Chương 30: Án mạng (13)
Những món ăn tối hôm qua tuy nói đó là những món đầu tiên mà Madam Giản nấu cho mình, nhưng tài nghệ nấu nướng cũng thật khiến người ta sợ hãi. Có thể đem một mâm thức ăn ngon như vậy biến thành đen thui thì không nói, còn có thể khiến người ăn không thể bày tỏ thái độ, vậy thì Giản Mạc đúng một người không bình thường rồi.
Chẳng qua tuy nói những món ăn đó khiến cho Mộc Hi Lương kinh hãi, rất khó ăn, nhưng cũng không thể khiến cho Mộc Hi Lương bỏ xuống tâm tư muốn Giản Mạc xuống bếp. Cho dù thức ăn không đẹp mắt, mùi vị cũng kì quái, nhưng đó là một tay Giản Mạc nấu ra, cho nên Mộc Hi Lương cam lòng.
Mộc Hi Lương tự nhận mình không phải người thích tự ngược, chẳng qua bây giờ thì đúng là như vậy rồi, vì nàng còn đang tính đến chuyện sau này để cho Giản Mạc xuống bếp mà. Nhưng nếu mỗi lần đều ăn phải thức ăn như vậy thì thật không biết nên làm thế nào, suy nghĩ xem có nên dạy Giản Mạc nấu ăn không nhỉ, vậy thì người thua thiệt nhất định không phải là Mộc Hi Lương nha. Đương nhiên sẽ dạy rồi, nhưng bao giờ dạy, dạy thế nào, vậy thì còn phải tính toán thêm.
Còn Giản Mạc thì sao? Tối hôm qua nhìn dáng vẻ muốn điên của Mộc Hi Lương khi ăn đồ mình nấu, thì cô thấy xấu hổ không thôi. Rõ ràng là muốn mời người ta một bữa thật ngon, không ngờ rằng lại bị hủy hoại trong tay mình. Cho nên Giản Mạc cảm thấy bát tự của mình không hợp với phòng bếp, sau này nên ít đụng đến thì tốt hơn.
Hai người hai tâm tư, không biết trong tương lai ai sẽ thắng ai đây?
"Madam, báo cáo của Pháp chứng nói, thuốc men hóa học trên quần áo của Trương Thiệu Huy không giống với thuốc men ở trong nhà của hắn." Lương Diệc đi lấy báo cáo ở phòng Pháp chứng về.
"Chúng ta hãy xem lại hành trình của Trương Thiệu Huy vào ngày hắn chết, xem thử có bao nhiêu khả năng khiến quần áo của hắn dính những loại thuốc men này. Đầu tiên, Hồng Học Trí muốn thoát khỏi bàn tay của Trương Thiệu Huy, như vậy Trương Thiệu Huy sẽ vội vàng đi bắt người, trong khoảng thời gian này, Trương Thiệu Huy từ nhà đi ra, trên đường đi bắt Hồng Học Trí, số đồ vật tiếp xúc với hắn tuy nhiều nhưng không có khả năng khiến quần áo của hắn dính những thứ này. Dù sao công dụng của thuốc men này cũng là dùng để rửa hình, có ai lại mang theo bên người chứ? Một nhiếp ảnh gia cũng sẽ không mang theo nó bên cạnh nữa là, muốn Trương Thiệu Huy mang theo những thứ này là chuyện rất khó." Tư Hàn nói.
"Tiếp theo, khi Hồng Học Trí bị bắt, hai người đến quán bar, sau đó lại đến rừng cây. Lúc ở rừng cây, Trương Thiệu Huy bị Hồng Học Trí đánh ngã xuống đất, trong khoảng thời gian này, quần áo Trương Thiệu Huy càng không thể dính những chất này." Tiêu Tiêu suy đoán tiếp.
Nói như vậy, chỉ có hai khả năng khiến trên người Trương Thiệu Huy dính phải những chất này. Đầu tiên là ở trong nhà của hắn, thứ hai là sau khi bị Hồng Học Trí tập kích. Nguyên nhân đầu tiên có thể loại bỏ, thuốc men trong nhà Trương Thiệu Huy và thuốc men trên người hắn không giống nhau. Chỉ còn lại nguyên nhân thứ hai là có khả năng lớn nhất.
"Mọi người nói xem, có khi nào thuốc men này là của hung thủ không? Có phải trước khi Trương Thiệu Huy chết đã xảy ra ẩu đả với người này, cho nên đã vô tình dính phải nó?"
"Không loại trừ khả năng này."
"Trước khi chết nạn nhân chỉ tiếp xúc có vài người, trong bốn người bọn họ chỉ có lão Lưu là giúp Trương Thiệu Huy chụp hình, mọi người nói xem có khi nào là ông ta không?" Nhớ đến cái người trợ trụ vi ngược đó, trong lòng Tiêu Tiêu rất khó chịu, đám người kia đều chỉ là những đứa trẻ thôi, sao hai người này có thể nhẫn tâm như vậy cơ chứ!
"Hôm qua các cậu đi theo dõi bốn người họ, có phát hiện gì không?"
"Hồng Học Trí vẫn giống như thường ngày, tan việc liền về nhà, sau đó đi làm chuyện công ích." Hôm qua Tư Hàn theo dõi Hồng Học Trí một ngày, không phát hiện ra điều gì khả nghi, người này vẫn có sao nói vậy, bình thường thế nào thì bây giờ cũng thế ấy.
"Cô giáo An đã lớn tuổi, không ra khỏi nhà, thỉnh thoảng có đến công viên tản bộ một chút, cũng không có đến chỗ nào kì lạ."
"Hai người đi theo dõi không có phát hiện gì cả, nhưng tôi đi theo dõi Nghiêm Hưng Tường thì thấy một đống chuyện." Lương Diệc nghe Tư Hàn và Tiêu Tiêu nói xong, nhớ đến sinh hoạt của Nghiêm Hưng Tường, không biết nên nói thế nào...
"Xem ra cuộc sống của Nghiêm Hưng Tường rất phong phú?" Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lương Diệc, Đại Vĩ ồn ào nói.
"Cho là vậy đi, Nghiêm Hưng Tường người này không hổ danh một giám đốc, số lượng tình nhân thật khiến cho người ta trố mắt. Ban ngày hắn rời khỏi công ty thì đến nhà cô hai, từ nhà cô hai qua nhà cô ba, tuy nói cuộc sống phong phú khiến tôi theo dõi cũng muốn xoắn xuýt theo, chẳng qua người này cũng không khác gì những kẻ giàu sang khác. Người có tiền, cuộc sống thay đổi, lòng cũng thay đổi theo." Lương Diệc xúc động, người giống như Nghiêm Hưng Tường, ở Hương Cảng có rất nhiều, phần lớn đều là từ lúc có tiền thì bắt đầu mê gái, vung tiền bao tình nhân. Nhưng với cái chức quản lí nho nhỏ của Nghiêm Hưng Tường mà có thể một lúc nuôi vài cô tình nhân, cộng thêm con nít, đoán chừng cái ghế này kiếm cũng không ít mỡ.
"Đám đàn ông này a, chính là như vậy, có tiền liền bắt đầu ra ngoài tìm gái, trong nhà có vợ đàng hoàng thì không muốn, tôi nói đám đàn ông này sao cứ thích tìm gái bên ngoài vậy chứ? Đàn bà trong nhà nghĩ cách tiết kiệm cho chồng, đàn bà bên ngoài thì nghĩ cách tiêu tiền của đàn ông, đám đàn ông này đều đáng bị coi thường." Tiêu Tiêu ghét nhất chính là loại đàn ông như vậy, ỷ vào có chút tiền chút thế thì liền mê gái, đáng ghét!
"Đúng đúng, đàn ông như vậy rất đáng khinh." Tư Hàn gật đầu đồng tình, có vợ con rồi thì nên tu tâm dưỡng tính, cứ thích ba vợ bốn nàng hầu.
"Này này, không được lôi bọn tôi vào đó!" Đại Vĩ bất mãn với lí giải của Tiêu Tiêu và Tư Hàn, mình không có mê gái nha, có thể công tâm một chút không hả.
"Đại Vĩ thối, chớ có dát vàng lên mặt nha, anh có tiền như người khác không? Anh có thế như người khác không? Anh không tiền cũng không thế, anh lấy gì nuôi tình nhân, tôi thấy đây là nguyên nhân mà đến tận bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái đó." Tiêu Tiêu liếc nìn Đại Vĩ một cái, đả kích.
"Tôi nói này Tiêu Tiêu, bình thường không thấy mồm miệng cô lợi hại, nhưng sao lúc đả kích tôi thì đặc biệt nhanh nhạy như thế, cô và tôi có thù oán gì hả."
"Xí ~, tôi chẳng qua là nhắc nhở anh một chút mà thôi."
"Cô.... Tôi thấy cô cũng không có bạn trai, có phải là không được quyến rũ như những cô gái ngoài kia không, cũng đúng, dáng dấp của cô không đẹp, làm gì có người đàn ông nào để ý đến cô chứ."
"Cho dù không có đàn ông để ý tôi thì chẳng lẽ có phụ nữ để ý anh hả, đừng có bụng ta suy ra bụng người, đàn ông mà bụng dạ hẹp hòi như vậy thật là hiếm thấy."
Hai người tôi một câu anh một câu châm chọc nhau, khiến cho Lương Diệc và Tư Hàn muốn khuyên can cũng không được, chỉ đứng một bên xem kịch vui. Dù sao Đại Vĩ và Tiêu Tiêu gây gổ với nhau cũng không phải một hai lần, chẳng qua là không biết tại sao mỗi lần Madam phân công nhiệm vụ đều cho hai người này đi chung với nhau.
"Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, tôi thấy hai người ngược lại rất hợp nhau đấy." Giản Mạc nhìn hai người đang cãi vả, xụ mặt nghiêm túc nói.
Tiêu Tiêu: "........."
Đại Vĩ: ".........."
Lương Diệc cũng âm thầm gật đầu, nhìn Tiêu Tiêu và Đại Vĩ một chút, lúc lắc đầu lúc lại gật gù.
Tư Hàn đứng một bên cười trộm, Madam nói chuyện hài cũng lạnh lùng như vậy, chẳng qua có nhiều cái gọi là duyên phận, nhìn dáng vẻ hai người kia cũng có chút giống, nếu tương lai thành đôi, đó không phải là oan gia vui mừng sao.
"Đại Vĩ, lão Lưu bên cậu có động tĩnh gì không?" Nhìn tình huống trong phòng đã yên lặng như mình muốn, Giản Mạc lại đi vào chủ đề chính.
"Bên lão Lưu không biết có được tính là không có động tĩnh hay không, chỉ thấy ông ta thường xuyên xách máy hình đi chụp vài tấm, có lúc tiện tay thì chụp, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng thấy ông ta đi rửa hình."
"Ai~, Madam, chị nói xem thuốc men hóa học trong người Trương Thiệu Huy có phải là của lão Lưu hay không? Trước kia ông ta giúp Trương Thiệu Huy chụp hình, chẳng lẽ chỉ chụp không thôi sao? Đống hình kia có khi nào là do chính tay lão Lưu tự rửa rồi in ra hay không?" Lương Diệc suy đoán, lão Lưu là một trong những người gặp nạn nhân trước khi chết, hơn nữa lại là người giúp Trương Thiệu Huy chụp hình, mức độ tình nghi không thể coi thường được. "Mà theo lời khai của ông ta, lúc ông ta nhìn thấy Trương Thiệu Huy thì không biết là hắn sống hay chết, lúc này mới có gan đi cướp bóc tư trang trên người Trương Thiệu Huy. Vậy có khi nào trong lúc ông ta lấy trộm đồ của Trương Thiệu Huy thì hắn ta tỉnh lại, rồi nhìn thấy lão Lưu đang trộm đồ của mình, sau đó hai người liền ẩu đả với nhau không?"
"Nhưng cũng có thể trong lúc lão Lưu ăn trộm đồ của Trương Thiệu Huy đã vô tình để dính thuốc men hóa học lên người Trương Thiệu Huy mà." Tư Hàn nói ra một khả năng khác.
"Tôi cảm thấy khả năng Tư Hàn nói không cao. Khi đó Trương Thiệu Huy đã té ngã trên mặt đất, cho dù lão Lưu có mang theo thuốc men hóa học trên người thì cũng không có chuyện ông ta cầm nó trong tay, không cầm trong tay thì sao có thể dính lên người Trương Thiệu Huy được?" Lương Diệc nói.
"Nhưng cũng không loại bỏ khả năng trên người lão Lưu đã dính thuốc men hóa học, cho nên chuyện dính lên người nạn nhân là rất có khả năng." Tư Hàn phản bác.
"Suy đoán của hai người không phải không hợp lí, chẳng qua thứ cảnh sát chúng ta cần là chứng cứ, nếu trong tay lão Lưu có thuốc men hóa học có thành phần giống với loại trên người Trương Thiệu Huy thì như vậy cả hai suy đoán đều có khả năng, chẳng qua đầu tiên chúng ta cần xác nhận trong nhà lão Lưu rốt cuộc có tồn tại loại thuốc men này hay không." Lần trước Giản Mạc đến nhà lão Lưu lấy hình nhưng không hề chú ý đến chuyện trong nhà ông ta có loại chất hóa học này không, nhưng có thể khẳng định trong nhà lão Lưu không hề có phòng rửa ảnh.
"Ừm, xem ra chúng ta phải lục xoát nhà của lão Lưu rồi."
"Chúng ta không có chứng cứ, không được phép lục soát, tôi nghĩ vẫn nên để tôi đi thăm dò một chút." Giản Mạc lắc đầu, đây mới chỉ là hoài nghi, nếu trong nhà lão Lưu không có chất men hóa học đó thì sẽ oan uổng người tốt.
"Chúng ta làm vậy có khi nào sẽ khiến lão Lưu cảnh giác không?"
"Nếu đã bứt dây động rừng thì hãy dùng chiêu mà dụ rắn ra khỏi hang."
*****
"Tiểu Mạc, ăn cơm." Mộc Hi Lương nhìn Giản Mạc đang đứng ngẩn người, không biết nên làm sao, cho dù đang ngẩn người thì Giản Mạc cũng rất đáng yêu, Mộc Hi Lương nhìn rất thích. Nhưng người kia ngẩn người nhìn chằm chằm bạn thì dù da mặt bạn có dày hơn nữa cũng không chịu nổi. Huống chi Giản Mạc còn ở trước mặt mình nghĩ đến chuyện khác, cảm giác tồn tại rất thấp, Mộc Hi Lương âm thầm nhớ kĩ chuyện này.
"Bác sĩ... À.... Tiểu Lương à, tôi có thể không cần gọi cô là Tiểu Lương được không?" Giản Mạc giật mình gọi một tiếng, nhưng chợt nhớ ra mình không được xưng hô như vậy thì liền đổi lại, nhưng mà vẫn cảm thấy kì kì thế nào ấy.
"Cô nói sao?" Tuy cũng chỉ là một cái tên nhưng sau khi chết rồi chôn dưới đất, cái gì cũng không thể mang theo, nhưng tên gọi sẽ luôn đi theo bạn, nhưng mà Mộc Hi Lương cảm thấy phương thức xưng hô như vậy khiến quan hệ của hai người thân thiết hơn nhiều.
"Cái tên Tiểu Lương này, cũng chỉ có học sinh cấp một cấp hai mới gọi như vậy, cô nhìn đi, chúng ta đều đã là người lớn, không thể gọi như vậy, nếu không tôi gọi cô là bác sĩ Mộc như trước đây, cô cảm thấy thế nào?" Uống rượu đúng là quá tai hại đi, lần trước mình say, sao có thể đi gọi bác sĩ Mộc là Tiểu Lương chứ? Giản Mạc vẫn cảm thấy "bác sĩ Mộc" dễ nghe hơn cái tên kia nhiều.
"Vậy Madam Giản dùng cơm xong rồi thì về đi." Mộc Hi Lương nhẹ nhàng trả lại một câu.
"A...." Sao lại đột nhiên gọi mình là Madam Giản vậy? Giản Mạc hơi nhíu mày, đã quen nghe Mộc Hi Lương gọi "Tiểu Mac" rồi, bây giờ đổi giọng gọi Madam Giản đúng là khiến người ta có chút khó chịu, hơn nữa mình còn chưa nói xong chuyện, sao có thể ăn rồi đi về liền được.
"Ăn cơm." Thấy Giản Mạc ngồi yên không có động tĩnh gì, Mộc Hi Lương dừng động tác trên tay, liếc nhìn Giản Mạc.
"........." Cô gái này, sao lại cảm thấy như đã tức giận rồi, Giản Mạc cau mày nghĩ.
Danh Sách Chương: