• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý tưởng dạy dỗ Bạch Trà một trận đã nảy sinh trong đầu Đới Tình Nhược từ ngày Quý Vân Vũ kể lại quá khứ với hắn.

Đáng tiếc, xét thấy chuyện đã qua lâu, lại thêm ràng buộc đạo đức và pháp luật, cuối cùng Đới Tình Nhược cũng chỉ có thể nghĩ mà không làm. Khi đối mặt với Bạch Trà, hắn chỉ có thể không cho đối phương sắc mặt tốt, tìm cơ hội châm chọc vài câu, hoặc cùng lắm là dựa vào mối quan hệ trong giới giải trí để cản trở sự nghiệp của Bạch Trà một chút.

Nhưng so với việc trực tiếp ra tay dạy dỗ một trận, những cách này vẫn không thú vị bằng.

Điều làm Đới Tình Nhược bất ngờ và thích thú chính là, khi hắn nghĩ rằng hành động trả thù của mình chỉ dừng lại ở mức đó, thì Bạch Trà lại tự tay dâng lên một cơ hội hợp lý và hợp pháp để hắn có thể ra tay.

Trong tình huống bình thường, Alpha ra tay với Omega chắc chắn là trọng tội. Tuy nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ.

Bị thuốc tác động chính là một trong số đó.

Do sự đặc thù hormome của Alpha và Omega, khi tiếp xúc với thuốc kí.ch d.ục, ảnh hưởng mà họ phải chịu không đơn thuần là d.ục v.ọng, mà còn là sức khỏe thể chất và trạng thái tâm lý. Trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Trong tình huống đó, nếu Alpha chuốc thuốc Omega, mức án tối thiểu là mười năm tù giam, nặng nhất có thể lĩnh án tử hình.

Ngược lại, nếu Omega chuốc thuốc Alpha, và Alpha vì tác dụng của thuốc mà có hành vi mang tính công kích, thì những hành vi đó sẽ được xem là phòng vệ chính đáng, miễn là không gây tổn thương nghiêm trọng vĩnh viễn.

"Cậu ấy là một Alpha có giáo dưỡng." Đới Tình Nhược nhẹ nhàng đè Bạch Trà vừa giãy giụa bò dậy xuống mặt đất một lần nữa. "Nhưng tôi thì không. Tôi mất dạy."

Thực ra, khi Đới Tình Nhược nhận được lời nhắn hẹn gặp của Bạch Trà, hắn vốn chỉ định đến mắng một trận rồi rời đi. Hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội ra tay đánh người.

Cho đến khi Bạch Trà nhắc đến cái thứ rác rưởi kia.

Đới Tình Nhược hiểu quá rõ người cha kia của hắn là hạng người gì.

Cố chấp, bi.ến th.ái, tăm tối, tham lam, hạ lưu.

Hai kẻ hạ lưu tụ tập với nhau thì có thể nghĩ ra được chiêu trò cao siêu gì chứ?

Xét đến mục đích của bọn chúng: tham lam tài sản của Quý Vân Vũ, căm ghét mối quan hệ giữa Đới Tình Nhược và anh, không muốn để hắn sống yên ổn.

Kết hợp với sự hiểu biết của Đới Tình Nhược về người cha kia, cùng với những gì hắn quan sát được từ Bạch Trà trong khoảng thời gian này, hắn gần như đã đoán ra tám, chín phần mười chiêu trò tiếp theo của bọn chúng.

Đối với những hành động mà bọn chúng có thể thực hiện, Đới Tình Nhược chuẩn bị kế gậy ông đập lưng ông.

Nếu như phán đoán sai, sự chuẩn bị này sẽ trở nên dư thừa, hắn sẽ tiếc nuối vì không có cơ hội đánh người, nhưng cũng không nghĩ nhiều hơn. Có khi hắn còn thở phào nhẹ nhõm nữa.

Dù sao, bất kể Đới Tình Nhược chuẩn bị ít hay nhiều, cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngay từ đầu, bọn chúng đã nhắm vào Quý Vân Vũ. Dù kế hoạch thất bại, thì bọn chúng cũng đã khiến anh cảm thấy ghê tởm.

Đáng tiếc thay, khi Đới Tình Nhược chặn được nhân viên phục vụ định lén lút gửi tin cho Quý Vân Vũ, hắn đã biết rằng những kẻ bẩn thỉu này chưa bao giờ khiến hắn phải thất vọng, bọn chúng không bao giờ để hắn phải chuẩn bị vô ích.

"Ai dà, thật đáng thương ghê." Giọng Đới Tình Nhược đầy vẻ thương hại giả tạo. "Cậu ăn một trận đòn của tôi, chẳng những không làm gì được tôi mà còn phải ngồi tù nữa đấy."

Không thèm quan tâm đến Bạch Trà đang nằm trên đất, kẻ bị đánh đến mức toàn thân đầy thương tích, thậm chí còn không bò dậy nổi, Đới Tình Nhược thong thả đi quanh phòng. Hắn tìm được thiết bị dùng để phát tán thuốc được giấu kín sau cánh cửa đóng chặt. Đới Tình Nhược ấn nhẹ lên tuyến thể hơi nóng lên của mình, nhíu mày.

"Ưm..." Đới Tình Nhược khẽ rên một tiếng, nhưng cơn đau trên cơ thể không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục công kích Bạch Trà bằng lời nói. "Hơn nữa, Vân Vũ cũng sẽ càng chán ghét cậu. Sau này, dù cậu có ra tù, e rằng ở thành phố F cũng chẳng còn chỗ cho cậu dung thân đâu."

"Sao nào, có phải cảm thấy tương lai của mình rất đáng mong chờ không?" Đới Tình Nhược lại cúi xuống, kéo cánh tay Bạch Trà, lôi cậu đến cạnh cửa, ép cậu dùng vân tay để mở khóa, giọng nói nhẹ nhàng. "Loại tương lai mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã thấy rõ thế này rất hiếm có đó."

Không đợi Đới Tình Nhược đẩy cửa, cửa phòng trước mặt đã vang lên một tiếng "Cạch", rồi bị mở ra trước.

Đới Tình Nhược khựng lại một chút, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh. Hắn lập tức ném Bạch Trà sang một bên, khẽ tựa vào khung cửa, làm ra vẻ yếu ớt, đáng thương vô tội.

Hắn ngước mắt nhìn về phía người vừa mở cửa. Đến khi thấy rõ đối phương, hắn lại hơi sững sờ. Người mở cửa không phải Quý Vân Vũ mà là một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú hắn chưa từng gặp qua. Pheromone nhàn nhạt tỏa ra trên người đối phương cho thấy đây là Omega.

Đới Tình Nhược lùi về sau hai bước, lớp vỏ bọc yếu ớt vừa rồi chỉ còn lại một nửa. Những lời nũng nịu đã chuẩn bị sẵn cũng lập tức nuốt vào, hắn dùng giọng điệu suy yếu khách sáo nói với Omega kia một tiếng. "Cảm ơn."

"Anh có khỏe không?" Omega xa lạ ngửi thấy pheromone còn sót lại trong phòng hòa lẫn với mùi thuốc. Y nhìn Bạch Trà nằm trên mặt đất, cả người đầy thương tích, rồi lại nhìn Đới Tình Nhược đang yếu ớt dựa vào tường, nhất thời không biết nên quan tâm bên nào trước.

Cuối cùng, thanh niên vẫn quyết định tìm nhân viên phục vụ đi cùng mình đến đây, bảo đối phương mang thuốc ức chế tới, chần chừ một chút rồi gọi cả cấp cứu và cảnh sát.

Nhà họ Quý là một hào môn có danh vọng không thấp ở thành phố F. Chuyện nhà họ Quý tổ chức tiệc tối nay có không ít người trong thành phố biết đến. Loại sự kiện tụ tập nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy, hơn nữa còn có khả năng gây ảnh hưởng lớn đến dư luận xã hội, tự nhiên sẽ trở thành đối tượng được cơ quan công an đặc biệt quan tâm.

Vì vậy, ngay sau khi Omega kia báo cảnh sát, không lâu sau, xe cảnh sát và xe cứu thương đã đồng thời đến nơi, hơn nữa số lượng nhân viên đến cũng không ít.

Lúc cảnh sát đến, Quý Vân Vũ vừa vặn khống chế được cha của Đới Tình Nhược.

Trước đó, sau khi nhận được ám hiệu từ Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ đã xuống tầng tìm gã đàn ông đang lén lút trong góc phòng. Anh không ngờ lại bắt gặp đối phương đang thực hiện hành vi trộm cắp.

Người đàn ông này, sau khi bị Quý Vân Vũ chặn lại, còn định rút dao tấn công anh. Quý Vân Vũ chế ngự gã rồi lục soát người đối phương, anh tìm thấy thêm nhiều dụng cụ sắc nhọn khác, một chiếc điện thoại đang dùng để chụp lén, cùng với lượng chất cấm đã sử dụng một nửa.

Phát hiện ra những thứ này, sắc mặt Quý Vân Vũ trở nên vô cùng khó coi. Anh vừa định báo cảnh sát thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên. Trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, anh vội vàng giao gã đàn ông kia cho bảo vệ rồi lập tức chạy về phía cửa nơi xe cảnh sát đang đậu.

Sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát và nhân viên y tế khiến cả hội trường buổi tiệc rơi vào hỗn loạn. Quý Vân Vũ nhanh chóng chỉ huy đội bảo vệ phối hợp với cảnh sát, tiến hành sơ tán khách mời trong hội trường.

Anh thể hiện sự điềm tĩnh và thành thạo, nhờ đó thành công trấn an được đám đông hỗn loạn. Thái độ này cũng khiến cảnh sát nhìn anh với ánh mắt tán thưởng.

Nhưng chỉ có bản thân Quý Vân Vũ biết rõ trong lòng anh lúc này đang rối loạn đến mức nào. Chỉ cần nghĩ đến đống thuốc cấm đã đuoejc sử dụng một nửa kia, cùng với việc anh không thấy tung tích của Đới Tình Nhược trong lúc sơ tán khách mời, sự nôn nóng và lo lắng trong lòng anh càng dâng trào mãnh liệt.

Khi khóe mắt lướt thấy nhóm nhân viên y tế đang đi lên lầu, Quý Vân Vũ lập tức vứt bỏ dáng vẻ điềm tĩnh vừa được khen ngợi, chỉ trong hai ba bước đã bắt kịp bọn họ, cùng nhau tiến lên tầng ba.

Lên tầng ba, mỗi bước đi của Quý Vân Vũ đều khiến lòng anh nặng trĩu thêm một phần. Khi bọn họ nhanh chóng đi đến căn phòng ở cuối hành lang bên phải, anh nhìn thấy Đới Tình Nhược đang được người khác đỡ lấy. Khoảnh khắc đó, anh có cảm giác như mình bị chìm xuống đáy biển, hô hấp trở nên khó khăn, cả người run lên.

Thực ra, Đới Tình Nhược không được Omega kia đỡ. Hắn vừa được tiêm thuốc ức chế và đang giả vờ rơi vào trạng thái suy yếu. Nhưng khi Omega kia muốn đưa tay dìu hắn, hắn lập tức né tránh một cách nhanh nhẹn.

Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, bất lực, nhưng vẫn mang theo sự độc lập, tự mình cố gắng.

Chỉ là, tất cả những điều đó lập tức biến mất khi hắn nhìn thấy Quý Vân Vũ xuất hiện.

Khoảnh khắc thấy Quý Vân Vũ, đôi mắt Đới Tình Nhược bỗng sáng rực lên. Ba phần yếu ớt lập tức biến thành mười ba phần. Cái gọi là mạnh mẽ tự lập cũng ngay tức khắc tan biến.

Bước chân Đới Tình Nhược lảo đảo nhưng nhanh nhẹn, lướt qua một nhóm hộ lý, gần như chính xác mà lao thẳng vào lòng Quý Vân Vũ. Một tay hắn ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi sâu vào cổ anh.

"Vân Vũ, tôi khó chịu quá." Giọng Đới Tình Nhược mềm mại như mèo con đang rên rỉ làm nũng.

Quý Vân Vũ định mở miệng nói gì đó, nhưng tất cả lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng khi bị hắn ôm chặt. Anh bất đắc dĩ đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Đới Tình Nhược, rồi lại đè nhẹ cái gáy nóng rực của hắn. Anh chỉ có thể thở dài một hơi, vòng tay đáp lại cái ôm của hắn.

Nhận thấy Quý Vân Vũ đã buông lỏng thái độ, Đới Tình Nhược lập tức được đà làm tới. Hắn kéo nhẹ tay áo anh bằng hai ngón tay, giọng nói có chút rầu rĩ: "Tôi muốn rửa tay."

Quý Vân Vũ khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua nhóm hộ lý đang đứng gần đó, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía hai người với ánh mắt sáng rực. Anh lại nhìn xuống người yêu yếu ớt đáng thương trong lòng. Sau cùng, sự lo lắng cho tình trạng sức khỏe và tâm lý của Đới Tình Nhược vẫn chiếm ưu thế.

Quý Vân Vũ đỡ lấy Đới Tình Nhược, cùng đội ngũ y tế xuống lầu.

Tuy vậy, anh vẫn không quên lời đề nghị của Đới Tình Nhược. Anh tìm nhân viên y tế mượn khăn ướt khử trùng, tỉ mỉ lau tay cho hắn.

Xuống dưới, Quý Vân Vũ không quên nói lời cảm ơn với Omega đã giúp đỡ Đới Tình Nhược trước đó, nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề liếc nhìn Bạch Trà trong phòng dù chỉ một lần.

Vẫn là đội ngũ y tế tuân theo tinh thần nhân đạo, nâng Bạch Trà, kẻ bị đánh đến mức không thể tự đứng dậy, cùng đi xuống lầu.

Bọn họ xuống sảnh tiệc ở tầng một, khi chuẩn bị rời đi thì bị chặn lại.

Ban nãy sảnh tiệc xảy ra náo loạn, kinh động đến Quý Nhạc Đình đang nghỉ ngơi trong phòng trà. Khi ông xuống xem xét tình hình thì vừa vặn bỏ lỡ Quý Vân Vũ đi lên lầu. Mãi đến khi Quý Vân Vũ đưa Đới Tình Nhược xuống, bọn họ mới chính thức chạm mặt.

"Tiểu Trà!" Ánh mắt Quý Nhạc Đình rơi vào Bạch Trà đang được dìu xuống trước tiên. "Con bị sao vậy?"

Câu hỏi này khiến mọi người xung quanh lúng túng. Quý Vân Vũ vừa đi lên liền bị Đới Tình Nhược bám lấy làm nũng, căn bản chưa kịp hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đội ngũ y tế cũng tương tự. Bọn họ vừa đến liền bị một màn cơm chó dội thẳng vào mặt, sau đó bận rộn tiếp nhận bệnh nhân đưa xuống, cũng không có thời gian tìm hiểu đầu đuôi.

Chỉ có Đới Tình Nhược là người rõ nhất mọi chuyện, nhưng mong chờ hắn giải thích cho Quý Nhạc Đình còn không bằng hy vọng Bạch Trà có thể đột nhiên tỉnh táo lại.

Cuối cùng, vẫn là Omega đã mở cửa phòng trước đó đứng ra giải thích một chút về những gì mình biết. "Vừa rồi anh Bạch và anh Đới bị nhốt chung trong phòng. Có vẻ anh Đới đã chịu ảnh hưởng của thuốc, tiến vào kỳ mẫn cảm, sau đó vì sự cuồng loạn trong kỳ mà vô tình gây thương tích cho anh Bạch."

"Vô tình gây thương tích?" Giọng Quý Nhạc Đình cao hẳn lên. "Vết thương như này mà kêu vô tình hả?!"

Người lớn thiên vị luôn ngang ngược lại không nói lý, Quý Nhạc Đình hoàn toàn không quan tâm đến việc Đới Tình Nhược là người yêu của Quý Vân Vũ, cũng chẳng cần biết hiện tại hắn trông thảm hại chẳng kém gì Bạch Trà. Ông lạnh giọng quát về phía cảnh sát bên cạnh:

"Mấy người cũng nghe rồi đấy, Alpha này đánh Omega trọng thương rồi, còn không mau bắt hắn ta lại!"

Cảnh sát và nhân viên y tế ở đó nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng, một nhân viên y tế lên tiếng trước: "Thưa ông, tuy rằng chúng tôi vẫn chưa tiến hành kiểm tra chi tiết, nhưng theo quan sát và kinh nghiệm của chúng tôi, vị Omega này thực chất không hề bị thương nặng đến mức ấy."

"Hơn nữa,"

Lần này là một cảnh sát lên tiếng. Người cảnh sát trẻ tuổi, đối diện với sự lớn tiếng vô lễ của Quý Nhạc Đình, cũng có chút bực bội, giọng nói mang theo ý phản bác. "Nếu sự việc thực sự giống như lời anh kia nói, vậy thì người đáng bị bắt giữ phải là anh Bạch mới đúng."

Sắc mặt Quý Nhạc Đình trở nên càng khó coi hơn.

Ông ta đã làm gia chủ nhà họ Quý từ rất lâu, quen được người ta tâng bốc, lấy lòng, được tôn sùng suốt bao năm qua. Có thể nói, ngoại trừ cuộc hôn nhân không như ý kia, cả đời ông ta chưa từng gặp phải sự phản nghịch hay bất mãn nào.

Mãi đến khoảng thời gian gần đây, đứa con trai quá mức xuất sắc nhưng không chịu phục tùng sự quản giáo của ông, khiến ông trông tầm thường và già nua hơn hẳn. Rồi đột nhiên, ông mắc phải bệnh nặng khó chữa, đứa con cháu ông yêu thương nhất lại bị thương ngay trong ngày sinh nhật ông, viên cảnh sát nho nhỏ không thèm để ông vào mắt...

Tất cả những điều đó khiến ông vô cùng tức giận. Lửa giận thiêu đốt lý trí, ông trút hết sự phẫn nộ lên kẻ mà ông cho là nguồn cơn của mọi chuyện—

"Mày nhìn hai đứa tụi mày suốt ngày quấn lấy nhau đi---thằng trơ trẽn!" Quý Nhạc Đình tức đến mức vung tay chộp lấy một chiếc bình hoa cổ xa xỉ trong sảnh tiệc, rồi hung hăng ném thẳng về phía Quý Vân Vũ.

Dưới tình huống bình thường, né tránh thứ này với Quý Vân Vũ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng có gì khó khăn. Nhưng giờ phút này, anh đang ôm Đới Tình Nhược còn đang suy yếu, xung quanh lại có không ít nhân viên y tế. Nếu anh né tránh ngay lúc này, hoặc là Đới Tình Nhược sẽ gặp chuyện, hoặc là nhân viên y tế bên cạnh sẽ bị vạ lây.

Khoảnh khắc do dự ấy khiến Quý Vân Vũ bỏ lỡ cơ hội né tránh tốt nhất.

Cũng may Đới Tình Nhược không hoàn toàn mất đi khả năng hành động. Hắn phản ứng nhanh, kéo Quý Vân Vũ lùi lại phía sau, đồng thời tìm cách nhắc nhở những nhân viên y tế đang sợ ngây người vì biến cố này.

Chỉ là, dù mười ba phần dáng vẻ yếu ớt của Đới Tình Nhược chỉ là giả vờ, nhưng vẫn có ba phần là thật. Điều đó khiến phản ứng của hắn chậm đi đôi chút, sức lực cũng yếu hơn bình thường.

Vì vậy, khi chiếc bình hoa bị ném mạnh xuống đất, những mảnh vỡ văng tung tóe suýt gây thêm thương tổn cho những người xung quanh, động tác né tránh của Đới Tình Nhược chậm đi vài giây. Một mảnh vỡ cứ thế sượt qua mặt hắn.

Mảnh nhỏ sượt qua, để lại một vết máu không hề nhỏ trên mặt Đới Tình Nhược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK