• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phát hiện mảnh vỡ bình hoa làm Đới Tình Nhược bị thương, Quý Vân Vũ định đại nghịch bất đạo, xông lên đánh lão già một trận. Kết quả còn chưa kịp ra tay, Quý Nhạc Đình, vốn đã mang bệnh trong người, lại vì cơn giận quá mức mà ngất xỉu tại chỗ.

Sau một loạt biến cố, hiện trường càng trở nên hỗn loạn. Cũng may khách khứa tham gia tiệc đã được sơ tán trước đó, nếu không có thể đã xảy ra tình huống giẫm đạp nhau.

Màn kịch này khép lại bằng việc xe cứu thương đưa đi ba người: Đới Tình Nhược, Bạch Trà và Quý Nhạc Đình. Trong khi đó, xe cảnh sát thì đưa cha của Đới Tình Nhược đi.

Tình trạng của Đới Tình Nhược không mấy khả quan. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, người ta phát hiện hormone trong cơ thể hắn đã rối loạn nghiêm trọng. Nếu chậm thêm chút nữa có khả năng sẽ để lại di chứng không nhỏ.

Các bác sĩ vội vàng truyền dịch cho Đới Tình Nhược, đến mức vết thương trên mặt hắn cũng chưa kịp xử lý. Cuối cùng vẫn là Quý Vân Vũ tự mình mượn cồn và băng gạc của bệnh viện giúp hắn băng bó.

Trong dịch truyền của Đới Tình Nhược có thêm thuốc an thần, nên sau một hồi quậy phá, hắn cũng mệt lả người. Dưới sự bầu bạn của Quý Vân Vũ, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Mà sau một màn khôi hài này, người có tình trạng tệ hại nhất lại chính là Quý Nhạc Đình. Bệnh nặng sẵn, lại thêm cơn giận quá mức, ông trực tiếp bị đưa vào ICU và nhận thông báo bệnh tình nguy kịch.

Với tư cách là con trai của Quý Nhạc Đình, Quý Vân Vũ lạnh lùng từ chối ký tên cho phép phẫu thuật cũng như xác nhận tình trạng nguy kịch của ông.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Trà, người có quan hệ nhận nuôi với Quý Nhạc Đình, bị bác sĩ đánh thức với cơn đau nhức toàn thân, gắng gượng dậy ký vào giấy tờ giấy đó.

Dưới tác dụng của thuốc, Đới Tình Nhược ngủ suốt cả đêm, mãi đến hơn 10 giờ sáng hôm sau mới chậm rãi tỉnh lại.

Mở mắt ra, Đới Tình Nhược chỉ thấy chiếc giường bệnh lộn xộn, còn Quý Vân Vũ thì không có ở đó. Hormone vẫn chưa ổn định lại như bình thường, khóe mắt hắn lập tức đỏ lên, môi mím chặt, vẻ mặt trông vô cùng tủi thân.

Quý Vân Vũ bưng bữa sáng bước vào liền nhìn thấy bộ dạng ấm ức hờn dỗi của Đới Tình Nhược. Anh định mở miệng hỏi han, nhưng nhìn dáng vẻ hắn như vậy lại nuốt xuống, chỉ có thể cầm bữa sáng đi tới trước mặt Đới Tình Nhược, nhẹ giọng dỗ dành:

"Dậy đi nào? Chúng ta ăn sáng trước, được không?"

Đới Tình Nhược nghiêng đầu sang một bên, để tóc rủ xuống che khuất gương mặt, giọng nói uể oải không vui. "Không cần, cậu sang bên kia tôi mới ăn."

Lúc bước vào, Quý Vân Vũ vô tình đứng ở bên mặt bị thương của Đới Tình Nhược.

Phản ứng này của hắn khiến Quý Vân Vũ không nhịn được bật cười, nhưng anh không cười nhạo thẳng mặt người yêu rõ ràng đang yếu lòng, mà ngoan ngoãn nghe lời, vòng sang phía bên kia giường.

"Được rồi, bây giờ có thể ăn sáng chưa?" Quý Vân Vũ kiên nhẫn hỏi.

"Ừm." Đới Tình Nhược gật đầu, nhưng vẫn nghiêng mặt sang một bên, sống chết không muốn Quý Vân Vũ thấy bên mặt bị thương.

Quý Vân Vũ bất đắc dĩ thở dài, đành giúp hắn sắp xếp bàn ăn trên giường bệnh, rồi tỉ mỉ mở hộp cháo hải sản mà mình mang về, đặt trước mặt Đới Tình Nhược.

Có quá nhiều lời muốn nói, vậy mà Quý Vân Vũ lại không tìm được chủ đề thích hợp. Để tránh ảnh hưởng đến việc ăn uống của Đới Tình Nhược, anh do dự mấy giây, cuối cùng vẫn không lên tiếng vào lúc này, mà im lặng chờ Đới Tình Nhược ăn sáng xong.

Chờ đến khi Đới Tình Nhược ăn gần xong, Quý Vân Vũ mới chọn một chủ đề tương đối nhẹ nhàng để bắt đầu cuộc trò chuyện lần này.

"Yên tâm, vết thương không sâu đâu, bác sĩ nói rất nhanh sẽ lành, hơn nữa sẽ không để lại sẹo." Quý Vân Vũ an ủi.

Nghĩ một lúc, anh vẫn không nhịn được trêu chọc Đới Tình Nhược một câu. "Chỉ vậy mà đã lo lắng cho khuôn mặt của mình rồi sao, công chúa điện hạ?"

"Không phải cậu thích mặt tôi à?" Đới Tình Nhược hỏi ngược lại, còn ấm ức than thở một câu. "Mặt tôi xấu đi, cậu sẽ không thích tôi nữa."

Quý Vân Vũ: "???"

Anh kêu oan: "Cậu lấy đâu ra cái kết luận kỳ quặc này vậy?"

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hồi cấp ba, cậu đã nhìn chằm chằm mặt tôi rồi ngẩn người suốt nửa phút." Đới Tình Nhược vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn đưa ra bằng chứng. "Sau này mỗi lần đánh nhau, cậu cũng chưa bao giờ đánh vào mặt tôi. Có mấy lần suýt trúng, cậu lại vội vàng thu tay về."

Quý Vân Vũ hồi tưởng một chút, phát hiện những gì Đới Tình Nhược nói hình như đều là sự thật. Anh có chút chột dạ ho khan một tiếng. "Ai mà không thích cái đẹp chứ? Trân trọng cái đẹp là bản năng của con người mà."

Nói xong câu đó, Quý Vân Vũ lập tức nhận ra mình vừa tự đào hố cho bản thân. Quả nhiên, khi anh đối mặt với Đới Tình Nhược, ánh mắt của hắn liền sáng rực, như thể đang viết rõ mấy chữ: Xem đi, tôi biết ngay cậu là cái tên chết tiệt ham mê sắc đẹp.

"Cậu thấy sắc nảy lòng tham với tôi." Đới Tình Nhược còn cố ý nhấn mạnh thêm một lần.

"..."

Quý Vân Vũ im lặng mấy giây. Anh thực sự không thể phản bác những lời này, vì đúng là trong việc anh động lòng với Đới Tình Nhược có không ít yếu tố thấy sắc nảy lòng tham.

"Cho dù vậy, tôi cũng không phải loại người chỉ vì thấy sắc nảy lòng tham mà ở bên ai đó." Quý Vân Vũ cố gắng biện minh cho bản thân. "Tôi thừa nhận, việc chúng ta kết hôn một phần là vì ngoại hình của cậu, tôi không thể phủ nhận điều đó. Nhưng tôi muốn ở bên cậu không chỉ vì nhan sắc. Dù sau này mặt cậu có sẹo, tôi vẫn sẽ bên cậu như cũ."

"Thật không? Tôi không tin." Đới Tình Nhược ấu trĩ gây sự.

"Tại sao cậu không tin?" Quý Vân Vũ bật cười. "Trên thế giới này có biết bao nhiêu người xinh đẹp mà, tôi cũng đâu có bỏ cậu đi theo người khác."

"Bởi vì tôi là người đẹp nhất." Đới Tình Nhược vô cùng tự tin vào điều này.

"..."

Quý Vân Vũ lại rơi vào trầm mặc, bởi vì anh phát hiện ra bản thân thực sự không thể phản bác. Dù xét theo gu thẩm mỹ của anh hay theo kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thì trong mắt anh, Đới Tình Nhược đúng là người đẹp nhất anh từng gặp.

"Không phải, tôi thực sự không phải loại người như thế." Quý Vân Vũ kiên quyết biện hộ cho chính mình. "Tôi đâu phải dạng sắc quỷ đói khát gì."

"Cậu là như vậy mà." Đới Tình Nhược ngang ngược chỉ trích. "Mỗi lần chúng ta cãi nhau, cách giải quyết đều là...ưm...ưm..."

Trước khi Đới Tình Nhược nói hết câu, Quý Vân Vũ đã nhanh tay bịt kín miệng hắn. "Chú ý hình tưởng, bệnh viện là nơi công cộng, có camera."

"... Dù sao cũng là như vậy." Đới Tình Nhược bĩu môi.

Quý Vân Vũ lâm vào trầm mặc lần thứ n trong hôm nay. Nhưng lần này, anh phát hiện Đới Tình Nhược nói cũng không sai. Anh đúng là như vậy, hoàn toàn không thể chống lại sự mê hoặc của nhan sắc.

Nhìn Quý Vân Vũ im lặng, Đới Tình Nhược, người vừa mới giành được chiến thắng, lại chẳng vui, chỉ lặng lẽ rúc vào trong chăn, rơi vào trạng thái tự thu mình lại.

Ngày thường, Đới Tình Nhược đương nhiên sẽ không dễ dàng xúc động như vậy, thậm chí còn chẳng bao giờ nói ra những lời này. Nhưng do tối qua bị chuốc thuốc, cộng thêm việc bác sĩ kê cho hắn một ít thuốc an thần, hắn thành công rơi vào trạng thái giảm trí tuệ ấu trĩ trẻ con.

Người mẫu vĩ đại hóa thành đứa trẻ tiểu học.

Dù ru rú trong chăn, Đới Tình Nhược vẫn cố ý để lộ bên mặt bị thương ra, không để chăn che kín, giúp vết thương thông thoáng, tránh nhiễm trùng.

Hắn luôn kiên định cho rằng Quý Vân Vũ thích mình chỉ vì gương mặt này. Mà lý do của suy nghĩ ấy không đơn thuần là những cảm xúc nhất thời có thể dễ dàng nói ra này. Còn nhiều điều khác nữa, những điều hắn chưa bao giờ thực sự nói rõ với Quý Vân Vũ.

Quý Vân Vũ vẫn luôn biết rằng mẹ của Đới Tình Nhược mất sớm, còn cha hắn là kẻ có h.am mu.ốn kiểm soát cực đoan, thậm chí còn ngược đãi con cái một cách b.ệ.nh h.oạ.n. Nhưng rốt cuộc mức độ bi.ến th.ái của gã ta đến đâu, anh lại không biết rõ.

Khi Đới Tình Nhược còn nhỏ, cha hắn đã lắp camera để giám sát nhất cử nhất động của hắn, thậm chí còn cố ý chụp lại những khoảnh khắc hắn chật vật, sợ hãi hoặc đau đớn. Đối với gã ta, đó là một loại nghệ thuật.

Chỉ là, trình độ của cha Đới Tình Nhược trong giới nhiếp ảnh chuyên nghiệp cũng chỉ ở mức trung bình. Hơn nữa, gã ta đặc biệt yêu thích những bức ảnh mang phong cách u ám, đầy máu me và méo mó. Vì thế, tác phẩm của gã chưa bao giờ được chào đón. Ngay cả trong những nhóm nhỏ có sở thích kỳ lạ, bởi vì kỹ thuật nhiếp ảnh không đủ xuất sắc, chẳng ai trả giá quá cao cho tác phẩm của gã.

Cố tình nhiếp ảnh lại là một ngành nghề cực kỳ tốn kém. Vì vậy, cuộc sống của cha Đới Tình Nhược cũng chẳng mấy khả quan. Để kiếm sống, gã buộc phải chụp một số bộ ảnh có phong cách bình thường, dễ được công chúng chấp nhận.

Trong số những bức ảnh phù hợp thẩm mỹ đại chúng đó, có không ít bức Đới Tình Nhược làm người mẫu. Nhờ ngoại hình của mình, hắn dần lọt vào mắt xanh của các tạp chí lớn.

Một biên tập viên tạp chí đặc biệt yêu thích một bức ảnh lấy Đới Tình Nhược làm nhân vật chính. Người này sẵn sàng bỏ giá cao để mua bức ảnh đó, đồng thời mời Đới Tình Nhược làm gương mặt trang bìa cho ngoại truyện của tạp chí.

Nhờ gương mặt nổi bật của Đới Tình Nhược, số tạp chí đó bán chạy ngoài mong đợi. Nhờ vậy, hắn nhanh chóng trở thành một tân binh sáng giá trong giới người mẫu.

Thù lao người mẫu của Đới Tình Nhược thậm chí còn cao hơn nhiều so với số tiền cha hắn kiếm được từ việc chụp ảnh. Lòng tham đã đánh bại sự cố chấp, cha hắn vì vậy mà cho hắn một chút tự do, để hắn theo con đường người mẫu.

Vì Đới Tình Nhược còn nhỏ tuổi, nên khi các tạp chí và nhãn hàng hợp tác với hắn, khó tránh khỏi việc hỏi về chuyện học hành. Cha hắn, để tránh để lộ chuyện trong nhà, đành bất đắc dĩ đưa hắn đến trường.

Từ đó, Đới Tình Nhược có được một chút tự do mà bản thân có thể kiểm soát, đồng thời dần dần có được công cụ để chống lại cha mình, đó là tiền tài và tri thức.

Cũng nhờ những trải nghiệm này, hắn nhận thức được lợi thế ngoại hình của mình, và càng hiểu rõ rằng hắn có thể tận dụng điều đó để đạt được lợi ích.

Cơ mà, Đới Tình Nhược trân trọng gương mặt và hình tượng của bản thân, nhưng đó chỉ là sự trân trọng dành cho một món vũ khí, công cụ giúp hắn đấu tranh với quyền uy của cha mình và giành lấy thứ hắn muốn.

Tất nhiên hắn rất quý trọng thứ vũ khí này. Nhưng giờ đây, khi đã công thành danh toại và thoát khỏi cha mình, dù có mất đi nó, hắn có thể sẽ thấy khó chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không vì thế mà suy sụp.

Chỉ là bây giờ, thứ vũ khí này còn có một công dụng khác quan trọng hơn. Nó có thể giúp Đới Tình Nhược thu hút và giữ chặt lấy người hắn yêu.

Từ hồi cấp ba, Đới Tình Nhược đã biết gương mặt mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với Quý Vân Vũ. Khi nghe Quý Vân Vũ kể lại lần đầu họ gặp nhau, hắn càng hiểu rõ gương mặt này quan trọng thế nào trong mối quan hệ giữa hai người.

Mà bây giờ, mặt hắn đã bị thương.

Nghĩ đến điều đó, nét mặt Đới Tình Nhược lạnh đi. Hắn cũng đã nghe tin Quý Nhạc Đình bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bắt đầu cân nhắc khả năng rút ống thở của Quý Nhạc Đình rồi an toàn thoát thân.

"Đới Tình Nhược." Quý Vân Vũ gọi đầy đủ tên hắn với giọng điệu nghiêm túc và trịnh trọng. Đồng thời, anh đưa tay kéo Đới Tình Nhược, người đang chìm trong trạng thái tự thu mình, ra khỏi chăn.

Đới Tình Nhược ngồi dậy, nhìn về phía Quý Vân Vũ kế bên.

"Tôi thừa nhận, tôi là một kẻ ham mê sắc đẹp." Quý Vân Vũ nghiêm túc mở miệng. "Nhưng tôi tuyệt đối không phải kiểu người khinh suất đến mức chỉ vì vẻ bề ngoài mà quyết định gắn bó cả đời với ai đó."

"Tôi đã từng kể cậu nghe về cuộc hôn nhân giữa mẹ tôi và Quý Nhạc Đình." Quý Vân Vũ tự hỏi làm thế nào mới khiến lời nói của mình trở nên đáng tin hơn. "Tôi đã tận mắt chứng kiến bọn họ bằng mặt không bằng lòng, vì vậy tôi càng mong cuộc hôn nhân của mình ổn định và lâu dài. Tôi tuyệt đối sẽ không vì những yếu tố bên ngoài như lợi ích hay sắc đẹp mà kết hôn với ai đó."

"Hành động kết hôn với cậu thoạt nhìn có vẻ tùy hứng và bốc đồng, nhưng tôi cần nói rõ với cậu rằng, đó là kết quả sau khi tôi đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Tôi kết hôn với cậu chỉ vì một lý do duy nhất—"

"Tôi thích cậu."

Đây là lần đầu tiên Quý Vân Vũ chính thức nói những lời này với Đới Tình Nhược. Mãi đến lúc này, anh mới có chút khiếp sợ nhận ra rằng, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng vì tính cách của từng người, họ chưa từng nghiêm túc thổ lộ với nhau lần nào.

Sau khi ý thức được điểm này, những lời Quý Vân Vũ nói ra liền trở nên chân thành hơn, cuối cùng anh cũng có thể phát huy được năng lực của thủ khoa tỉnh môn Ngữ Văn.

"Tôi thường cảm thấy cậu là một kẻ ưa làm nũng, kiêu ngạo, tính công chúa, lại còn mang gánh nặng hình tượng. Nhưng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng biết cậu không chỉ có như thế. Có những lúc cậu thực sự tùy hứng, thậm chí còn chẳng có giới hạn nào cả...giống như lần này, cậu một mình lên kế hoạch mọi chuyện."

"Nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc tôi thích cậu, bất kể bản chất của cậu như thế nào."

"Hoàn cảnh tôi lớn lên khiến thế giới của tôi giống như một cánh đồng hoang vu, nhàm chán và tĩnh lặng. Giữa mảnh đất hoang ấy, cậu là bông hoa duy nhất có thể cắm rễ sinh trưởng, cũng là bông hồng duy nhất tôi nguyện dốc hết toàn lực để nuôi dưỡng."

Nói xong đoạn dài này, Quý Vân Vũ mím môi, sau đó, với chút ngượng ngùng, lại có chút vụng về, anh cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương của Đới Tình Nhược.

Tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK