Vì vậy, sau vài ngày nghỉ ngơi, Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ cùng nhau lên máy bay đến nước F.
Việc xin phép sử dụng đường bay tư nhân khá phiền phức, nên hai người trực tiếp đặt vé máy bay thương mại. May mắn là khoang hạng nhất trên chuyến bay quốc tế đủ rộng rãi và riêng tư, Đới Tình Nhược cũng không cần phải che giấu bản thân khi ở trên máy bay.
Cả hai vốn dĩ đều là kiểu người thường xuyên đi công tác, lần này bay đến nước F phải ngồi máy bay khoảng mười tiếng, đáng lẽ phải quen thuộc từ lâu.
Thế nhưng, cả hai lại có chút không được tự nhiên.
Có lẽ là vì chuyến đi lần này, so với công tác, càng giống như một buổi hẹn hò nhân danh công việc hơn chăng?
"Lần trước chúng ta cùng nhau đi máy bay, vẫn là lần trước." Đới Tình Nhược cảm thán theo kiểu văn học vô nghĩa.
Mà thực tế, vì nhiều lý do khác nhau, bọn họ đúng là không thường xuyên đồng hành như vậy.
Lần này, Quý Vân Vũ không vừa lên máy bay đã lấy laptop ra chuẩn bị làm việc như mọi khi. Anh đã lâu rồi không trải nghiệm cảm giác thư thả khi ra ngoài thế này, thậm chí còn có chút không quen.
"Lần trước đúng là lần trước thật." Thời gian đã trôi qua khá lâu, Quý Vân Vũ cũng không nhớ rõ lắm, nhưng có một chuyện anh vẫn nhớ rất rõ ràng. "Nhưng lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngồi máy bay đi xa, tôi vẫn còn nhớ."
"Nếu cậu mà không nhớ thì có chuyện đấy." Đới Tình Nhược hừ nhẹ một tiếng. "Tôi sẽ trực tiếp kéo cậu đi hồi tưởng một chút."
Lần đầu tiên họ cùng nhau đi máy bay là vào thời Đại học, tình cờ gặp nhau ở nước ngoài, sau đó cùng nhau trở về nước. Cũng chính vào lần đó, sau khi về nước, Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ đã trực tiếp đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
"Nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi." Đới Tình Nhược nửa đùa cợt, nửa uy hiếp. "Nếu muốn ôn lại chuyện cũ, thì chỉ có thể ly hôn thôi."
"Không cần, tôi nhớ rất rõ." Quý Vân Vũ trợn mắt.
Nhìn ra anh đã quên sạch những rối rắm trước đó, Đới Tình Nhược khẽ nhếch khóe môi, thuần thục lấy hai chiếc bịt mắt từ túi quà của tiếp viên.
Máy bay hạ cánh an toàn xuống thủ đô B của nước F. Sau chuyến bay dài, cả hai không còn sức làm gì khác. Vừa vào khách sạn, họ lập tức nghỉ ngơi.
Sàn diễn lần này được tổ chức trong một tòa lâu đài phong cách Gothic, mô phỏng theo kiến trúc giáo đường cổ. Xung quanh sàn diễn là những hàng tường vi được trang trí tỉ mỉ.
Những đóa tường vi chủ yếu có hai màu đỏ và trắng, từng đóa đều nở rộ một cách kiêu hãnh và mãnh liệt. Dưới ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính màu trong tòa lâu đài Gothic, chúng trở nên vừa đẹp đẽ vừa lãng mạn, như thể mang theo một hơi thở đầy sức sống vượt qua ranh giới thời gian.
Người mẫu mở màn không ai khác chính là Đới Tình Nhược. Hắn khoác lên mình một chiếc áo sơ mi lụa màu rượu đỏ, được thiết kế theo phong cách thời kỳ Phục Hưng. Kết hợp với nó là quần tây lưng cao màu đen, một đôi boots, và một chiếc bao tay bằng da màu đen trên cánh tay phải.
Hắn bước qua hành lang, nện từng bước thong dong mà trấn định xuống sàn, tựa như một công tử quý tộc đang nhàn nhã dạo bước giữa vườn tường vi.
Hắn tiến về phía khán phòng, tựa như một người vừa bước ra từ thời đại Victoria, rực cháy, thiêu đốt, nở rộ đầy lãng mạn trên mỗi bước đi.
Ngay khoảnh khắc Đới Tình Nhược vừa lên sân khấu, Quý Vân Vũ lập tức liên hệ với nhãn hàng, dứt khoát mua ngay bộ trang phục cao cấp hắn đang mặc.
Từ lúc đó trở đi, Quý Vân Vũ không còn tâm trí để theo dõi buổi trình diễn. Bản thân anh vốn không phải người có gu thẩm mỹ thời trang, đến đây xem show đơn thuần chỉ để ủng hộ công việc của Đới Tình Nhược.
Tuy nhiên, vì phép tắc giáo dưỡng, Quý Vân Vũ không thể tùy tiện rời đi giữa chừng.
Đới Tình Nhược nắm rõ điều đó trong lòng bàn tay. Hắn ngồi trong phòng trang điểm, tưởng tượng cảnh Quý Vân Vũ ngồi trước khán phòng, chịu đựng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt nghiêm túc trên mặt, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn không nhịn được bật cười.
Hắn vốn đã đủ đẹp, hôm nay vì buổi diễn mà càng trang điểm tỉ mỉ hơn. Lúc này, hắn khẽ rũ mi cười, khiến cho chuyên viên trang điểm chuẩn bị tẩy trang cho hắn ngây người ba giây.
"Không cần tẩy trang đâu." Đới Tình Nhược nhận ra cô gái nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn mình. "Cô đi làm việc khác đi."
Sau khi đuổi chuyên viên trang điểm đi, hắn lấy điện thoại ra. Dù sao cũng không nỡ để Quý Vân Vũ ngồi chờ một mình đằng trước, hắn quyết định gửi tin nhắn giúp đối phương giết thời gian.
"Sau khi buổi diễn kết thúc, ở đó chờ tôi một lát."
Dù sao đây cũng là một buổi trình diễn của thương hiệu xa xỉ bậc nhất, sau khi kết thúc thông thường sẽ có tiệc chiêu đãi dành cho khách mời, vừa là dịp dùng bữa, vừa để khách mời thuận tiện đặt các mặt hàng thời trang cao cấp, coi như một sự sắp xếp đôi bên cùng có lợi.
Nhận được tin nhắn của Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ không hỏi gì, chỉ lạnh nhạt đáp lại một dấu "."
Nhìn sân khấu hôm nay, lại nhìn cách bài trí xung quanh, rồi cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, không hiểu sao Quý Vân Vũ lại cảm thấy có chút căng thẳng.
Chuyên viên trang điểm đi rồi, Đới Tình Nhược cũng không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ quá lâu. Nhà thiết kế chính của buổi diễn hôm nay đang khen ngợi hắn hết lời, khiến hắn đành phải tạm gác cuộc trò chuyện với Quý Vân Vũ, quay sang hàn huyên cùng đối phương.
Hắn và nhà thiết kế này đã hợp tác rất nhiều lần, quan hệ cũng không tệ, trò chuyện khá vui vẻ. Vì thế, khi Đới Tình Nhược đề nghị muốn mượn tạm sàn diễn một chút sau khi chương trình kết thúc, nhà thiết kế không chút do dự liền đồng ý ngay.
Một buổi trình diễn thời trang thật ra không kéo dài quá lâu, hơn nữa sau khi các khách mời lần lượt rời đi, cũng chỉ mất hơn nửa giờ.
Chờ đến khi trong khán phòng chỉ còn lại một mình Quý Vân Vũ, anh liền thấy Đới Tình Nhược một lần nữa bước ra từ cánh cửa vòm điêu khắc theo phong cách cổ điển. Lần này, đối phương đi thẳng về phía anh, rồi vươn tay ra.
Quý Vân Vũ ngơ ngác nắm lấy bàn tay Đới Tình Nhược ở phía trước, để mặc hắn kéo lên đài. Họ đứng sóng vai trên đó, trông giống như một đôi vợ chồng mới cưới đang đứng đón khách trên hành lang.
Chỉ khi đứng gần như vậy, anh mới nhận ra khóe mắt của Đới Tình Nhược điểm xuyết hai viên kim cương nhỏ.
"Tòa lâu đài này được xây dựng mô phỏng theo nhà thờ." Đới Tình Nhược mỉm cười nhìn vào mắt Quý Vân Vũ. "Vì thế, khi tòa lâu đài vừa mới xây xong, những quý tộc trong thành phố thường đến đây tổ chức hôn lễ."
"Ừm." Quý Vân Vũ thẫn thờ đáp lại, trong thoáng chốc anh nghe thấy tiếng đau thương còn vang vọng hơn cả tiếng ve kêu trong lớp học mùa hè ngày ấy.
Nắm tay Quý Vân Vũ, sắc mặt Đới Tình Nhược cũng trở nên nghiêm túc.
"Học sinh xuất sắc." Hắn gọi bằng cái tên thân mật chỉ dành riêng cho họ. "Có lẽ tôi đã thích cậu sớm hơn cậu nghĩ."
Tình yêu tuổi trẻ thường nồng nhiệt mà thuần khiết, dù là yêu hay ghét, khi một người dồn hết sự chú ý vào người kia, điều đó đã định sẵn họ sẽ trở nên độc nhất vô nhị với nhau.
Nghe những lời ấy của Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ ngước mắt lên, lặng lẽ đối mặt với hắn. Gần như không cần suy nghĩ, anh hỏi theo bản năng: "Từ khi nào?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Đới Tình Nhược thành thật đáp. "Có thể là từ lúc cậu đưa tôi viên kẹo bạc hà, cũng có thể là ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Có lẽ đúng là đã thích từ cái nhìn đầu tiên, nên mới vì một câu "Hoa hòe loè loẹt" chẳng đau đớn gì, mà bắt đầu cuộc đối chọi gay gắt với người này gần như suốt thời cấp ba.
"Vậy nên, thưa ngài Quý Vân Vũ, ngài có bằng lòng," giọng Đới Tình Nhược mang vài phần căng thẳng và nghiêm túc. "Từ nay về sau, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù... dù tôi trong thời hoàng kim hay tuổi già sắc suy, ngài vẫn sẽ yêu tôi như thuở ban đầu chứ?"
Dù đang căng thẳng nhưng hắn vẫn không quên chêm vào những lời tình tứ.
"Đương nhiên rồi." Quý Vân Vũ đáp ngay không cần suy nghĩ, ngừng một chút, anh mới nói tiếp. "Tôi bằng lòng."
Hôm nay có vẻ như tất cả vốn từ văn chương của Quý Vân Vũ đều đem đi nuôi hoa mất rồi, anh chỉ có thể máy móc lặp lại câu hỏi của Đới Tình Nhược, rồi chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Tôi bằng lòng." Đới Tình Nhược nói với giọng điệu trang trọng, hắn vừa là cha xứ vừa là chú rể. "Vậy thì, tôi nghĩ chúng ta có thể hôn nhau."
Vì cả hai đều đang khá gấp gáp, nên không ai nhận ra rằng khi tất cả khách khứa đã vào phòng tiệc, có một người lặng lẽ quay ngược lại.
Người này chính là tay paparazzi đã chụp lén Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ ở quán bar lần trước. Hắn đã kiếm được không ít lợi lộc từ sự việc đó, lần này thấy Quý Vân Vũ chưa rời đi, dựa theo tâm lý phú quý tại nơi nguy hiểm, hắn lén quay lại và núp ở góc chết gần cửa phòng tiệc.
Từ khoảng cách xa như vậy, tay paparazzi không thể nghe được cuộc đối thoại giữa Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ. Hắn lập tức nghĩ ra tiêu đề hot search cho ngày mai.
# Khúc dạo đầu cho việc ly hôn? Người mẫu nổi tiếng cãi nhau với bạn đời ngay cuối chương trình! #
Lần này đi quay show thời trang, tay paparazzi cố ý mang theo chiếc máy ảnh có độ phân giải cao. Hắn hồi hộp giơ máy ảnh về phía hai người.
Tiếng "tách tách" của máy ảnh vang lên, nhìn vào hình ảnh vừa chụp, tay paparazzi bỗng rơi vào trạng thái hoang mang sững sờ.
Trước sự chứng kiến của những bông tường vi rực rỡ, trong điện đường của nhà thờ, dưới ánh sáng xuyên qua ô cửa kính màu, hai chàng trai xuất sắc đến hoàn mỹ đang hôn nhau.
Ngay cả qua ống kính máy ảnh vẫn có thể nhìn thấy tình yêu nồng cháy và sâu đậm của họ.
Tình yêu ấy sẽ như tòa lâu đài cổ kính này, trụ vững trước sự thử thách của thời gian, cũng sẽ như tấm ảnh trong máy chụp hình, mãi mãi không phai màu.
Hết chính truyện.