Căn cốt được chia thành nhiều phẩm cấp: Cực phẩm, nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm và vô phẩm.
Tam phẩm và tứ phẩm trong thiên hạ vô số, nhưng bắt đầu từ nhị phẩm trở lên thì đã trở nên hiếm hoi họa hoằn.
Linh căn thì gồm loại ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và loại cực phẩm lôi linh căn và quang linh căn.
Một người thường có nhiều linh căn trong người, vì có quá nhiều linh căn dẫn tới việc khó khăn trở ngại trong tu hành. Người càng ít linh căn thì tư chất càng thiên phú.
Tư chất nhất phẩm của Tần Thiên Dật chính là trăm năm mới có một kì tài xuất hiện. Lại cộng thêm với đơn hỏa linh căn thì có thể nói Tần Thiền Dật chính là quý đệ tử mà bất cứ phong nào cũng phải mời chào.
Phong chủ Bạch Thanh phong- Mộc Hoài Lạc, thanh y nhân nho nhã phất chiết phiến cười cười khen ngợi:
- 10 tuổi tu luyện, 12 tuổi đã luyện khí kì tầng 7, quả là nhất phẩm!
Tiêu Vũ liếc nhìn Mộc Hoài Lạc ngồi xa nhất ở kia, đây hẳn là vị thần y của Bạch Phong phái nha, quả như miêu tả, thật thư sinh nho nhã.
Cố Thanh Hoan hòa nhã lên tiếng:
- Nếu Tần gia đã rèn luyện qua ngươi, vậy thì giờ qua bên kia đợi đi, lát nữa sau khi tất cả đã kiểm tra xong thì sẽ đến phần chọn đệ tử của các phong chủ.
Tần Thiên Dật hếch cằm kiêu ngạo nhìn về phía Thẩm Huyền Vũ rồi nghênh ngang đi về một phía.
Thẩm Huyền Vũ đón nhận ánh mắt của tên thiếu gia họ Tần kia thì không khỏi lo lắng trong lòng. Không phải hắn sợ Tần Thiên Dật, hắn chỉ sợ, với tư chất tuyệt phẩm kia, vị tiên nhân áo trắng Tiêu Vân sẽ thu hắn làm đệ tử. Chỉ nghĩ vậy thôi mà trong lòng Thẩm Huyền Vũ đã nhen nhóm sự khó chịu.
Hắn chưa từng có một suy nghĩ sẽ mong mình có tư chất tốt mãnh liệt tới như vậy, chỉ cần… chỉ cần để người kia có thể cho hắn một cái nhìn.
Người đầu tiên lên kiểm tra chính là tiểu cô nương Thanh muội kia, Khúc Diệu gọi tên nàng:
- Thanh Diệp.
Tiểu cô nương mau chóng đi tới trước Kim Cốt thạch, Khúc Diệu nhỏ giọng giải thích:
- Đặt tay lên trước tảng đá.
Thanh Diệp nghe lời đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mặt đá phát sáng, không quá vài giây mặt đá bỗng tối lại rồi ngay lập tức phát ra ánh sáng màu xanh lục pha lẫn vàng nhạt.
Trong lúc các hài tử vẫn chưa hiểu gì thì Cố Thanh Hoan đã cao giọng thông báo:
- Mộc thổ linh căn.
Vậy là nhị linh căn, cũng có chút thiên phú.
Không đầy một khắc ánh sáng lục vàng trộn lẫn vào nhau rồi tách thành 3 đốm lửa, Cố Thanh Hoan lại thông báo:
- Căn cốt tam phẩm.
Cứ như vậy gần trăm hài đồng lần lượt thử. Có thể nói tam, tứ phẩm cấp thì nhiều vô số, chỉ duy có 3 người có nhị phẩm cấp.
Tần Thiên Dật vẫn cứ là “ ngôi sao sáng giá” nhất đầu năm nay.
- Người cuối cùng, Thẩm Huyền Vũ.
Tiếng nói của Khúc Diệu như một tiếng chuông đánh thức cơn buồn ngủ đang dần kéo đến của Tiêu Vũ. Hắn vội ngồi thẳng lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống dưới.
Thẩm Huyền Vũ tiến đến trước Kim Cốt thạch, dứt khoát đưa bàn tay gầy gò chai sạn của mình ra.
Tần Thiên Dật đứng một bên cười hề hề như chuẩn bị một trận chế giễu.
Kim Cốt thạch không có phản ứng trong giây lát, cho đến khi Thẩm Huyền Vũ sắp nghẹn thở thì nó bỗng phát ra tia sét.
Một tia sét vàng bắn lên cao làm nhiều hài tử hoảng sợ.
- Đó là cái gì?
Đáp lại tiếng hỏi non nớt của hài tử là một trận sững sờ cả đỉnh Bạch Phong.
Các vị phong chủ không nhịn nổi sự chấn kinh này. Đến cả Tiêu Thừa luôn bình tĩnh cũng căng cứng nhìn Thẩm Huyền Vũ.
Chỉ có Tiêu Vũ vì đã biết trước kịch tình nên chỉ lãnh đạm một bên.
Thẩm Huyền Vũ vẫn nghi hoặc nhìn tia sét, lo lắng hỏi:
- Chẳng lẽ ta không có linh căn?
Cố Thanh Hoan giải thích:
- Không phải ngươi không có linh căn, linh căn của ngươi là hệ lôi.
- Sao.. sao cơ?!
Linh căn hệ lôi, cùng với quang hệ chính là dạng linh căn cực phẩm, đã một ngàn năm rồi không xuất hiện người có dạng linh căn lôi hệ này nữa. Linh căn hệ lôi mang sức mạnh công phá thuộc hàng đầu, những người mang loại linh căn này thường đi đôi với căn cốt trời phú. Xem ra, tam công tử Tần gia so với tên nhóc này chẳng là gì cả, hôm nay cho dù có trả giá gì cũng phải lôi kéo bằng được Thẩm Huyền Vũ về phong của mình, cho dù có là Tiêu Vân ngăn cản. Đây là suy nghĩ chung của mười vị phong chủ.
Nhưng chưa ai kịp mở miệng mời chào thì Kim Cốt thạch tiếp tục biến chuyển, tia sét không ngừng bắn ra biến hóa một hồi rồi tan biến trước cái sự cằm rớt xuống đất của tất cả mọi người, dĩ nhiên là trừ đám nhóc không hiểu gì.
Lý Tâm Kiệt như sắp bổ nhào xuống ghế:
- Thế này là sao? Lôi linh căn nhưng vô phẩm căn cốt sao?
Hai tiếng “ vô phẩm” vang lên như gáo nước tát vào mặt Thẩm Huyền Vũ. Hắn… vô phẩm?
Tần Thiên Dật ban nãy vừa biến sắc với linh căn của Thẩm Huyền Vũ bay giờ chỉ muốn lăn ra đất cười nhạo:
- Ha ha ha, lôi linh căn thì sao chứ? Căn cốt vô phẩm thì chỉ là một tên phế vật, ngươi có tu luyện trăm năm chưa chắc đã trúc cơ.
Cố Thanh Hoan và Khúc Diệu cũng triệt đệ muốn quỳ, linh căn cực phẩm nhưng căn cốt vô phẩm, đây là hiện tượng lạ của tu chân giới à nha!
Thẩm Huyền Vũ chết chân một chỗ, không biết nói gì nên lời. Hắn chưa từng nghĩ, mình lại vô dụng bằng ấy. Hắn cũng không nghĩ sẽ có lúc vì những câu nói vô tri mà khó chịu như vậy.
Từ bé hắn đã mồ côi, trải qua cuộc sống của một tên đầu đường xó chợ, bị người người khinh thường, bắt nạt, nhưng hắn chưa bao giờ khó chịu đến vậy.
- Đừng lo.
Như tiếng suối trong vắt ở Cô Nhai tịnh, một giọng nói vang lên trước mặt hắn.
Thẩm Huyền Vũ ngẩng đầu, trước mắt hắn bao giờ đã là một bạch y nhân. Y đã bay từ trên đài cao xuống trước mặt hắn, tà áo phấp phới tung bay không một tì vết.
Y cúi đầu nhìn hắn, giương đôi mắt đào hoa trong suốt soi thẳm tâm hồn hắn.
- Ngươi sẽ là đồ đệ của ta.