• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Tình yêu chân thành (10)
"Thuốc giãn cơ có thể được hạ vào thức ăn, Tư Hàn, lát nữa em đến bộ Pháp chứng xem thử." Loại thuốc này khiến cho Hạ Ngữ Mạch phát bệnh, không thể nào là chuyện của ngày hôm qua, nhất định là được dùng vào sáng sớm hôm nay.
"Yes, Madam."
"Những người còn lại đi điều tra những sắp xếp ngày hôm nay của tổ phim, nhìn xem sáng hôm nay Hạ Ngữ Mạch đã tiếp xúc với đồ ăn nào, từ đâu mà đến. Còn nữa, video trong tay chúng ta chỉ quay được cảnh buổi tuyên truyền, mọi người đi tìm hiểu chuyện xảy trước buổi tuyên truyền, hoặc là đến phòng nghỉ điều tra thử một chút."
"Yes, Madam."
Giản Mạc giao phó xong mọi chuyện thì gật đầu với Mộc Hi Lương một cái, Giản Mạc tin Mộc Hi Lương có thể hiểu ý của mình, mà Mộc Hi Lương cũng rất tự nhiên làm theo suy nghĩ của Giản Mạc.
Sau khi hai người cầm tài liệu rời khỏi phòng họp, nhóm người Lương Diệc được cô sắp xếp công chuyện bắt đầu tám chuyện.
"Lương Diệc này, trước đây khi Madam phá án đều dẫn anh theo, bây giờ bác sĩ Mộc vừa đến thì anh bị bỏ rơi rồi nha." Đại Vĩ trêu ghẹo.
"Aiz... Mọi người không phát hiện ra Madam và bác sĩ Mộc có gian tình hả...."
"Tôi cảm thấy chúng ta nên ra ngoài làm việc thôi. Hơn nữa, Tiêu Tử, cô không cảm thấy cô xem quá nhiều phim rồi hả?" Tư Hàn bất đắc dĩ nói.
"Tư Hàn, chớ mất hứng nha, cô không cảm thấy Madam của chúng ta và bác sĩ Mộc rất ăn ý sao? Ánh mắt trao đổi của bọn họ, chậc chậc.... Không phải là gian tình thì là cái gì?" Tiêu Tiêu tặng cho Tư Hàn ánh mắt xem thường, có cần phải mất hứng như vậy không chứ.
"Tiêu Tiêu, thu hồi tâm tư bát quái của cô đi, Hạ Ngữ Mạch cũng được, Madam cũng được, nếu bởi vì mấy lời này của cô mà tất cả mọi người bị bắt tăng ca thì cô phải mời cơm đấy. Huống chi, cô muốn bát quái thì cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, bây giờ đang bàn luận vụ án, cô không thể kìm hãm bớt hả?" Tuy nói Lương Diệc không có phản ứng gì nhưng đó là vì có Giản Mạc ở đây, Madam không nói gì thì anh cũng không tiện chen miệng, bây giờ thì thật sự rất muốn giáo dục đám người này một chút.
"Ui chao~, Lương Diệc, đừng có giả bộ đoan chính, cần gì phải giấu trong lòng chứ, cho dù anh có muốn kìm nén thì cũng đừng có bắt tôi phải giống như anh nha, anh có biết như vậy rất khó chịu không hả."
"Cô!"
"Được rồi, bớt tranh cãi đi, bắt đầu làm việc thôi." Tư Hàn cầm tài liệu trên bàn, rời khỏi phòng họp.
Ba người còn lại nhìn phản ứng của Tư Hàn, rồi lại nhìn công việc trong tay, có chút không biết làm sao, hi vọng trong quá trình điều tra không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhất là đám truyền thông không biết an phận kia.
*****
"Đây là nhà của Thần Tử Tiêu?"
Giản Mạc và Mộc Hi Lương lái xe đến một biệt thự, mặt tiền của biệt thự hướng ra phía biển, chủ nhân của nó cũng thật biết cách hưởng thụ.
"Chắc không sai đâu." Giản Mạc căn cứ theo địa chỉ mà công ty quản lí của Thần Tử Tiêu cung cấp, có lẽ là không đến sai chỗ.
"Aiz.... Làm minh tinh đúng là kiếm được rất nhiều tiền nha, tôi cũng muốn mua một căn như thế này, đáng tiếc là không có tiền." Mộc Hi Lương cảm khái, được sống trong một ngôi biệt thự như vậy, mỗi ngày tỉnh giấc liền có thể nhìn thấy người mình yêu, cuộc sống như vậy thật thỏa thích biết bao.
"Hi Lương cũng muốn?" Giản Mạc thuận miệng hỏi một chút.
"Cũng không hẳn, biệt thự lớn như vậy, nếu chỉ ở một mình thì rất nhàm chán." Lời của Mộc Hi Lương rất dễ hiểu, bên trong lộ ra tiếc nuối.
Nếu Tiểu Mạc sống cùng với mình ở một căn biệt thự như vậy, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy dung nhan quen thuộc, ngửi được mùi thơm cơ thể khiến mình mê mẩn, lúc rãnh rỗi thì ngắm mặt trời mọc, khi nhàm chán thì có thể ra bãi biển chơi đùa, cuộc sống như vậy tốt đẹp biết bao.
Giản Mạc chú ý nét mặt của Mộc Hi Lương khi nói lời này, cho dù đã giấu diếm rất kĩ nhưng vẫn bị Giản Mạc phát hiện ra tiếc nuối trong đó, trong lòng âm thầm ra chủ ý.
Hai người nhấn chuông cửa hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì. Đang lúc cho rằng Thần Tử Tiêu chưa về nhà thì cổng biệt thự được mở ra.
Thần Tử Tiêu lúc này một thân quần áo hưu nhàn, dáng vẻ lười biếng kia trông rất khác với minh tinh gọn gàng đẹp đẽ trước đó. Thần Tử Tiêu bây giờ trông rất giống cô gái hàng xóm nhà bên. Thế nhưng ngoại trừ quần áo không giống thì Giản Mạc không nhìn ra điểm nào khác với trước đây, hốc mắt vẫn ửng đỏ, cả người không có chút sức sống.
Thần Tử Tiêu đơn giản chào hỏi Mộc Hi Lương và Giản Mạc một tiếng, sau đó mời hai người vào nhà, lúc đóng cửa còn quan sát xung quanh một cái, có lẽ là đang xem thử có cẩu tử theo dõi hay không.
"Mục đích chúng tôi đến đây, tôi nghĩ chắc là Tử Tiêu tiểu thử đã biết rõ rồi."
Ba người đi vào phòng khách, Giản Mạc liền đi thẳng vào vấn đề, miệng thì nói chuyện với Thần Tử Tiêu nhưng ánh mắt thì quan sát cấu trúc và bố trí của căn biệt thự này.
"Tôi biết, hai người muốn uống gì không? Chỗ tôi chỉ có nước lọc, tôi đi rót cho hai người một ly, hai người ngồi chờ một chút." Tha lỗi cho Thần Tử Tiêu bây giờ không có tâm tình đi pha chế thức uống khác, trong nhà ngoại trừ sữa tươi và nước lọc ra thì không còn thứ gì khác.
"Không cần phiền phức, quan hệ của cô và Hạ Ngữ Mạch là người yêu đúng không?" Mộc Hi Lương gọi lại Thần Tử Tiêu đang chuẩn bị đi rót nước, nói.
"Sao cô biết được?" Nghe câu hỏi của Mộc Hi Lương, thân mình Thần Tử Tiêu hơi khựng lại, quay đầu nhìn Mộc Hi Lương, trong mắt lộ ra chút nghi ngờ.
"Chiếc nhẫn trên tay cô đã bán đứng chủ nhân của nó." Tựa như biết Thần Tử Tiêu định hỏi gì, Mộc Hi Lương thản nhiên nói.
Giản Mạc vì câu nói khẳng định của Mộc Hi Lương mà hơi sững sờ nhìn nàng, sau đó đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Thần Tử Tiêu. Nếu Mộc Hi Lương đã nói như vậy thì quan hệ của hai người này hơn phân nửa giống như dự đoán của cô.
Trên tay Hạ Ngữ Mạch cũng có một chiếc nhẫn, là cùng một kiểu với chiếc nhẫn của Thần Tử Tiêu. Lúc đó khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Hạ Ngữ Mạch thì Mộc Hi Lương đã chú ý đến nó, không phải vì nó đắt giá bao nhiêu mà là vì chiếc nhẫn này chỉ cần vài chục đồng là có thể mua được. Một minh tinh tuyến một như Hạ Ngữ Mạch sao có thể đeo một món trang sức rẻ tiền như thế? Mà trên chiếc nhẫn này có khắc hai kí tự CM, chuyện này càng khiến Mộc Hi Lương nghi ngờ hơn. Mà lúc nãy khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thần Tử Tiêu, Mộc Hi Lương liền bắt đầu hoài nghi, nếu cẩn thận nhìn kĩ thì còn có thể nhìn ra trên chiếc nhẫn của Thần Tử Tiêu có khắc chữ MC, cái này thì vừa vặn đã chứng minh suy đoán của Mộc Hi Lương.
"Cô rất thông minh." Thần Tử Tiêu đâm thủng mặt nạ, gượng gạo cười một tiếng, cũng không có ý định đi rót nước cho hai người nữa, quay trở lại phòng khách, ngồi yên lặng trên sofa.
Mộc Hi Lương cùng Giản Mạc theo Thần Tử Tiêu đến phòng khách, ngồi xuống sofa.
"Nếu hai người là quan hệ như vậy, công ty quản lí không phản đối sao?" Nhìn dáng dấp này của Mộc Hi Lương hoàn toàn chẳng giống như đang lấy khẩu cung mà giống một kí giả bát quái.
"Phản đối chứ, chẳng qua lúc ở cùng nhau, chúng tôi luôn giả bộ như không quen biết, huống chi tính tình của Ngữ lại lạnh như băng, công ty chỉ cần cậu ấy không tạo scandal thì liền nhắm mắt làm ngơ." Tựa hồ như vì Hạ Ngữ Mạch đã chết nên Thần Tử Tiêu cũng không cố kị gì mà nói thật, chẳng qua trong lời nói không có chút nhiệt độ nào, giống như máy móc vậy, lạnh như băng.
"Hai người quen biết như thế nào? Kết duyên qua quay phim? Cơ mà hình như đây là lần đầu tiên hai người hợp tác thì phải." Trước khi đến đây Mộc Hi Lương đã dùng điện thoại di động lên mạng tìm tin tức bát quái liên quan đến Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu. Tin tức trên mạng đa số đều là minh tinh nào qua đêm với đại gia nào, rồi minh tinh nào quay phim nào, hay nghệ sĩ ăn khách nào đang mập mờ với tiểu sinh nào, rất nhiều tin tức bát quái kiểu như vậy. Thế nhưng scandal liên quan đến Hạ Ngữ Mạch và Thần Tử Tiêu thì rất ít, ngoại trừ một vài sao tác cần thiết ra thì cơ hồ không tìm thấy một scandal nào.
Mộc Hi Lương không khỏi cảm khái, sống trong thế giới giải trí hỗn loạn như vậy, hai người này làm sao dám lừa gạt tất cả kí giả truyền thông như vậy chứ? Mộc Hi Lương có chút bội phục hai người họ.
"Chuyện này thì không cần trả lời đi, vấn đề tình cảm giữa tôi và Ngữ không liên quan đến mục đích hai người đến nơi này." Thần Tử Tiêu có chút không vui nói, bầu không khí trở nên có chút kì quái.
"Thần tiểu thư, cô có biết nguyên nhân thật sự gây ra cái chết của Hạ Ngữ Mạch không?" Giản Mạc nói xong lời này, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thần Tử Tiêu.
"Không phải vì Ngữ đột ngột phát bệnh tim sao? Trách tôi, sao tôi có thể quên mang theo thuốc cơ chứ, còn tưởng rằng mấy năm nay bệnh tình của cậu ấy đã tốt hơn nhiều rồi, đã không cần uống thuốc nữa, thế nhưng không ngờ.... Là tôi hại cậu ấy, là tôi.... Huhu...." Có lẽ câu hỏi của Giản Mạc đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Thần Tử Tiêu, trên đôi mắt ửng đỏ kia không ngừng trào ra từng dòng nước mắt. Thần Tử Tiêu trượt khỏi sofa ngồi bệt trên sàn nhà, vùi đầu vào giữa hai chân, không ngừng lặp đi lặp lại rằng đó là lỗi của cô, là lỗi của cô, cảm giác tự trách mãnh liệt khiến cho Giản Mạc và Mộc Hi Lương nhịn không được mà nhíu mày.
"Nguyên nhân thật sự khiến Hạ Ngữ Mạch chết, cô thật sự không muốn biết sao? Hay là nói cô muốn cứ tiếp tục như vậy?" Giản Mạc nhìn không nổi, lạnh lùng nói.
"Cậu ấy là do tôi hại chết, là tôi hại chết." Tiếp tục lẩm bẩm, Thần Tử Tiêu bật khóc nức nở.
"Cô...." Đang lúc Giản Mạc định nói tiếp thì bị Mộc Hi Lương kéo lại, nàng lắc đầu một cái, tỏ ý Giản Mạc không nên nói nữa.
"Thần tiểu thư, xem ra hôm nay chúng tôi đến đây không công rồi, chẳng qua tôi muốn nói với cô một câu, Hạ Ngữ Mạch không phải vì phát bệnh tim mà chết, nếu như cô không hợp tác với chúng tôi, vậy thì Ngữ của cô liền chết không minh bạch." Đối với tâm trạng của Thần Tử Tiêu, Mộc Hi Lương có đồng tình, giây phút khi người bạn yêu ra đi thì lòng của bạn cũng đã chết theo, thứ ở lại chỉ là một cái xác biết đi.
Năm đó khi không tìm thấy Giản Mạc, cuộc sống của Mộc Hi Lương cũng không khác Thần Tử Tiêu là mấy, chẳng qua so với Thần Tử Tiêu, Mộc Hi Lương vẫn tốt hơn một chút. Dẫu sao Thần Tử Tiêu cũng là nghệ sĩ, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn thì cũng phải giả bộ như không xảy ra chuyện gì cả. Huống chi, dù tình yêu của hai người họ là bí mật, nhưng bây giờ hai người đang đóng chung phim với nhau, nếu lúc này Thần Tử Tiêu ra ngoài thì nhất định sẽ bị rất nhiều kí giả truy hỏi chuyện liên quan đến Hạ Ngữ Mạch, thế nhưng trên mặt vẫn phải biểu hiện như không có gì, đây chính là nỗi bi ai của nhân vật công chúng.
"Cô nói gì? Lẽ nào Ngữ bị người khác hại chết?" Thần Tử Tiêu kích động đứng bật dậy, điên cuồng chạy đến trước mặt Giản Mạc và Mộc Hi Lương, nắm lấy tay Mộc Hi Lương sốt ruột hỏi, quả nhiên không thèm phản ứng với những lời lúc nãy Giản Mạc nói.
"Bây giờ cô cũng là một trong những đối tượng tình nghi." Nhìn bàn tay Mộc Hi Lương bị Thần Tử Tiêu nắm chặt, Giản Mạc có chút buồn bực bất mãn, lành lạnh thốt ra câu này với Thần Tử Tiêu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người nọ, hận không thể hất bay cái tay kia đi!
----------------
Madam ghen kìa =))
Có ai hay đọc QT không giới thiệu cho tui một bộ cổ trang đi. Ngọt sủng một tí, hạn chế các tình tiết lằng nhằng máu chó, ai đã đọc hai bộ cổ trang tui edit thì sẽ thấy gout cổ trang của tui nó không được tốt như hiện đại đâu, não tàn lắm =)). Có ai muốn đề cử một bộ cổ trang nào đó cho tui edit sau khi kết thúc bộ này hơm *chớp chớp mắt*~. Tự dưng muốn đổi gió một tí nhưng lười đi tìm truyện với cày QT quá T_T 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK