Chương 90: Án mất tích ly kì (14)
Bởi vì những tin tức ở chỗ Mộc Hi Lương mà sau khi rời khỏi phòng làm việc của nàng, Giản Mạc liền đến phòng Pháp chứng. Muốn biết xem vết máu có từng được lau dọn hay không thì còn phải dựa vào kĩ thuật của Pháp chứng.
Cùng ngày, Giản Mạc cùng với thành viên của tổ trọng án dẫn theo sếp Vương và nhân viên phòng Pháp chứng quay lại hiện trường, chuẩn bị kiểm tra vết máu ở đây.
Đi đến nơi đặt thi thể của Ban Tịnh Kì, Giản Mạc và nhóm người Vương Thủ Nhân chia nhau tìm những chỗ đặc biệt trên mặt đất, còn Văn Hữu thì cầm đèn pin tia tử ngoại chiếu lên mặt đất.
Sau khi kiểm tra, phát hiện trên mặt đất có chỗ xảy ra phản ứng hóa học chuyển sang màu nâu, điều này chứng tỏ trên mặt đất thật sự có vết máu. Thế nhưng vì để chắc chắn hơn thì Văn Hữu dùng tia tử ngoại kiểm tra vùng xung quanh thi thể.
Cả quá trình này, bọn họ vừa dùng tia tử ngoại, vừa dùng máy ánh chụp lại toàn bộ.
Sau khi quan sát những tấm ảnh này, Giản Mạc phát hiện ra vài chỗ đáng chú ý.
Dưới sự hỗ trợ của tia tử ngoại, vết máu trên mặt đất càng hiện ra rõ ràng hơn, mà ở chỗ vết máu còn có thể nhìn thấy hai dấu chân. Một dấu chân trong đó chỉ có nửa bàn chân, dấu chân còn lại thì có vẻ hơi nhỏ.
Dựa theo phân tích tình huống ở hiện trường, hẳn là trong lúc giết người hung thủ đã vô tình đạp lên đó, cho nên mới vì không muốn cảnh sát phát hiện mà phải dọn dẹp hiện trường? Như vậy tại sao lại xuất hiện hai dấu chân khác nhau? Chẳng lẽ còn có đồng phạm?
Điểm này vẫn còn là suy đoán, nhưng mà có thể khẳng định là, trước khi nạn nhân tử vong thì hung thủ đã ở bên cạnh nạn nhân, càng có thể đã tận mắt nhìn thấy quá trình nạn nhân bị lửa thiêu chết. Hung thủ thật quá mức tàn nhẫn! Tâm lý cũng quá sức u ám!
Tâm lý của một hung thủ tàn nhẫn đối đãi với một người như vậy thật đáng giá để nghiên cứu.
Ở hiện trường án mạng, Giản Mạc và nhóm người Vương Thủ Nhân cẩn thận kiểm tra thêm vài chỗ, ngoại trừ vị trí đặt cái xác của Ban Tịnh Kì ra thì ở những nơi khác không có vết máu. Như vậy những dấu chân kia chính là phát hiện mới nhất của vụ án.
Liên quan đến chuyện dấu chân thì còn phải chờ sau khi rửa hình ra rồi mới có thể so sánh được.
"Madam, dấu chân kia có phải là của Dương Huyền An hay không?" Lương Diệc chỉ nửa dấu chân lớn hơn kia, hỏi.
Dương Huyền An này rất giảo hoạt, nhìn qua thì ngày nào cũng bị đòi nợ rất vô tội nhưng đây đều là chuyện hắn tự tìm. Mỗi lần bị mời về đồn cảnh sát thì đều phải chờ bên cảnh sát có đầu mối mới thì hắn mới chịu ói ra chút thông tin, đám người Lương Diệc cảm thấy người này rất khó chơi.
"Cũng chưa chắc, tôi nghĩ chúng ta cần phải dựa vào kiểm nghiệm của Pháp chứng, nếu như hung thủ không còn giữ lại đôi giày này thì sao? Nếu như chúng ta tìm được đôi giày này đến để so sánh, vậy thì có chứng cứ rồi." Người nói không phải là Giản Mạc mà là Tư Hàn.
Chẳng qua nói như Tư Hàn cũng có đạo lí, nếu như hung thủ còn giữ lại đôi giày này thì cảnh sát sẽ có nhiều hơn một chứng cứ, mặc kệ giày có bị rửa sạch đến cỡ nào, chỉ cần không phải dùng thuốc tẩy thì chỉ sẽ còn dính máu. Đến lúc đó sẽ không để hung thủ chống chế nữa, nhưng nếu như không có, vậy thì tình huống sẽ khác.
"Nếu như dấu chân này của Dương Huyền An, vậy thì dấu chân còn lại là của ai?"
"Madam, lúc mọi người ra ngoài thì bên Pháp chứng và bác sĩ Mộc có gởi báo cáo đến."
Đi đến hiện trường án mạng chỉ có Giản Mạc, Lương Diệc và Tư Hàn. Đại Vĩ thì đi theo dõi Dương Huyền An, còn Tiêu Tiêu ở lại đồn cảnh sát.
Giản Mạc cầm báo cáo, trực tiếp bỏ qua báo cáo của Mộc Hi Lương, bởi vì nội dung trong đó cô đã được nghe Mộc Hi Lương giải thích qua rồi. Báo cáo của Pháp chứng chính là thứ mà Giản Mạc muốn biết nhất bây giờ.
Mở ra, bên trong viết rất nhiều kết quả hóa nghiệm, nhưng mà kết quả cuối cùng hiện lên một chữ Match, nói cách khác, vụn da trong móng tay nạn nhân có DNA trùng khớp với DNA của Dương Huyền An. Có nghĩa là, trước khi chết, nạn nhân đã phát sinh tranh chấp với Dương Huyền An.
Như vậy bây giờ Dương Huyền An là đối tượng khả nghi lớn nhất, bọn họ lập tức xin lệnh lục soát, đến nhà của Dương Huyền An, đi theo còn có nhân viên của phòng Pháp chứng.
Lúc Dương Huyền An mở cửa ra nhìn thấy thế trận hùng hổ như vậy, vốn định trêu chọc hỏi Giản Mạc xem có phải lại đình mời hắn về hỗ trợ điều tra nữa không. Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì Lương Diệc đã trình giấy lục soát ra trước mặt hắn, mà gương mặt tươi cười của Dương Huyền An trong chốc lát liền cứng đờ.
Giản Mạc cũng không thèm để ý hắn, đi thẳng vào nhà, bắt đầu kiềm tra cùng với nhân viên Pháp chứng.
Lúc vừa vào cửa, nhóm người Giản Mạc liền chú ý đến giày của Dương Huyền An, mà nhân viên Pháp chứng dùng tia tử ngoại kiểm tra thì không phát hiện vết máu trên giày của hắn.
Mặc dù nhà của Dương Huyền An khá nhỏ, nhưng mà đồ đạc bên trong lại rất đầy đủ, trong phòng ngủ còn chất đầy sách thánh kinh. Đèn phòng ở đây cũng khá tối, mà trên tường lại dán đầy hình ảnh liên quan đến tôn giáo, cảm giác vô cùng quỷ dị.
Giản Mạc nhìn bốn phía, ngoại trừ dưới gầm giường có thể chất đồ ra thì khắp nơi đều trưng bày đồ vật liên quan đến cúng tế.
Lương Diệc đi theo sau lưng Giản Mạc, nhìn thấy Giản Mạc cứ nhìn chằm chằm trên giường nên liền đi đến phía trước, ngồi xổm xuống muốn nhìn xem ở dưới gầm giường có đồ gì khả nghi không.
Đập vào mắt là một hộp giấy rất lớn, không nặng lắm, Lương Diệc nhanh chóng lôi nó ra, mở nắp.
Bên trong hộp giấy đựng rất nhiều sách tôn giáo, rốt cuộc là Dương Huyền An này sùng đạo đến mức nào a! Chẳng qua mấy quyển sách này rất kì quái. Cầm đại một quyển lên lật ra nhìn, nội dung bên trong hơn phân nửa là giảng giải cách cúng tế, thờ phụng thần linh, khiến con người bất tử.
Lật xem nhiều quyển sách nữa, có vài tấm hình rơi ra, Lương Diệc nhìn một cái, thần sắc khẽ biến, lập tức đưa hình cho Giản Mạc.
Sau khi Giản Mạc nhìn thấy, giống như trong dự đoán, nội dung trong hình chính là cảnh trước khi chết của bốn nạn nhân, được chụp từ nhiều góc độ khác nhau. Trong đó Ban Tịnh Kì bởi vì chịu không nổi đau đớn mà kêu gào, cả người co rút. Cũng có thảm trạng khi bị đánh của Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân, và nụ cười an nhiên của Lý Gia Vũ trước khi chết.
Bên này Giản Mạc và Lương Diệc tìm ra bằng chứng, bên Pháp chứng cũng tìm được đôi giày nhuốm máu.
"Dương tiên sinh, anh bị tình nghi dính líu đến vụ án sát hại bốn cô gái Trung Quốc, bây giờ mời anh về đồn hỗ trợ điều tra." Lúc trước còn chưa có chứng cứ rõ ràng, bây giờ thì trong nhà của Dương Huyền An phát hiện hình chụp nạn nhân và giày dính máu, Giản Mạc và Lương Diệc liền nhìn Dương Huyền An bằng đôi mắt nhìn hung thủ.
Mang Dương Huyền An trở về, bên Pháp chứng cũng mau chóng so sánh máu trên giày Dương Huyền An và máu ở hiện trường, cũng kiểm tra xem đó có đúng là máu của Ban Tịnh Kì không.
Bận rộn một ngày, tổ của Giản Mạc cũng không định tan ca, Giản Mạc trước tiên nhắn tin cho Mộc Hi Lương nói tối nay không thể về ăn cơm, phải làm đến rất khuya, bảo Mộc Hi Lương ăm cơm rồi đi ngủ trước.
Bên này Giản Mạc bận bịu, đương nhiên bên Pháp chứng cũng sẽ không buông lỏng.
Tiêu Tiêu gọi thức ăn ngoài, mọi người ăn qua loa xong liền bắt đầu công việc.
Phòng thẩm vấn này, Dương Huyền An đã đến lần thứ ba rồi, mỗi một lần đều có kết quả khiến người ta bất ngờ.
"Dương tiên sinh, mời anh giải thích một chút, tại sao dưới gầm giường nhà anh lại có những tấm hình này." Lương Diệc đem hình trong tay đặt trước mặt Dương Huyền An.
Lần thẩm vấn này do Lương Diệc và Tư Hàn phụ trách, ba người Giản Mạc đứng trong phòng quan sát.
Thái độ của Dương Huyền An cũng khác trước kia, hai lần trước hắn coi như là chịu hợp tác, lần này thì lại dùng yên lặng để đối phó câu hỏi của Lương Diệc.
Mặc kệ Lương Diệc và Tư Hàn hỏi thế nào thì Dương Huyền An cũng không nói gì, chỉ mặt đầy tươi cười nhìn hai người, nụ cười kia rất quỷ dị, cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy thì cả người đều không thoải mái.
"Madam, cứ tiếp tục như vậy thì em thấy Lương Diệc sẽ nổi giận mất, hơn nữa nhìn mặt mũi của Tư Hàn cũng không tốt lắm, hai người bọn họ làm sao vậy?"
Bên trong phòng quan sát, Tiêu Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của Lương Diệc và Tư Hàn không đúng lắm, cho dù thường ngày Lương Diệc có chút nóng nảy nhưng rất ít khi bộc lộ, lần này mới đi vào một lát, cho dù Dương Huyền An không chịu hợp tác thì cũng không đến nổi khiến Lương Diệc đạt đến cảnh giới muốn nổi giận.
"Mọi người nhìn đi, nụ cười của Dương Huyền An quá quỷ dị, ánh mắt kia cũng quỷ dị không kém." Đại Vĩ nói.
Cho dù Giản Mạc không trả lời câu hỏi của Tiêu Tiêu thì cũng cảm thấy hai người họ có gì không đúng, nhưng mà không nói ra được, sau khi nghe Đại Vĩ nhắc nhở thì Giản Mạc mới chú ý ánh mắt của Dương Huyền An.
Bỗng nhiên nhớ đến lần trò chuyện trước đây với Mộc Hi Lương, khi đó Giản Mạc suy nghĩ tại sao lại có người nguyện ý hi sinh thân mình để hiến tế, sau đó thì suy đoán là có phải bị người ta dùng thuật thôi miên hay không.
"Người mắc bệnh tâm lý cũng biết dùng thuật thôi miên sao?" Lúc đó Giản Mạc đã hỏi Mộc Hi Lương như vậy.
"Cũng không hẳn. Chẳng qua thời cổ La Mã cũng có chuyện cúng tế, cũng tự mình thôi miên trước mặt thần linh, phơi bày những nội tâm trạng thái khác biệt, sau đó tiêu trừ bệnh tật vì giáo đồ."
"Cho nên cậu cảm thấy Dương Huyền An này biết sử dụng thuật thôi miên?"
"Có lẽ vậy, nhưng không chắc."
Trước đó còn chưa chắc chắn Dương Huyền An có biết thuật thôi miên hay không, nhưng bây giờ thì có thể khẳng định rồi.
"Là thuật thôi miên, đi vào gián đoạn bọn họ đi." Giản Mạc vừa nói thì Tiêu Tiêu và Đại Vĩ liền rời khỏi phòng quan sát.
Giản Mạc đứng trong phòng quan sát nhìn thấy Tiêu Tiêu và Đại Vĩ dẫn Lương Diệc và Tư Hàn ra ngoài, còn Dương Huyền An đang ngồi trên ghế thì quay đầu nhìn camera rồi cười quỷ dị.
A~, Giản Mạc cười nhạt, đây là đang khiêu khích cô sao?
Giản Mạc rời khỏi phòng quan sát, tìm Lương Diệc và Tư Hàn, tra xét tình huống của họ rồi mới yên tâm.
"Mẹ nó! Dương Huyền An đó lại còn biết thuật thôi miên, lúc trước hắn giả vờ giỏi quá!" Đại Vĩ nhịn không được mà thô tục một câu.
"Tình hình này chúng ta cũng không ngờ đến, Dương Huyền An này thật không đơn giản, trước kia cảm thấy hắn chỉ là một tên côn đồ giả dạng giáo đồ, bây giờ nhìn lại thì đúng là không đơn giản."
Tư Hàn cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, ban đầu chẳng qua chỉ cảm thấy Lương Diệc không đúng lắm, không ngờ sau đó càng nhìn nụ cười của Dương Huyền An thì càng thấy quỷ dị, cả người đều không thoải mái.
"Madam, làm sao đây? Chúng ta phải đi mời chuyên gia sao?" Tiêu Tiêu cảm thấy cả tổ trọng án không có ai biết thuật thôi miên cả.
"Không cần, hắn là đang khiêu khích tôi, lát nữa tôi sẽ vào thẩm vấn."
Làm thế nào để giải trừ thuật thôi miên, Giản Mạc không biết, nhưng cô biết làm sao để không bị thôi miên. Dù sao trước đó đã cùng Mộc Hi Lương thảo luận vấn đề này, cũng chỉ là thuận tiện nhắc đến mà thôi.
Mà câu trả lời của Mộc Hi Lương chính là: "Phòng tuyến tâm lý của cậu quá mạnh, muốn thôi miên cậu thì còn phải xem cậu có nguyện ý hay không đã."
Giản Mạc cực kì tin tưởng Mộc Hi Lương, nàng nói cô sẽ không bị thôi miên, vậy thì cô sẽ không.
Danh Sách Chương: