em làm gì?!
Thẩm Huyền VŨ mìm cười ôm lấy eo Tiêu Vũ trước sự bàng hoàng của hắn. Đầu Tiêu Vũ chỉ muốn nổ tung, quên luôn cả xưng hô thường ngày, thì thào một cách giận dữ: Mẹ ta đang còn ở đây mà ngươi muốn làm gì vậy hả?!
Thẩm Huyền Vũ không thèm để ý tới một Tiêu Vũ đã cứng đờ, mà nhìn thẳng Tiêu Dao:
- Cô Tiêu, con muốn hẹn hò với Vũ Vũ.
Tiêu Dao: …
Tiêu Vũ:?! ^&&$%^#())_^&$%#
Tiêu Vũ dùng toàn lực tách ra khỏi Thẩm Huyền Vũ, hoảng hồn nhìn về phía mẹ mình, nhưng chỉ thấy nụ cười tươi của người phụ nữ đối diện.
- Xem ra mẹ sẽ có tới hai người con trai rồi.
- Mẹ? – Tiêu Vũ ngây người, rồi lại quay sang Thẩm Huyền Vũ: - Ngươi? …. Lẽ nào hai người đã đấu mối từ trước?
Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh kia thì Tiêu Vũ đã hiểu ra cả, chỉ muốn đâm đầu vào tường xem có trở về tu chân giới được hay không cho bỏ tức.
Tiêu Dao đi tới nắm lấy tay Tiêu Vũ, dịu dàng nói:
- Mẹ xin lỗi, mẹ không biết là con đã phải giấu mẹ như thế nào … Nhưng từ giờ hãy cứ là chính con. Mẹ cũng rất thích Gia Kỳ.
Cuộc đời này của bà đã phạm phải rất nhiều lỗi sai, rất nhiều điều không phải với con trai, bây giờ chẳng lẽ chỉ vì nó không thích phụ nữ mà bà có thể chán ghét sao?
Tiêu Vũ: … - Mẹ! Nhưng con không thích THẨM GIA KỲ!!!
Thẩm Huyền Vũ nhìn thấy sự vui mừng lộ ra trên gương mặt Tiêu Vũ, nhịn không được ôm luôn người vào lòng. Tiêu Dao sững sốt khi thấy con mình bị cướp, vội giang tay ôm cả hai người.
- Đều là con của mẹ.
#3 Sư tôn của anh
- Thầy à ~~~ - Thẩm Huyền Vũ nũng nịu gọi.
Tiêu Vân đang gõ máy tính cũng phải quay người lại nhìn người ngồi trên giường.
- Thầy đang làm gì vậy?
- Đang làm bài tập của giáo sư giao.
- Lại đây chơi đi thầy.
- Không được. – Tiêu Vũ cứng rắn từ chối.
Thẩm Huyền Vũ cười cười, tiếp tục nói:
- Vậy thầy ơi, đây là gì vậy ạ?
Thẩm Huyền Vũ giơ ra một cái lọ còn mới, nhưng khi Tiêu Vũ vừa nhìn thấy thì mặt đã đỏ như trái cà chua, lao tới muốn giật lại cái lọ nhưng bị Thẩm Huyền Vũ ngay lập tức thu tay, cả người mất đà ngã vào lòng y.
- Ngươi … ngươi lấy nó ở đâu hả?
Mỗi khi Tiêu Vũ tức giận thường quên mất xưng hô bình thường, nhưng Thẩm Huyền Vũ rất thích được gọi như vậy nên cũng hùa theo:
- Đồ nhi là kiếm được trong ba lô của sư tôn đấy, sư tôn mua cái này để làm gì vậy?
Hai má Tiêu Vũ đã sưng nóng vì ngượng, hắn cũng không biết hắn nghĩ gì mà lại mua cái thứ ấy nữa, nhưng mà …
- Làm sao ngươi biết công dụng của cái này?
Thẩm Huyền Vũ ngẩn người, cười gượng gạo. Tiêu Vũ bắt đầu thấy có gì đó sai sai:
- Làm sao hả?
Thẩm Huyền Vũ thật thà mở ngăn kéo tủ thấp bên cạnh giường, vì bên trong đựng quá nhiều đồ nên đã có thứ lả tả bay ra.
Tiêu Vũ thử cầm một gói màu hồng lên xem thì mới nhận ra đó rốt cuộc là cái gì, kinh hãi lắp bắp:
- Bao … bao … Ngươi … - Tiêu Vũ lại nhìn kĩ cả cái ngăn kéo chưa tới năm hộp và có cả tá lọ gel giống của hắn.
Không còn gì để nói.
Thẩm Huyền Vũ nhìn mang tai thanh niên nọ đã đỏ ửng, cảm thấy sao mà đáng yêu, từ phía sau ôm lấy người vào lòng, tựa đầu bên hõm vai của thanh niên.
- Sư tôn, ta muốn … rất muốn …
Cả người Tiêu Vũ đã nóng rực, nhưng hắn không hề e ngại việc này.
Tiêu Vũ xoay người đẩy nam nhân ngược lại lên giường, trèo lên ngồi trên thắt lưng người nọ, ánh mắt có chút ướt át kết hợp làn da đỏ hồng càng làm không khí trở nên ái muội.
Thẩm Huyền Vũ chưa gì đã cứng, ánh mắt nóng rực nhìn người ngồi trên mình. Tiêu Vũ ngả người xuống hôn Thẩm Huyền Vũ, thuần thục cạy rằng luồn lưỡi vào.
Trong khi môi lưỡi đang giao triền say mê, một tay hắn luồn xuống dưới đũng quần Thẩm Huyền Vũ, chạm tới cự vật cứng nóng, có chút giật mình.
Thẩm Huyền Vũ khẽ run lên vì được Tiêu Vũ dịu dàng vuốt ve, nhưng bấy nhiêu là chưa đủ.
Y bắt đầu thấy khó chịu không thôi.
Thấy động tác Tiêu Vũ vẫn rất từ tốn, không nhịn được xoay người đè người trên mình xuống, đảo khách thành chủ.
Tiêu Vũ bị tập kích bất ngờ a nhẹ một cái, khiến nam nhân nào đó càng kích thích.
- Sư tôn, xem hôm nay người làm sao xuống được giường. – Thẩm Huyền Vũ miệng thì thào gợi dục, tay đã đem quần Tiêu Vũ cởi ra, xoa nắn tiểu khả ái đang hứng phấn bừng bừng.
Tay còn lại vén áo phông trắng lên, để lộ ra hai cánh hoa trước ngực, nhìn thôi đã muốn cắn. Nghĩ là làm, Thẩm Huyền Vũ đưa miệng tới thưởng thức hai điểm mẫn cảm nọ, khiến Tiêu Vũ như dại ra, chỉ phát ra từng tiếng rên rỉ động lòng người.
Sau màn dạo đầu mê hồn, Thẩm Huyền Vũ lấy hai món đồ mà y đã mua chật ních cả ngăn kéo ra sử dụng.
Tiêu Vũ cảm nhận được ngón tay trơn nhớt kia tiến vào hạ thân, vừa mát lạnh vừa nóng kinh hồn, cảm giác trướng không ngừng dâng trào khiến cả người hắn uốn éo. Thẩm Huyền Vũ giữ chặt đôi chân dài trắng ngần của hắn khiến hắn chỉ có thể ưỡn thân lên để thoát khỏi cảm giác mê lạ này.
Rất nhanh đã là hai ngón tay.
Đã lâu không làm chuyện này, lần này Tiêu Vũ cảm thấy đau đớn bắt đầu đến mặc dù đã có sự chuẩn bị tốt, thở dốc từng đợt, hai chân quấn chặt lấy eo Thẩm Huyền Vũ, cố gắng thích nghi với sự ma sát phía dưới.
Thẩm Huyền Vũ rũ mắt nhìn người đang mê man dưới thân, nhìn mái tóc ngắn đen mềm mại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp mồ hôi càng tinh tế, nhìn cơ thể ngọc ngà đang phấn khích, ánh mắt đảo một vòng qua, nhuộm một tầng sắc tình.
Không một tia báo trước, cự vật vừa thô to vừa cứng nóng đâm vào hậu huyệt ướt át.
- A, ưm … ngươi …ư
Được vách tường thịt nóng bỏng bao lấy, Thẩm Huyền Vũ thở ra một hơi sảng khoái, bắt đầu trừu động. Mỗi một lần ra vào luôn là tới nơi sâu thẳm nhất, đem Tiêu Vũ chìm trong dâm mê khoái cảm, điên loan đảo phượng.
Từng luồng tê dại lan tràn khắp cơ thể, khiến cả hai chìm vào mật ngọt của tình dục.
Thẩm Huyền Vũ vừa không dừng động tác vươn người hôn lên khắp ngực Tiêu Vũ, hàm răng dừng lại bên xương quai xanh tinh xảo, trân quý mà cắn xuống, thực sự như nếm qua đệ nhất mĩ vị trên đời.
Thẩm Huyền Vũ thúc mạnh một cái, đem khoái cảm đẩy tới đỉnh điểm, cả hai người đang quấn chặt lấy nhau đồng thanh rên nhẹ, sáng khoái tiết ra.
Gian phòng đã ngấm mùi dục vọng, ái muội và trầm luân.
Tiêu Vũ cả người bị tước hết sức lực, nhưng ngay lập tức môi đã bị người nào đó tinh thần hung hãn nhào tới cấu xé.
- Ưm… được … đ … được rồi!
Thẩm Huyền Vũ vươn tay với tới ngắn kéo tủ, lôi ra một gói màu hồng khác. Tiêu Vũ trợn mắt:
- Nữa sao?! Ta mệt lắm rồi!
- Ta đã nói sẽ làm cho tới khi sư tôn không xuống đường giường cơ mà. – Thẩm Huyền Vũ nhếch môi cười nguy hiểm.