Cố Thanh Hoan vừa khoan thai đi, vừa điềm đạm nói:
- Cùng A Khúc từ dưới trấn về liền trùng hợp gặp được đệ, dạo gần đây cũng đâu có nhiệm vụ gì phải đả động tới đại sư huynh Bạch Dạ phong chứ nhỉ?
Bạc Cẩn Du vẫn gương mặt nghiên chỉnh, vô biểu tình trả lời:
- Đệ tới thành Hương Lăng.
Khúc Diệu giật mình:
- Hương Lăng thành?! Đệ tới dạy dỗ tên Tần tiểu tử kia việc dối gạt chuyện sư thúc đúng không?! Sao không rủ ta cùng đi, ta cần phải cho gia hỏa đó một trận!
Khúc Diệu cứ bực bội tuôn lời, không để ý tới sắc mặt Bạc Cẩn Du có chút u ám.
- Đệ không tới để … ừm, có chút dạy dỗ y.
Khúc Diệu hất hất tay:
- Có chút là thế nào, nếu mà là ta là Tần tiểu tử không xong đâu.
Cố Thanh Hoan cốc đầu sư đệ bên cạnh một cái, Khúc Diệu cũng không tránh, cười ngây ngô nhìn sư huynh.
Cố Thanh Hoan ôn hòa nói với Bạc Cẩn Du:
- Huynh đệ lâu ngày cũng nên gặp nhau chút, đệ ấy chắc chắn thời gian qua rất nhớ đệ.
Bạc Cẩn Du gật đầu không đáp lại, nhưng nếu Cố Thanh Hoan để ý kĩ sẽ thấy khóe môi sư đệ lãnh bạc của y đang cong cong đầy ý cười.
Cố Thanh Hoan thở dài:
- Cũng đã từng ấy ngày rồi, vậy mà sư thúc vẫn không trở về môn phái, không biết giờ người ổn không?
Khúc Diệu xoa xoa vai Cố Thanh Hoan, trấn định an ủi:
- Chắc chắn ổn, Huyền Vũ nhất định chăm sóc tốt cho sư thúc!
Cố Thanh Hoan cau mày, dĩ nhiên y biết Thẩm sư đệ sẽ không gây tổn hại với sư thúc, nhưng y là đang lo lắng cho sư tôn.
Cách đây mấy ngày bỗng nhiên sư tôn trở nên vô cùng kì lạ, mặt mày biến sắc lạ thường, dường như đã biết một bí mật động trời nào đó.
Y cảm nhận được sư tôn đang dự định làm một chuyện gì đó …
Bỗng một tiếng nói lanh lảnh vang lên:
- Sư thúc?! Tiêu sư thúc?! Tiêu phong chủ đã trở lại rồi sao?
Cả ba người giật mình nhìn hàng cây rậm rạp phía bên các bậc thang.
Từ trong một tán cây, nữ tử hồng y nhảy ra, xinh đẹp động lòng người, trên tay còn cầm một bình ngọc đựng đan và một chiếc lồng đèn.
Khúc Diệu run bần bật, hoảng hốt:
- Làm sao muội ở đây mà ta không biết?!
Hàn Duẫn Kì giơ lồng đèn trên tay ra trước mặt:
- Ẩn Tàng đăng, pháp bảo của sư tôn, giúp muội ẩn dấu được khí tức. Nếu không phải muội phát hiện ra các huynh có điều giấu muội thì đã không tốn sức như vậy?! Các huynh mau nói, Tiêu phong chủ đã trở về sao?
Khúc Diệu chỉ muốn tát cho chính mình một cái, hận Diệp phong chủ quá nuông chiều đệ tử, pháp bảo cấp thiên mà cho mượn thoải mái vậy sao?!
Cố Thanh Hoan bối rối:
- Duẫn Kì, muội đừng nói to như vậy chứ.
Hàn Duẫn Kì nhận ra mình thất thố, vỗ vỗ vào miệng nhỏ vài cái, động tác phi thường khả ái. Sau khi bình tĩnh lại thì hốc mắc đã đỏ. Tiểu cô nương nói nhỏ:
- Huynh nói thật đúng không? Sư thúc đã trở về?
Khúc Diệu nhìn Cố Thanh Hoan, liền nhận được cái gật đầu chấp thuận của y.
- Đúng vậy, sư thúc đã trở về, trước đó ở Tần phủ của Tần gia hỏa. Bây giờ có lẽ đã đi Ma giới gặp Thẩm Huyền Vũ rồi.
Hai mắt hoa đào của Hàn Duẫn Kì trợn to, ngập tràn tức giận:
- Cái tên Tần thối đó, sư thúc trở về cũng không báo một tiếng, muốn chọc điên bản sư tỷ lên sao?!
Khúc Diệu nhìn Hàn Duẫn Kì đang tá hỏa, hận không được xông tới Hương Lăng thành, đâu còn bộ dáng nữ tu sĩ xinh đẹp thanh khiết nữa.
Lén thở dài nhè nhẹ, đây cũng chính là gì do không thể tiết lộ với Hàn Duẫn Kì.
Hàn Duẫn Kì vội vàng xoay người, hối hả nói:
- Muội phải trở về thu dọn đồ, tới ma giới kiếm sư thúc!
Khúc Diệu ngán ngẩm:
- Đem cái tu vi nửa vời của muội đi Ma giới, chưa tới ma giới đã bị lũ ma tu quanh đấy xử lí rồi.
Hàn Duẫn Kì thoáng hốc ỉu xìu, nhưng ánh mắt ngay lập tức lấp lánh:
- Không sao! Sư tôn sẽ cho ta thật nhiều pháp bảo hộ thâ-
- Diệp phong chủ mà biết muội đi Ma giới chắc chắn sẽ nhột muội trên Bạch Nguyệt phong ba tháng! – Khúc Diệu khẳng định.
Hàn Duẫn Kì không muốn khuất phục tí nào, ấm ức nói:
- Vậy thì phải làm sao? Các huynh … các huynh mau nghĩ cách đi chứ!
Cố Thanh Hoan lắc đầu.
- Việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi mà thôi.
Mải nói chuyện, thoáng chốc những đệ tử ưu tú nhất Bạch Phong phái đã bước qua hết thang trời.
Đứng trước cổng môn phái, Bạc Cẩn Du thoáng nhíu mày, nhìn chằm chằm đỉnh Bạch Lăng phía xa xa:
- Các huynh có nhận thấy sự xao động linh lực không?
Dường như Khúc Diệu và Cố Thanh Hoan cũng nhận thấy, ánh mắt cũng kì lạ nhìn đỉnh Bạch Lăng.
Hàn Duẫn Kì tu vi thấp hoàn toàn không cảm nhận được gì, hồ hởi nói:
- Xao động linh lực? Bấy lâu này Bạch Lăng phong sư thúc và Thẩm sư huynh đều không ở, làm sao có xao động linh lực được? Lẽ nào …
Sư thúc đã trở về?
Hàn Duẫn Kì chưa kịp nói hết câu đã mừng rỡ, gọi linh kiếm tới ngự về phía đỉnh Bạch Lăng, Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu gọi vang theo cũng không để ý.
Cuối cùng cả ba người đành ngự kiếm đuổi theo.
Đỉnh Bạch Lăng là nơi giàu linh khí, xa hoa nhất của Bạch Phong phái, đừng trước cửa lớn, Hàn Duẫn Kì cố kìm nén vui mừng khôn xiết, đập đập cửa.
- Sư thúc! Sư thúc trở về sao? Sư thúc!
Lúc này ba người đuổi theo vừa hạ mặt đất, ánh mắt cũng chờ mong nhìn về phía cánh cửa.
Tiếng đập cửa và giọng nói trong trẻo của Hàn Duẫn giữa núi rất vang, nếu có người bên trong đảm bảo nghe thấy.
Không lâu sau, cánh cửa bật mở.
Tiêu Thừa từ bên trong bước ra, lẳng lặng nhìn bốn người trước mắt.
Hàn Duẫn Kì kinh hãi lùi về phía sau:
- Chưởng … chưởng môn!
Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu giật mình, vội vàng cúi người:
- Bái kiến sư tôn.
- Chưởng môn. –Bạc Cẩn Du lãnh đạm chào.
- Các ngươi làm gì ở đây? – Tiêu Thừa hỏi, giọng nói lạnh hơn thường ngày rất nhiều.
Hàn Duẫn Kì run sợ trốn ra phía sau Khúc Diệu.
Cố Thanh Hoan kính cẩn trả lời:
- Đồ nhi nhận thấy có động tĩnh lạ trên Bạch Lăng phong, cứ ngỡ sư thúc trở về, thì ra là sư tôn.
Tiêu Thừa lạnh nhạt:
- Vậy thì đi đi, ở đây không có việc của các ngươi nữa!
Hàn Duẫn Kì ngập ngừng: - Nhưng … sao chưởng môn lại ở đây?
Tiêu Thừa đang tính quay đầu trở về, nghe được câu hỏi thì ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm Hàn Duẫn Kì.
- Đây là môn phái của ta, ta ở đâu mà không được?
Hàn Duẫn Kì chưa kịp nói lại thì Tiêu Thừa đã đóng cửa cái rầm.
Khúc Diệu nhíu mày,thắc mắc nói với Cố Thanh Hoan:
- Sao sư tôn lại lạ như vậy?
Cố Thanh Hoan lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa, lắc đầu không biết.
Hàn Duẫn Kì sợ sệt:
- Sao chưởng môn lại ở đây chứ? Mà trông người đáng sợ quá, ngày thường người rất ôn hòa với muội!
Cố Thanh Hoan xoa xoa đầu Hàn Duẫn Kì, dịu dàng trấn an:
- Có lẽ tâm trạng sư tôn không tốt, muội đừng để ý.
Không tìm thấy Tiêu Vân, cuối cùng bốn người trở về phong của mình.
Bên trong Bạch Lăng phong, Sở Nguyệt Hiên nằm bò trên mặt sàn, dùng bút lông vẽ những kí hiệu kì dị trên sàn.
Cả mặt sàn trong đại phòng của Bạch Lăng phòng đều ngập tràn những vòng tròn pháp trận quỷ dị như vậy, bên cạnh Sở Nguyệt Hiên còn vương không ít sách.
Tử y nam nhân cẩn thận vẽ từng chút một, không hề hấp tấp, thỉnh thoảng đập đạp vào đầu mình, mặt mày cau có.
- Chết tiệt! Ta không giỏi cái khoản chú pháp này.
Nếu mà A Vân có ở đây, chắc chắn sẽ chọc quê ta tới chết!
Tiêu Thừa bước vào đại phòng, lạnh băng nói:
- Đã đuổi người rồi.
- Hảo, ngươi làm tốt lắm.
Tiêu Thừa nhìn cả phòng bừa bộn, không còn chừa chỗ để đặt chân đành vẫn đứng tiền sảnh, ngập ngừng nói:
- Sư thúc là muốn nội trong hai ngày thi triển cấm thuật sao?
Sở Nguyệt Hiên không ngẩng đầu trả lời:
- Đúng vậy, càng nhanh càng tốt. – Ánh mắt y thoáng tối đi, tự nhủ: Phải thật mau, y không còn nhiều thời gian nữa, Thiên Đạo nếu thấy phương pháp lột da rút gân hiện tại không làm gì được Sở Nguyệt Hiên y thì chắc chắn sẽ ra tay quyết tuyệt hơn.
Hoặc là bị tước phong Thần, biến thành phàm nhân.
Hoặc là cho một đại lôi kiếp, trực tiếp giết mối họa như y …
Thấy Tiêu Thừa im lặng không nói gì, Sở Nguyệt Hiên mệt nhọc lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn y.
- Gì vậy? Gương mắt đó là sao? Ngươi đang do dự sao?
Tiêu Thừa đang cúi gằm mặt không biết nghĩ gì, bị câu nói của Sở Nguyệt Hiên làm giật mình ngẩng đầu.
- Không … không hề. Ta chỉ nghĩ liệu có cứu được A Vân hay không thôi, sư thúc, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?
- Năm phần, không thể nhiều hơn.
Tiêu Thừa trợn mắt:
- Hoàn toàn không chắc sẽ cứu được A Vân, vậy mà người lại định hi sinh kẻ kia …
Sở Nguyệt Hiên lạnh lùng nhìn Tiêu Thừa:
- Hi sinh người kia? Ngươi nói gì vậy? Cho dù ta chỉ nắm có một phần, để cứu A Vân thì ta vẫn hi sinh hắn. Ngươi là đang tiếc thương cho chính kẻ đã đoạt xá đệ đệ ruột của mình sao? Tiêu Thừa, ngươi nên nhớ, ngươi nợ A Vân những gì, bây giờ thì trả đi!
Từng lời nói của Sở Nguyệt Hiên như vết dao cứa vào lòng Tiêu Thừa. Thoáng chốc khuôn mặt của y trắng bệch.
Phải, y nợ, y nợ Tiêu Vân quá nhiều.
Thuở bé không thể bảo vệ chu toàn cho đệ ấy, để lại cho đệ ấy một vết thương trong lòng mãi mãi không thể xóa nhòa, là y nợ đệ ấy.
Tiêu Thừa tự thề với lòng sau này càng phải chăm sóc tốt cho đệ đệ, nhưng giờ đây một vị sư thúc hơn hơn năm mươi năm không gặp đột nhiên từ Thần giới tới nói với y vị đệ đệ ở cùng y hơn mười năm thực ra là một kẻ đoạt xá.
Y biết phải làm sao?
Phải làm sao?
Khi trông thấy đệ đệ luôn cực đoan hà khắc đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, đột nhiên thân cận với y, quan tâm chăm sóc đệ tử đồng môn.
Y vô cùng vui, nghĩ rằng cuối cùng đệ đệ cũng đã chịu mở lòng.
Không thể phủ nhận, Tiêu Thừa y thực sự yêu quý vị đệ đệ thiện ái dễ gần ấy …
Nhưng bây giờ thử nói người đó chỉ là một kẻ đoạt xá, y không thể nào chịu được.
Giữa đệ đệ và người đó, Tiêu Thừa chỉ có thể chọn đệ đệ.
Xin lỗi.
Ta xin lỗi.