Nói là đồng ý hẹn gặp nói chuyện, nhưng Đới Tình Nhược đã có kế hoạch và sắp xếp riêng. Hắn xử lý yêu cầu của Bạch Trà theo nhịp điệu riêng, mấy ngày liền không hề có ý định khuyên Quý Vân Vũ trở về, càng không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Bạch Trà.
Ngược lại, Bạch Trà, người tự cho rằng đã nắm được nhược điểm của Đới Tình Nhược, lại hết kiên nhẫn trước, gửi tin nhắn hỏi hắn rốt cuộc khi nào mới có thể khuyên được Quý Vân Vũ về nhà cũ.
"Tôi đã đề cập với cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy từ chối rất dứt khoát." Đới Tình Nhược trả lời vài câu không mấy liên quan đến sự thật. "Cậu ấy nói cứ thấy mấy người là thấy phiền."
Bạch Trà không quá nghi ngờ câu trả lời này. Thực ra cậu cũng không nghĩ Đới Tình Nhược thật sự có thể thuyết phục được Quý Vân Vũ chỉ trong vòng vài ngày, cậu rất rõ khoảng cách giữa Quý Vân Vũ và cha anh xa đến mức nào.
Ban đầu Bạch Trà cũng không định vội vàng xuất hiện trước mặt Quý Vân Vũ như vậy, cậu luôn có kế hoạch chu đáo, định từ từ tính toán với anh. Chỉ là Quý Nhạc Đình đổ bệnh quá đột ngột, bệnh tình cũng chuyển biến xấu quá nhanh.
Nếu không phải tình trạng của Quý Nhạc Đình thực sự không thể kéo dài thêm được nữa, Bạch Trà cũng sẽ không ra tay từ phía Đới Tình Nhược. Nhưng rõ ràng là, ngay cả Đới Tình Nhược cũng rất khó thuyết phục Quý Vân Vũ một mình trở về nhà cũ và ở cùng họ một khoảng thời gian.
May mắn là gần đây vừa hay có một cơ hội thích hợp, có lẽ có thể giảm bớt cảm xúc mâu thuẫn của Quý Vân Vũ với việc trở về nhà cũ.
"Thứ sáu là sinh nhật ba ba, nhà sẽ tổ chức tiệc, anh tìm cách khuyên anh ấy về vào ngày đó đi." Bạch Trà yêu cầu trong tin nhắn.
Vốn dĩ Quý Nhạc Đình bệnh nặng nên sinh nhật lần này không định tổ chức lớn, nhưng người nhà họ Quý trong lúc tuyệt vọng đã thử mọi cách, kể cả nhờ đến huyền học. Họ cảm thấy tổ chức một bữa tiệc lớn vào sinh nhật của Quý Nhạc Đình có thể mượn nhân khí để mang lại may mắn cho ông. Sau khi được Quý Nhạc Đình đồng ý, bữa tiệc này đã được sắp xếp.
Đới Tình Nhược trả lời một câu "Được" rồi không phản ứng gì thêm với đối phương. Thái độ trả lời tin nhắn của Đới Tình Nhược lạnh nhạt khó chịu, nhưng thực ra tâm trạng hắn đang khá tốt, bởi vì cơ hội hắn chờ đợi cũng đã đến.
Tuy nhiên...
"Thứ sáu này là sinh nhật cha cậu." Đới Tình Nhược vứt điện thoại sang một bên, quay sang hỏi.
"À? Vậy sao?" Quý Vân Vũ tỏ vẻ xa lạ và mơ hồ chẳng kém gì Đới Tình Nhược. Anh ngập ngừng hồi tưởng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, giọng điệu có chút không chắc chắn. "Hình như vậy, lão già đó đúng là sinh vào mùa hè."
Cả hai nhìn nhau, rơi vào một khoảng lặng khó tả.
"Đúng là cha hiền con ngoan, gia đình chan hòa yêu thương nhau ghê." Đới Tình Nhược cảm thán với giọng điệu hết sức thờ ơ.
Quý Vân Vũ bị câu nói đó chọc cười. Anh đẩy laptop sang một bên, chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói cũng nghiêm túc hơn hẳn. "Cậu ta muốn tôi về dự tiệc tối thứ sáu chứ gì."
"Ừ." Đới Tình Nhược gật đầu. "Chúng ta có thể đi cùng nhau."
Hắn thoáng dừng lại, quan sát sắc mặt Quý Vân Vũ, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. "Không cần căng thẳng vậy đâu. Tôi cũng chẳng nhớ nổi sinh nhật lão già là ngày nào."
Rõ ràng, Đới Tình Nhược hiểu Quý Vân Vũ vô thức hỏi lại là vì muốn xác nhận điều gì đó.
"Cậu không để tâm là việc của cậu." Nhắc đến lão cha cặn bã của Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ còn thấy phiền hơn cả khi nói về cha ruột mình. "Nhưng không có nghĩa là tôi có thể thoải mái nhắc đến lão ta trước mặt cậu."
"Ừ, tôi biết rồi." Đới Tình Nhược mỉm cười, nắm lấy tay Quý Vân Vũ, chậm rãi siết chặt.
Đến thứ sáu, hai người không đặc biệt chuẩn bị gì, chỉ tùy tiện lấy hai bộ âu phục đôi từ tủ quần áo mặc lên. Từ đầu đến chân đều thể hiện sự qua loa.
Trời đã bắt đầu sẩm tối, khu nhà cũ của nhà họ Quý, nơi tổ chức buổi tiệc, càng trở nên rực rỡ với ánh đèn xa hoa. Dù là cách bài trí hay không gian, tất cả đều thể hiện sự giàu có và bề dày của nhà họ Quý trong quá khứ. Khi cánh cổng rộng lớn mở ra, bất cứ ai bước vào cũng có cảm giác như đang tiến vào một sân khấu phù hoa đầy ảo vọng.
Tới trễ nhưng vẫn ung dung, Quý Vân Vũ đỗ xe xong nhưng chưa vội xuống. Dù khoảng cách từ bãi đỗ xe đến nhà cũ vẫn còn khá xa, bọn họ vẫn có thể thấy khung cảnh xa hoa, tiệc tùng linh đình qua những ánh đèn hắt ra. Nhưng trong mắt Quý Vân Vũ, tất cả chỉ là sự lạnh lẽo, âm u và cảm giác ngột ngạt.
"Nếu không muốn vào thì chúng ta về." Đới Tình Nhược phá vỡ sự im lặng trong xe.
Quý Vân Vũ hoàn hồn, chậm rãi lắc đầu: "Đến cũng đến rồi... Thật ra tôi vẫn còn một số chuyện cần giải quyết. Lần này đến đây cũng là để dứt điểm mọi thứ."
Lão già đó sắp không còn, nếu không giải quyết bây giờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Đới Tình Nhược gật đầu, không hỏi Quý Vân Vũ định xử lý chuyện gì, chỉ lặng lẽ xuống xe, giúp anh mở cửa.
Hai người nắm tay nhau bước vào cái gọi là "sân khấu danh lợi" đầy xa hoa đó. Họ chỉ mặc những bộ âu phục đặt may đơn giản, không đeo bất kỳ món trang sức đắt giá nào, biểu cảm cũng lạnh nhạt có lệ, hoàn toàn đối lập với đám đông rực rỡ giàu sang trong bữa tiệc, khiến họ trông có phần mộc mạc, lạc lõng.
Khách khứa trong buổi tiệc không ít, con rết trăm chân chết cũng không tàn. Dù nhà họ Quý dạo gần đây đúng là có phần suy yếu, nhưng vẫn chưa đến mức sụp đổ hoàn toàn. Dù sao thì, mặc cho Quý Vân Vũ tuyên bố đã cắt đứt quan hệ với gia tộc, huyết thống vẫn là huyết thống. Ai dám chắc sau khi gia chủ đương nhiệm qua đời, anh sẽ không đổi ý, quay lại tiếp quản nhà họ Quý? Với thân thế và năng lực của Quý Vân Vũ, một khi anh ra tay, chẳng những nhà họ Quý không tiếp tục lụn bại mà có thể còn vươn lên mạnh mẽ hơn trước.
Chính vì thế, những kẻ sẵn sàng xu nịnh nhà họ Quý chẳng những không giảm mà còn đông hơn. Khi bóng dáng Quý Vân Vũ xuất hiện, bầu không khí trong buổi tiệc lại càng trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
Bọn họ tuyệt nhiên không vì Quý Vân Vũ ăn mặc đơn giản mà tỏ ra xem thường, từng người một đều thể hiện sự niềm nở hết mức. Quý Vân Vũ đến khá muộn, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc.
Ngay cả những người thuộc nhà họ Quý, vốn dĩ là nhân vật chính của buổi tiệc, cũng chỉ có thể khó chịu trong chốc lát. Sau đó, bọn họ nhanh chóng thay bằng nụ cười lấy lòng, tựa như những vì sao xoay quanh vầng trăng sáng.
Đi cùng Quý Vân Vũ, Đới Tình Nhược cũng nhận được sự nịnh nọt nhiệt tình không kém từ những người này.
Tuy nhiên, cả Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ đều không có nhiều kiên nhẫn ứng phó với những lời tâng bốc này. Sau khi miễn cưỡng giữ phép lịch sự, chào hỏi qua loa, bọn họ liền rời khỏi đám đông, đi lên tầng hai, thể hiện rõ thái độ muốn được yên tĩnh.
Những kẻ quen thói xu nịnh hiển nhiên không thiếu EQ, thấy thái độ của hai người lập tức hiểu ý, không dám tiếp tục quấy rầy.
Tầng hai có tầm nhìn khá tốt, toàn bộ khung cảnh trong sảnh tiệc đều thu vào trong mắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy những kẻ đang lén lút núp trong góc.
Ví dụ như, một người đàn ông trông có vài phần giống Đới Tình Nhược, đang ngồi thu mình trong góc sảnh tiệc, lặng lẽ uống rượu.