Chương 42: Án hút máu (08)
Giản Mạc đọc từng cái một, rồi lại gõ thêm một dòng chữ nữa: Con gái thích con gái là cảm giác gì?
Giản Mạc liếc nhìn màn hình, nội dung trên đó thật khiến Giản Mạc thất vọng, bởi vì phần nhiều là nói về cảm giác khi đàn ông thích phụ nữ. Như vậy có thể nói cảm giác khi đàn ông thích phụ nữ cũng giống như phụ nữ thích phụ nữ không nhỉ?
Không tìm được thông tin mình muốn ở trên mạng, vậy thì câu hỏi trong lòng Giản Mạc vẫn chưa thể xác định, nhớ đến nạn nhân ngày hôm nay, như vậy chắc là trên mạng sẽ có nhiều trang web liên quan đến vấn đề này nhỉ.
Giản Mạc không chậm trễ chút nào, ngay lập tức tìm được vài trang web về les, nội dung trong đó khiến cho Giản Mạc hít một hơi thật sâu. Dù sao đối với một nữ cảnh sát vô cùng chính trực, cuộc sống hằng ngày rất đơn giản như Giản Mạc mà nói thì rất ít khi lên internet, huống chi công việc cũng không có thời gian biểu ổn định, buổi tối đa phần là để nghỉ ngơi hoặc nghiên cứu một ít sách vở về tâm lý học. Những nội dung như thế này Giản Mạc chưa từng thấy qua, hiểu biết rất ít. Trên trang web viết cái gì mà T câu dẫn, cái gì mà có loại T mà bạn muốn hay không, còn có rất nhiều chuyện tình cảm mà bọn họ đã trải qua.
Nội dung bên trong rất nhiều nhưng Giản Mạc không để tâm đến, đọc qua loa một lượt thì không tìm được câu trả lời mình muốn, nhưng lại có thể nhìn thấy một vài câu chuyện tình cảm.
Là câu chuyện về quá trình sống chung của hai người, comeout với bạn bè, với người nhà, bọn họ đã rất khổ tâm và kiên nhẫn chỉ vì muốn có được sự quan tâm và chúc phúc từ người thân, đơn giản chỉ vậy mà thôi. Ánh mắt và những lời chỉ trỏ của người ngoài thì có liên quan gì đến họ chứ? Cố chấp như vậy chẳng qua là muốn tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Những khó khăn và thách thức của thời gian chỉ khiến tình cảm của họ càng thêm bền vững, cuộc sống dần dần bình thường trở lại, đối với họ đó đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất rồi.
Tình yêu kéo dài thật lâu mới khiến cho người ta hạnh phúc, giữa thể diện và tình yêu, có người sẽ chọn thể diện, có người sẽ chọn tình yêu. Cho nên ai nói thể diện và tình yêu phải có được cùng một lúc? Không thể cái trước cái sau được sao? Cũng giống như cuộc sống có vui có khổ, cởi mở thoải mái thì mới được tự do.
Như vậy tình cảm của mình với Hi Lương là gì đây? Lần đầu tiên gặp mặt tệ hại, sau đó dần dần thay đổi một số nguyên tắc của mình.
Nụ hôn lần trước chẳng qua chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon, vậy mà trong lòng cứ quấn quýt, cho rằng Hi Lương thích mình, muốn tìm Hi Lương hỏi cho rõ, trong lòng có chút mơ hồ mong đợi câu trả lời của cô ấy, nhưng lại cố gắng chôn cảm giác này xuống đáy lòng. Rồi đến khi không có được câu trả lời như ý thì cảm thấy buồn rầu khó chịu.
Thích một người là khi nhìn thấy cô ấy, trong lòng bạn sẽ không tự chủ được, mỗi khi Mộc Hi Lương nghiêm túc nhìn mình thì trong lòng luôn là cảm giác thỏa mãn, đó là vui vẻ sao?
Thích một người là khi cô ấy hôn bạn, nhịp tim sẽ không khống chế được mà chậm rãi tăng nhanh, như vậy có lẽ là vui vẻ đi.
Như vậy, mình đã thật sự động lòng với Mộc Hi Lương rồi sao? Giản Mạc thật sự không biết. Chỉ biết bây giờ đối mặt với Mộc Hi Lương thì không thể dùng thái độ như trước đây được nữa, nhưng Mộc Hi Lương lại chỉ coi mình là bạn mà thôi.
Nụ hôn đó.... Sờ lên chỗ mà Mộc Hi Lương gọi là hôn chúc ngủ ngon, rõ ràng đã qua một ngày rồi nhưng tại sao bây giờ vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đó. Lúc mùi thơm nhàn nhạt kia xông vào mũi, Giản Mạc cảm thấy lòng mình như ngưng lại, có thể chỉ là một giây, có thể là mười giây, tóm lại là Giản Mạc đã mê man không rõ rồi.
Cốc cốc!
Giản Mạc nghe tiếng gõ cửa, vội vàng thu vén ưu tư của mình, mở cửa phòng làm việc.
"Thế nào?" Trên mặt một mảnh yên tĩnh, không nhìn ra trước đó còn là dáng vẻ phiền não. Giản Mạc vẫn luôn cho rằng mình là lãnh đạo của bọn họ thì phải cho họ thấy năng lực và sự tỉnh táo khi đối mặt mọi vấn đề của mình, như vậy thì mới có thể đẩy mạnh động lực và hi vọng của cả tổ.
"Madam, bọn em vừa mới xem băng ghi hình của biệt thự, phát hiện ra một chuyện rất thú vị." Lúc Lương Diệc thấy Giản Mạc mở cửa phòng làm việc thì còn định nhìn vào bên trong một chút. Từ lúc Madam trở về từ phòng Pháp y thì sắc mặt đã không tôt, chẳng lẽ là vì mấy câu nói đùa của bọn họ? Hay là bác sĩ Mộc trút giận lên đầu Madam nhà mình?
Chẳng qua Lương Diệc nhanh chóng phủ định khả năng thứ hai kia, bác sĩ Mộc là người dù có tức giận thì cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, vẫn luôn lạnh lùng, mặc dù đôi lúc sẽ cười lễ phép nhưng Lương Diệc nhìn ra được nụ cười của bác sĩ Mộc đều không chạm đến đáy mắt. Nhưng mà mỗi khi ở cạnh Madam, nụ cười đó lại xuất phát từ tận đáy lòng. Nguyên nhân khiến sắc mặt của Madam kém như vậy là vì chuyện bọn họ đùa giỡn sao? Chết rồi....
"Chuyện thú vị gì?" Giản Mạc quay lại ghế làm việc, để cho Lương Diệc đi vào. Nhắc đến vụ án thì Giản Mạc lập tức nghiêm túc hơn, cũng không để ý đến biểu hiện của Lương Diệc.
"Tối hôm qua khi Triệu Thịnh Duệ dẫn người đàn ông kia về nhà thì đã bị camera quay lại. Trời tối đen, chị sẽ đội mũ lưỡi trai, mang kính đen chạy đến nhà bạn trai sao? Cũng đâu phải là minh tinh cần né tránh cẩu tử đâu chứ. Tiêu Tiêu bọn họ cũng tìm được rất nhiều tư liệu liên quan đến cuộc sống hoang lạc của Triệu Thịnh Duệ, phú nhị đại này mỗi tháng đều thay một người bạn trai, là hoa hoa công tử điển hình, chẳng qua chỉ nhằm đến đàn ông chứ không động đến phụ nữ. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hôm qua là bạn trai mới kết giao của Triệu Thịnh Duệ, Tiêu Tiêu cũng đã đi điều tra vài chuyện của người này, nhưng lại phát hiện ra chuyện khiến người ta rất kì quái. Người đàn ông kia mỗi khi đi cùng Triệu Thịnh Duệ thì đều đeo kính và đội mũ, giống như sợ người khác biết hắn là ai. Hỏi qua đám bạn Triệu Thịnh Duệ hay qua lại thì ai cũng nói là chưa từng nhìn thấy người đàn ông này tháo kính tháo mũ. Chị nói xem có phải là rất kì quái không?"
Từ sau khi rời khỏi nhà nạn nhân, đám người Lương Diệc liền chia ra nhiều ngả, Lương Diệc đi lấy băng ghi hình, Tiêu Tiêu và Đại Vĩ đi đến mấy chỗ Triệu Thịnh Duệ hay đến để tìm đầu mối, còn Tư Hàn thì đến nơi làm việc của Triệu Thịnh Duệ.
"Tôi nghĩ chuyện thú vị mà cậu định nói vẫn chưa xong đâu nhỉ." Giản Mạc cẩn thận nghe Lương Diệc báo cáo, nội dung bên trong rất rõ ràng. Chẳng qua đây đều là những phương diện mà một cảnh sát sẽ điều tra qua, đơn giản như vậy, Giản Mạc không nghĩ là nó quan trọng.
"Quả nhiên Madam rất thông minh." Lương Diệc giơ ngón tay cái với Giản Mạc, nhưng dưới ánh mắt lạnh nhạt của Giản Mạc thì ngượng ngùng rút tay về, nói tiếp.
"Em cũng đã nghĩ đến, nếu người giúp việc nói không hề nhìn thấy người đàn ông đó rời khỏi Triệu gia lúc nào, vậy thì hắn đã rời đi như thế nào? Có phải lúc hung thủ giết người, vì muốn giết người diệt khẩu nên đã ra tay sát hại người đàn ông này? Nhưng mặc kệ em nghĩ thế nào thì cũng thấy không ổn lắm. Một, nếu giết người ngay lúc hai người họ phát sinh quan hệ tình dục, như vậy rất có thể người đàn ông này đã trở thành oan hồn. Nhưng nhìn lượng máu ở hiện trường thì chỉ là máu của một người, như vậy em hoài nghi tên hung thủ này sao có thể ra tay được? Hai, người đàn ông này ở đâu rồi? Nếu không có ở Triệu gia, như vậy hắn đã rời đi lúc nào? Em xem băng ghi hình hồi lâu mới tìm được đầu mối. Người đàn ông này rời đi không bao lâu sau khi Triệu Thịnh Duệ chết.
Lúc em nghiên cứu băng ghi hình khi người này xuất hiện thì luôn cảm thấy bóng lưng của hắn rất quen mắt, nhưng không biết là đã gặp ở đâu, sau đó em nhớ đến bóng lưng của hung thủ trong vụ án Lý Chí Phong. Em đi tìm nhân viên kĩ thuật, tiến hành so sánh hai bóng lưng, chị đoán xem kết quả thế nào? Bóng lưng của hai người họ là giống nhau."
"Trước đó tôi và Hi Lương đã hoài nghi hung thủ là cùng một người, như vậy theo suy đoán của cậu, hoài nghi của chúng tôi đã được xác nhận rồi. Chẳng qua tất cả vẫn chỉ là suy đoán, vẫn phải đợi đến khi có đầu mối thì mới trực tiếp kết luận được." Trên đời này sao có thể có hai bóng lưng giống nhau, không phải cùng một người thì là ai nữa? Chỉ cần thu thập thêm nhiều manh mối thì liền có thể nắm chắc phá được vụ án này.
"Dạ. Cơ mà, em còn tưởng chị cãi nhau với bác sĩ Mộc, có vẻ không phải rồi." Lúc Giản Mạc nhắc đến Mộc Hi Lương thì Lương Diệc luôn quan sát nét mặt của cô, muốn nhìn ra chút đầu mối nào đó.
"Có thời gian bát quái còn không bằng đi làm việc đi, hôm nay tất cả mọi người đều phải tăng ca, tìm xem người đàn ông đó có tiếp xúc với người nào khác nữa không, hoặc là có ai từng thấy dung mạo của hắn chưa. Nhà của Triệu Thịnh Duệ và Lý Chí Phong đều phải đến xem xét lại một lần nữa cho tôi, tất cả nhân vật liên quan đều hỏi cung thêm một lần nữa, không được bỏ sót một khe hở nào. Không có chuyện gì nữa thì đi làm việc đi." Giản Mạc cực kì bình tĩnh nói xong rồi lập tức đuổi người, lúc Lương Diệc vừa đi đến cửa phòng thì Giản Mạc gọi anh lại: "Mang tất cả băng ghi hình đến cho tôi."
"Dạ." Thanh âm uể oải truyền đến.
"Mọi người, Madam nói hôm nay phải tăng ca, biệt thự của Lý Chí Phong và Triệu Thịnh Duệ đều phải đến tra xét một lần nữa xem thử có bỏ sót manh mối nào không." Ra khỏi phòng làm việc của Giản Mạc, Lương Diệc thông báo với đám người còn đang phấn đấu làm việc.
"Không thể nào, Lương đại, cái miệng ăn mắm ăn muối của anh sao linh nghiệm vậy chứ?" Vừa nhắc đến chuyện tăng ca thì Tiêu Tiêu liền không bình tĩnh nổi.
"Lương đại, không phải là lão đại vì mấy lời nói bậy của chúng ta mà bắt chúng ta tăng ca đó chứ?" Đại Vĩ cũng không ngồi yên nổi, hôm nay phải đi hẹn hò với bạn gái mới quen a, tăng ca thì sẽ lỡ hẹn, đó là cô bạn gái vừa mới kết giao thôi đó.
"Ây, hôm nay không thể có một giấc ngủ thật ngon rồi." Tư Hàn cực kì bình tĩnh ném ra một câu.
"Chẳng qua sao lúc nãy tâm tình của Madam không tốt vậy? Tôi thấy từ lúc Madam trở về từ phòng Pháp y thì đã như vậy rồi, lẽ nào cãi nhau ở chỗ bác sĩ Mộc?" Nghĩ đến chuyện không thể hẹn hò với bạn gái mới quen, dù Đại Vĩ có chút tiếc hận nhưng nhớ đến sắc mặt không tốt của Giản Mạc thì lại lo lắng, xảy ra chuyện gì à?
"Tôi thấy nếu không phải vậy thì tại sao trước đây phòng làm việc của Madam đều không khóa cửa, nhưng lúc nãy khi Lương Diệc vào thì Madam tự mình đi mở cửa, chắc chắn là có mờ ám." Đối với chuyện bát quái, Tiêu Tiêu là người có năng lực quan sát vô cùng nhạy bén.
"Sắp đến giờ tan ca rồi, xem ra các cô các cậu cho rằng mình là quý tộc đi làm hả, còn chưa đến giờ mà đã nghỉ tay không làm nữa. Tối mai tiếp tục tăng ca cho tôi." Giản Mạc mở cửa, cầm áo khoác, làm lơ ánh mắt không thể tin tưởng của bốn người bọn họ.
Lương Diệc: ....... Vì cớ gì mà cảm giác hôm nay Madam giống như ăn phải thuốc nổ vậy?
Tư Hàn: Ầy, ngày mai lại không được ngủ ngon rồi.
Tiêu Tiêu: Thất tình? Không đúng, không yêu thì sao có thể thất tình a?
Đại Vĩ: Bạn gái sẽ tức giận chứ?
Giản Mạc cầm áo khoác đến phòng làm việc của Mộc Hi Lương, trong lòng tính toán một lát nữa nhìn thấy Mộc Hi Lương thì nên có thái độ gì đây,
Là nên vui vẻ với Mộc Hi Lương à?
Danh Sách Chương: