• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Nếu còn làm loạn nữa tôi sẽ ném em xuống đất.


Cô bĩu môi


– Suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh lùng, dọa người.


Men rượu làm cô trở nên rất buồn ngủ, nên không buồn tranh cãi với anh. Mắt cô díu lại, đầu cô gục vào vai anh. Hơi thở thanh mát, hòa lẫn trong hương rượu phả vào cổ anh khiến anh nhộn nhạo. Bước ra khỏi thang máy anh đi thẳng về phòng.


Từ cửa một thang máy khác Huỳnh Đông đi ra nhìn cảnh anh bế cô anh ta tay đang cầm tập tài liệu xiết chặt lại như muốn vò nát nó.


Về đến phòng anh đặt cô xuống giường, lúc này cô ngủ mềm trong lòng anh. Định đứng dậy rời đi nhưng tay cô ôm chặt anh không buông.


– Diệp Y Lan ngủ đi đừng làm loạn nữa


Cô không có trả lời anh.


Anh kéo tay cô định gỡ ra nhưng cô lại càng rúc sâu vào lòng anh hơn. Tay cô ôm chặt cổ anh.


– Ừm! Giai Tuệ hôm nay mình sẽ ngủ lại đây với cậu. Mình sẽ không về cùng con người mặt lạnh dọa người kia. Mặc kệ anh ta.


Nghe cô nói mớ anh liền nhíu mày


– Mặt lạnh dọa người. Hừ! dám nói mình như vậy.


Tức mình anh kéo mạnh tay cô khỏi cổ mình.


Bị động tác của anh làm giật mình cô khua tay như để tìm chỗ níu kéo liền kéo mạnh tay anh về phía mình khiến anh mất đà nằm đè lên cô.


– Giai Tuệ cậu làm gì vậy, sao lại đè lên người mình. Nặng quá


Bị sức nặng của anh đè nên khiến cô khó chịu, chống tay vào ngực anh muốn đẩy ra.


Cảm nhận sự rắn chắc trong lòng bàn tay. Cô mơ màng mở mắt. Vẫn không nhìn rõ người trước mặt.


– Hì này Giai Tuệ mình không để ý rằng chỗ này của cậu lại cứng như vậy đó, lại còn rất phẳng nữa.


Vừa nói tay cô vừa bóp nhẹ ngực anh.


Diệp Y Lan, anh nghiến răng gọi tên cô.


– Giai Tuệ mình nhớ hình như cái đó của cậu đâu có nhỏ nhỉ, cũng cúp C mà hì.


Vừa nói cô vừa đưa tay ôm mặt anh lắc lắc.


– Sao giờ lại nhỏ hơn mình vậy.


Anh tức giận gầm nhỏ


– Diệp Y Lan nhìn kĩ xem tôi là ai.


Anh kéo tay cô ra khỏi mặt mình.


Cô cố mở mắt nhìn anh.


– Hì hì. Giai Tuệ sao giờ mình tự nhiên lại thấy cậu giống tên mặt lạnh.


Cậu biết không tên mặt lạnh đó thật ra cũng rất đẹp trai. Nhưng hắn suốt ngày làm mặt lạnh dọa người thật đáng ghét.


Cảnh Hàn phun ra một luồng khí lạnh, nhìn cô chằm chằm


– Sao cậu không nói gì vậy: cô bĩu môi lay anh. Thật ra mình hơi có chút suy nghĩ giống cậu là khoản đó của anh ta có vấn đề. Chậc! cô chép miệng. Thật đáng tiếc không ngờ người như anh ta lại có vấn đề. Nhưng mình nghĩ dù sao anh ta cũng đối xử không quá tệ với mình, lại còn giúp ba mình như vậy mình sẽ giúp anh ta tạm thời che giấu chuyện này. Mình sẽ giúp anh ta tìm được đối tượng thích hợp. Cậu có nhớ hội những người đồng tính mà chúng mình đi giao lưu chống kỳ thị lần trước không. Mai mình sẽ lên mạng tìm những người ở đó thử xem. hì


Anh thở phì phì nghe cô huyên thuyên giọng nhão nhoẹt say.


– Thật không ngờ cô lại có lòng quan tâm tới khoản đó của tôi như vậy, thật không nghĩ ra rằng sau lưng tôi cô lại nghĩ tôi là người như vậy. Anh nghiến răng nói nhỏ.


– Cái gì mà quan tâm hay không quan tâm. Cậu nói gì vậy mình không nghe rõ. Mình buồn ngủ quá mai nói chuyện tiếp nhé


Cô cố nhướng mắt lên nhìn anh.


– Huỳnh….. nhớ


Cô nhắm mắt mơ màng nói không đầu không đuôi, kéo tay anh ôm rồi chìm vào giấc ngủ.


Anh nhìn cô vô tư ngủ, môi cong lên một nụ cười giễu cợt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK