Chương 92: Án mất tích ly kì (17)
Bây giờ đã hơn 12 giờ khuya, mọi người ai cũng mệt mỏi, Giản Mạc chia ra chở bọn họ về nhà.
Lúc cô về đến nhà thì đã rất trễ rồi, lúc Giản Mạc mở cửa nhà thì đèn ở huyền quan vẫn sáng. Trong lòng ấm áp không thôi, trước đây mặc kệ có về khuya thế nào thì đều phải đối mặt với căn nhà tối đen. Lúc đó Giản Mạc cũng không thèm bật đèn, men theo bóng tối đi về phòng ngủ. Còn bây giờ, lúc về nhà thì thấy người yêu đang chờ mình, cảm giác như vậy thật tốt.
Lúc Giản Mạc đến gần phòng ngủ thì thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, cô hơi nhíu mày, nhưng lúc đẩy cửa phòng ra thì đập vào mắt chính là dáng vẻ đang ngủ gục của Mộc Hi Lương, lúc này hai hàng chân mày mới giãn ra. Nhìn tư thế nằm của nàng, có vẻ như nàng đang chờ Giản Mạc thì ngủ quên mất.
Trong bóng tối chỉ còn lại ngọn đèn yếu ớt ở đầu giường, Giản Mạc chậm rãi đến gần dung nhan xinh đẹp đang ngủ kia, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm gò má của nàng. Lúc chân mày của nàng hơi cau lại thì Giản Mạc vội vàng vươn ngón tay vuốt ve nó.
"Tiểu Mạc." Trong không gian yên tĩnh, một tiếng gọi dịu dàng yếu ớt vang lên, giống như sự chờ đợi không tiếng động của Mộc Hi Lương, khiến cõi lòng mệt mỏi suốt nhiều ngày của Giản Mạc được sưởi ấm, đó là tiếng gọi của giấc mộng, là tiếng gọi con tim của Hi Lương.
Cẩn thận cởi áo khoác, trong ánh trăng dịu nhẹ, Giản Mạc cúi người đến gần bên tai Mộc Hi Lương, chậm rãi cất lên câu nói đã chuẩn bị từ lâu: "Mình về rồi."
"Hoan nghênh về nhà." Vốn tưởng rằng người này đã ngủ say, nhưng mà đôi mắt lúc này lại sáng rực hữu thần, không có chút mông lung buồn ngủ nào, đảo mắt một cái là quyến rũ lan tràn, câu hồn đoạt phách.
Đây là ấm áp của nhà, là do Mộc Hi Lương mang đến, thuộc về nhà của Giản Mạc. Trong lúc nhất thời, trong lòng lưu chuyển ngàn vạn ý niệm, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành ba chữ "Mộc Hi Lương"
Nhìn tư thái như muốn đầu độc của Mộc Hi Lương, Giản Mạc không tự chủ được mà cúi xuống hôn lên vầng trán của nàng. Đó là nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng, là nụ hôn sưởi ấm lòng của Giản Mạc.
Mộc Hi Lương đang nằm trên giường hơi híp mắt lại, đón nhận thâm tình của người phía trên.
Cõ lẽ do tình yêu dẫn dắt, có lẽ do tự học thành tài, lúc Giản Mạc hoàn thành nụ hôn của mình rồi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Mộc Hi Lương, cô không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, đôi con ngươi nhìn chằm chằm bờ môi kia.
Chỉ trong chốc lát thôi, không khống chế nổi ham muốn trong lòng, từ đang ngắm nhìn Giản Mạc chậm rãi đến gần đôi môi đỏ mọng kia, lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, hình như còn ma sát ra tia lửa.
Đầu tiên chẳng qua chỉ là chạm nhẹ, nhưng sau đó, đôi môi này giống như có thuốc độc vậy, khiến Giản Mạc không khống chế nổi mà đòi hỏi nhiều hơn.
Có lẽ là vì động tác của Giản Mạc quá mức bá đạo nên đã khiến cho đôi môi anh đào đang khép chặt của Mộc Hi Lương phải hé mở, mà cái lưỡi mềm mại đầy tính cướp đoạt của Giản Mạc liền trực tiếp xông vào giữa răng môi Mộc Hi Lương, cuốn lấy thứ mềm mại trong miệng nàng. Hai cái lưỡi trơn nhẵn thơm tho như hai con cá đang đùa giỡn dưới nước, không ngừng khuấy đảo trong miệng Mộc Hi Lương, tự nhiên tùy ý. Cậu đến mình đi, không ngừng cắn nuốt hương vị ngọt ngào của đối phương.
Một tiếng rên khẽ truyền ra từ giữa đôi môi của Mộc Hi Lương, khiến cái người quyến rũ câu hồn thường ngày luôn thích chọc ghẹo Giản Mạc nhoáng một cái liền đỏ bừng mặt.
Nghe được âm thanh kiều mị bên dưới, tốc độ của Giản Mạc cũng chậm lại, lưỡi mềm di chuyển giữa hai cánh môi của người kia, nhưng từ bá đạo không thể khước từ ban nãy dần chuyển thành đầy ôn tình và cưng chiều.
Đến lúc Giản Mạc hài lòng rồi thì mới buông đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ ra. Ngẩng đầu nhìn thần sắc mê ly của Mộc Hi Lương, trên da thịt như hoa anh đào kia hiện lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, Giản Mạc bỗng nhiên nhớ đến một câu thơ: "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" (Hoa đào cùng với mặt ai ửng hồng)
Mà hình như Mộc Hi Lương cũng ý thức được mình lỡ miệng nên làn da trắng mịn như ngọc kia càng có xu hướng đỏ ửng hơn.
Thế nhưng Mộc Hi Lương là ai chứ? Sau khi nhận ra mình đã ở thế hạ phong thì trong đầu liền trù tính mọi cách khiến mình lật thế cờ.
Trong lòng vừa thoáng qua ý niệm này thì Mộc Hi Lương liền cong cong đôi chân ngọc, ôm lấy thắt lưng của Giản Mạc, ngón tay mềm mại thon dài kia liền chạm lên chân mày của Giản Mạc, thổ khí như lan: "Đã về trễ như vậy rồi còn đến dày vò mình sao?"
"A.... Không có..." Cơ mặt Giản Mạc cứng lại, chợt cảm thấy lúng túng.
Cô gái trước mặt này đêm khuya chờ cô về nhà, hai người vừa gặp nhau thì không những không nói những lời tâm tình nữ nhi tình trường mà ngược lại cô còn như hổ đói vồ lấy nàng.
"Không có sao? Thế thì vừa nãy là đang gì vậy?Hửm?" Cố ý ngân dài âm cuối, ngón tay đang phủ trên chân mày của Giản Mạc cũng chậm rãi trượt xuống, cuối cùng là nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô.
Vừa nãy chẳng qua là bị yêu nghiệt cám dỗ nên mới không nhịn được mà nhào đến thôi, Giản Mạc yên lặng tự trả lời trong lòng.
"Không nói chính là đang âm thầm thừa nhận?" Lúc này vẻ mặt của Giản Mạc đang ngây ra, chính là đúng theo vào kế hoạch của Mộc Hi Lương.
Chỉ thấy Mộc Hi Lương nhân ngay cơ hội này, hai chân đang quấn trên thắt lưng Giản Mạc hơi dùng sức, xoay người một cái liền đẩy Giản Mạc nằm xuống, vị trí của hai người cũng hoán đổi cho nhau.
Giản Mạc bất đắc dĩ mà cưng chiều cười một tiếng, từ lúc Mộc Hi Lương bày ra dáng vẻ câu dẫn thì cô đã đoán được cô gái này sẽ đùa giỡn chuyện gì. Một khi đã như vậy thì Giản Mạc nhất định sẽ ngoan ngoãn tự mình nằm xuống.
"Từ nhỏ đã học được đạo lý im lặng là vàng, nếu như từ đầu Hi Lương đã có chủ ý này, thì mình nhất định sẽ cực kì phối hợp nha."
"Hừ ~, trễ như vậy mới về, tắm chưa?" Nằm ở trên người Giản Mạc, Mộc Hi Lương ngửi thấy một cổ mùi vị phong trần khó chịu.
"Vẫn chưa." Mới vừa về đã bị sự chờ đợi của Mộc Hi Lương làm cảm động, cuối cùng nhịn không được mà kích hôn, làm sao lại nhớ đến chuyện tắm rửa chứ.
"Aiz.... Được rồi, tạm thời tha cho cậu đó, đi tắm nhanh đi. Có đói bụng không? Có muốn mình nấu mì cho cậu không?"
"Đói...." Vô tội mở to hai mắt, bĩu môi.
"Ngốc, mình đi nấu cho cậu." Vỗ đầu Giản Mạc một cái, leo xuống khỏi người cô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có thể nào đừng trưng ra vẻ mặt lương thiện đơn thuần như vậy được không, khiến cho Mộc Hi Lương cảm thấy giống như mình đang ngược đãi cô vậy, thật là!
Mộc Hi Lương vừa ra ngoài thì khóe miệng Giản Mạc liền lộ ra nụ cười xấu xa, ừm, hiếm có lắm mới thắng được một lần a~
Ngồi dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ đi tắm, lúc đi ra thì thấy Mộc Hi Lương đang nấu mì cho mình, khóe mắt cong cong, khóe môi cũng không tự chủ mà giương lên, ngọt ngào ấm áp trong lòng chậm rãi lan tỏa đến nơi sâu nhất. Cảm giác như vậy thật không tệ, ấm áp hạnh phúc.
Tắm xong rồi, tinh thần thoải mái, vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, Mộc Hi Lương đã nấu xong mì rồi, chỉ chờ Giản Mạc đến ăn nữa thôi. Nghe mùi thơm lan đến, cái bụng nhỏ của cô cũng lên tiếng biểu tình.
Đi đến trước bàn ăn, Giản Mạc nhận đũa từ tay Mộc Hi Lương, bắt đầu xuống tay với tô mỳ thơm ngon.
"Vụ án giải quyết xong rồi sao?" Mộc Hi Lương yên lặng ngồi một bên nhìn người yêu mình ăn.
"Tạm coi là vậy, cũng tìm được Trịnh Minh Mỹ rồi, chẳng qua tinh thần của cô ấy không được ổn định, chưa thể lấy lời khai, có vài nghi vấn còn chưa giải đáp được."
"Ừm."
"Đúng rồi, không ngờ Dương Huyền An còn biết thuật thôi miên, Lương Diệc và Tư Hàn xém chút nữa là trúng chiêu của hắn rồi." Nhớ đến chuyện của Dương Huyền An, trong lòng Giản Mạc vẫn kinh ngạc không thôi.
"Thuật thôi miên? Đúng là nhìn không ra đấy." Từ lúc Mộc Hi Lương gặp Dương Huyền An thì đều chú ý đến bề ngoài và hành động của hắn, thật đúng là không có chút dáng vẻ nào cho thấy là hắn thành thạo chuyện này.
"Đúng là không nhìn người bằng bề ngoài mà." Gắp vài đũa, nói vài câu với Mộc Hi Lương thì tô mỳ đã thấy đáy, đây là có bao nhiêu đói a....
"Lúc tối không ăn cơm? No chưa?" Thấy Giản Mạc ăn nhanh như vậy, Mộc Hi Lương hơi nhíu mày, quả nhiên lúc không có nàng thì Giản Mạc không chịu ăn cơm sao?
"Ừm, no rồi.... Có ăn qua loa một chút, nhưng mà bây giờ đã quen ăn đồ cậu nấu rồi, nên mấy món kia không hợp khẩu vị của mình." Giản Mạc nhận ra dạ dày của mình càng ngày càng bị Mộc Hi Lương nuôi đến hư, nếu không thì vì sao trước đây có thể nuốt trôi sandwich, nhưng bây giờ buổi tối ăn tùy tiện vài thứ linh tinh thì không có khẩu vị chứ?
Tuy nói lời của Giản Mạc khiến tâm tình vui vẻ của Mộc Hi Lương không ngừng tăng cao, nhưng mà chuyện Giản Mạc không ăn uống đầy đủ vẫn khiến Mộc Hi Lương cảm thấy khó chịu. Chẳng qua nhìn thấy Giản Mạc yêu thích tay nghề của mình như thế, Mộc Hi Lương quyết định tạm thời không so đo với cô, nhưng mà chỉ lần này thôi, nhất định không có lần sau.
Giản Mạc không đau lòng dạ dày của mình, nhưng Mộc Hi Lương đau.
Chờ hai người dọn dẹp xong xuôi thì liền leo lên giường nằm ôm nhau, Giản Mạc lẳng lặng giải thích chi tiết vụ án với Mộc Hi Lương. Đồng hồ chậm rãi điểm đến ba giờ sáng, vậy mà hai cô gái này chẳng có chút buồn ngủ nào.
Có lẽ là đã quen thức khuya, nên sau khi ăn uống no say, trong ngực lại có ôn hương nhuyễn ngọc nên Giản Mạc không hề buồn ngủ, cả khoang mũi đều tràn ngập mùi hương của Mộc Hi Lương.
Còn Mộc Hi Lương, lúc đợi Giản Mạc về thì đã ngủ được một giấc rồi, cho nên bây giờ cũng không buồn ngủ chút nào, chỉ nằm gối đầu lên tay Giản Mạc.
"Tại sao cậu lại khẳng định mình sẽ không bị thôi miên? Bây giờ có thể giải thích nguyên nhân cho mình được không?" Ngày hôm đó Mộc Hi Lương khẳng định như vậy, Giản Mạc đương nhiên cũng rất tin tưởng, nhưng mà nguyên nhân khiến cho Mộc Hi Lương có thể nói như vậy là gì? Luôn cảm thấy không chỉ vì chuyện Mộc Hi Lương tín nhiệm mình không thôi.
Nguyên nhân sao? Mộc Hi Lương rơi vào trầm tư, thật ra nàng có thể khẳng định như vậy cũng là vì từng kiểm chứng qua, không phải sao? Lúc trước Mộc Hi Lương vì muốn Giản Mạc nhớ lại kí ức của hai người mà lúc ở một mình với Giản Mạc đã lén lút sử dụng thuật thôi miên với cô, nhưng mà ý thức của người này quá mạnh mẽ, khi đó cô chỉ có hứng thú với vụ án, cho nên Mộc Hi Lương liền thất bại. Cuối cùng chỉ có thể dựa theo hướng dẫn của quân sư Mã Thanh Lam, từng bước từng bước tiến hành câu dẫn.
Bây giờ đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Mộc Hi Lương nhưng lại không biết nên trả lời thế nào. Cũng không thể nói khi đó nhìn trúng Giản Mạc, muốn dùng thuật thôi miên để câu dẫn cô ấy được chứ? Cho dù đúng là trong lòng Mộc Hi Lương từng có ý tưởng như vậy.
"Nếu mình nói khi đó mình muốn dùng cách này để câu dẫn cậu, kết quả là thất bại, vậy cậu có tin không?" Hai người yêu nhau rất nhiều, ở giữa không thể có chuyện lừa dối, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói Giản Mạc biết, cho nên Mộc Hi Lương cũng không có ý định che giấu.
"Mình tin." Từ lúc bắt đầu quen biết Mộc Hi Lương đến giờ, Giản Mạc liền cảm thấy bản thân từng bước bị Mộc Hi Lương khống chế, đến cuối cùng là hãm sâu vào đó.
"Lúc đó cậu đã muốn câu dẫn mình đến thế rồi sao?" Bây giờ nhớ lại, Giản Mạc mới phát hiện ra hóa ra rất lâu trước đây Mộc Hi Lương đã bắt đầu dụ dỗ mình.
"Xì ~, cũng chỉ có đầu gỗ mục không thể chạm khắc như cậu mới khiến mình tốn nhiều thời gian như vậy thôi, nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn khiến mình rất hài lòng." Mộc Hi Lương nhớ đến tình cảnh trước đây, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
"A ~, hóa ra Hi Lương đã sớm nhìn trúng mình rồi nha." Giản Mạc rất đắc ý, vốn cho rằng mình thích Mộc Hi Lương trước, nhưng không ngờ rằng người này đã sớm coi mình là cá, chỉ chờ mình cắn câu thôi.
"Hừ!"
Vẻ mặt đắc ý của người nào đó thật sự khiến Mộc Hi Lương cảm thấy rất khó chịu, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
--------------
Bác sĩ Mộc đúng là yêu nghiệt =.= Và Madam là sắc lang, một đôi trời phối =))
Danh Sách Chương: