Quý Vân Vũ đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Đới Tình Nhược ngồi ngây ngẩn trên giường bệnh.
Đới Tình Nhược khịt nhẹ mũi, hắn có thể ngửi thấy hương sơn trà nhàn nhạt, là pheromone của Quý Vân Vũ. Vì cảm xúc dao động quá lớn mà anh vô thức toả ra.
Trong không khí không chỉ có hương hoa sơn trà thanh nhã, mà còn xen lẫn hương hoa hồng nồng đậm, nóng rực.
Khoảnh khắc Quý Vân Vũ cúi người đặt nụ hôn kia xuống, Đới Tình Nhược đã không khống chế được mà phóng thích ra một lượng lớn pheromone.
Pheromone mang hương hoa hồng ấy lan tỏa trong không khí, ảnh hưởng bởi tâm trạng của chủ nhân, âm thầm nhưng thiêu đốt mãnh liệt.
Sau khi lặng lẽ ngồi ngẩn người trên giường bệnh một lúc lâu, Đới Tình Nhược lại chậm rãi rúc vào trong chăn, tiếp tục thu mình lại.
Người phá vỡ trạng thái xấu hổ gần như muốn phong ấn bản thân này của Đới Tình Nhược là viên cảnh sát đến lấy lời khai. Tình huống ngày hôm qua thực sự quá mức hỗn loạn, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được cơ hội thích hợp để thu thập lời khai, đành phải thống nhất đưa mọi người vào bệnh viện, chờ tình trạng ổn định hơn rồi mới sắp xếp.
Sau khi nhận được tin báo rằng Đới Tình Nhược về cơ bản đã hồi phục, cảnh sát liền đến lấy lời khai của hắn. Chiếu cố cho tình trạng của Đới Tình Nhược, phía cảnh sát còn cố ý sắp xếp một viên cảnh sát Beta đến hỏi cung.
"Anh Đới, anh không cần quá căng thẳng đây, tôi chỉ đến để tìm hiểu sơ qua tình huống thôi, anh chỉ cần thuật lại mọi việc đúng sự thật là được." Thông cảm với tình trạng hormone của Đới Tình Nhược vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, viên cảnh sát này cũng giữ giọng điệu tương đối ôn hòa.
Đới Tình Nhược rũ mắt xuống. Hắn đã quyết định từ trước, đương nhiên đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, nhưng khi bị hỏi đến, hắn lại không lập tức mở miệng. Hắn chỉ bày ra một biểu cảm đáng thương pha lẫn tự trách, phối hợp với vết trầy trên mặt, khiến một Alpha như hắn trông còn đáng thương hơn cả Omega, làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
"Anh đừng lo lắng." Nhìn dáng vẻ này của hắn, giọng điệu viên cảnh sát Beta đến hỏi chuyện càng ôn hòa hơn. "Chúng tôi đã hỏi qua anh Lục về tình huống liên quan, biết rõ anh là người bị hại. Anh chỉ cần kể lại cụ thể sự việc là được."
Anh Lục chính là Omega đã mở cửa trước đó, tên đầy đủ là Lục Dương.
Trong toàn bộ sự kiện xảy ra tối hôm qua, y là người duy nhất không cần nhập viện, cũng là người duy nhất mà cảnh sát có thể thẩm vấn trực tiếp.
Theo như lời khai của Lục Dương, y bị người lớn trong nhà ép buộc đưa đến buổi tiệc của nhà họ Quý. Tuy rằng gia tộc y và nhà họ Quý có quan hệ thế giao, y cũng thường xuyên tham gia những buổi tiệc như vậy, nhưng y trước sau vẫn không thích bầu không khí của nhà họ Quý. Vì thế, sau khi cùng người lớn chào hỏi chủ nhà, để tránh sự ồn ào của bữa tiệc, y đã xin phép gia chủ nhà họ Quý rồi lên phòng khách ở tầng ba.
Khi lên lầu, Lục Dương không muốn bị khách khứa trong đại sảnh chú ý nên cố ý chọn lối đi an toàn, nơi gần như không có ai qua lại. Chính tại đây, y tình cờ bắt gặp Bạch Trà đang nói chuyện với nhân viên phục vụ đã đưa tờ giấy trước đó. Y thấy Bạch Trà đưa tờ giấy trông giống như thư từ cho nhân viên phục vụ, đồng thời dặn dò người đó chuyển cho Quý Vân Vũ.
Nếu chỉ có vậy, Lục Dương cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ cho rằng Bạch Trà muốn gửi thư tình cho Quý Vân Vũ, nhưng vì tình huống không tiện nên phải nhờ người khác chuyển giúp. Lục Dương vốn rất khinh thường loại hành vi phá hoại tình cảm của người khác, nhưng cũng sẽ không chủ động can thiệp vào chuyện riêng tư của người ta. Thế nhưng, khi Bạch Trà giao tờ giấy cho nhân viên phục vụ, cậu liên tục nhấn mạnh những lời như "Không thể để Đới Tình Nhược phát hiện", "Lén lút", "Bất chấp thủ đoạn",... Điều này khiến Lục Dương không thể không quan tâm.
Muốn phá hoại tình cảm của người khác, làm việc lén lút một chút cũng là điều bình thường. Nhưng Bạch Trà lại lén lút quá mức. Đều là Omega, Lục Dương cũng hiểu rõ đôi chút về bản tính "trà xanh" của Bạch Trà, cảm thấy cậu hẳn đang bày mưu tính kế chuyện gì đó không hay. Sau một hồi do dự, y vẫn quyết định đi nhắc nhở Quý Vân Vũ và Đới Tình Nhược.
Nhưng hai người này thực sự rất được săn đón. Khi ở sảnh tiệc, họ bị đám khách quý vây quanh chặt chẽ đến mức không có kẽ hở, Lục Dương không tìm được cơ hội nào để nhắc nhở.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi bên cạnh Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ trở nên thông thoáng, Lục Dương vừa định mở miệng thì nhân viên phục vụ kia đã đi đến.
Sau đó chính là lúc Quý Vân Vũ và Đới Tình Nhược tách ra, Đới Tình Nhược một mình đi đến điểm hẹn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lục Dương hoàn toàn không kịp phản ứng. Đến khi y vất vả đuổi theo Đới Tình Nhược, thì cánh cửa đã bị khóa bằng hệ thống thông minh, nhốt y bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Lục Dương chỉ có thể nghĩ cách mở cửa. Nhưng y chỉ là một người ngoài, đương nhiên không thể ra lệnh cho bảo vệ của nhà họ Quý. Y phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ đủ kiểu, cuối cùng mới thuyết phục được một bảo vệ đồng ý mở cửa xem xét tình hình.
Cánh cửa vừa mở ra, Bạch Trà trong tình trạng thảm hại, pheromone hỗn loạn của Alpha và Omega, cùng với mùi hương của loại thuốc đặc chế dành cho Alpha còn chưa kịp tản đi. Lục Dương và bảo vệ lập tức hiểu ra vấn đề. Bảo vệ cũng không kịp ngăn Lục Dương báo cảnh sát. Sau đó cảnh sát đến, rồi Quý Vân Vũ bị kích động.
Cảnh sát tóm tắt sơ lược lời khai của Lục Dương cho Đới Tình Nhược, sau đó nhắc đến việc họ đã thẩm vấn nhân viên phục vụ kia. Cơ bản đã có thể xác định Đới Tình Nhược là người bị hại, nhưng vẫn còn một số chi tiết chưa rõ ràng, ví dụ như cuộc trò chuyện giữa hắn và Bạch Trà, hay tờ giấy Bạch Trà đã đưa cho nhân viên phục vụ mà Lục Dương đề cập.
"Trước đó cậu ta đã tìm tôi nói chuyện, còn quấy rầy người yêu của tôi rất nhiều lần. Tôi không muốn người yêu tiếp tục bị cậu ta dây dưa, nên lần đó đã đồng ý gặp cậu ta." Đới Tình Nhược thờ ơ tóm gọn cuộc trò chuyện kia. "Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy cậu ta có chút khó hiểu. Cậu ta không thừa nhận tình cảm của tôi và người yêu, lại cứ luôn nhắc đến gia đình tôi. Tôi nhịn không được phản bác cậu ra vài câu, lúc rời đi cũng xảy ra một số chuyện không vui. Tôi tưởng rằng cậu ta sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ rằng..."
Cảnh sát ghi chép lời khai đúng sự thật, cũng không đưa ra ý kiến phản đối với cách nói của Đới Tình Nhược. Dù sao thì nơi hắn chọn để gặp mặt trước đó thực sự quá lý tưởng, nội dung cuộc trò chuyện của hắn và Bạch Trà cũng có thể xác minh qua camera.
"Trong buổi tiệc hôm qua, tại sao anh lại quyết định đến gặp anh Bạch một mình?" Cảnh sát hỏi.
"Xin lỗi, lúc đó tôi hơi mất kiểm soát." Đới Tình Nhược nhận sai với thái độ rất tốt. "Tôi không ngờ rằng sau cuộc nói chuyện đó, cậu ta vẫn muốn quấy rầy người yêu tôi. Tôi cũng không muốn người yêu mình còn bất kỳ liên hệ gì với cậu ta, nên đã tự mình đi tìm cậu ta, định chấm dứt mọi chuyện. Không ngờ vào phòng rồi mới biết cậu ta lại có tính toán như vậy."
Mọi vấn đề cơ bản đều đã được làm rõ, cảnh sát thu hồi giấy bút, ánh mắt nhìn Đới Tình Nhược và Quý Vân Vũ mang theo sự đồng cảm xen lẫn không tán thành.
"Tôi đã hiểu rõ đại khái tình huống, cũng vô cùng đồng cảm với những gì hai vị đã trải qua. Nhưng nếu sau này lại gặp phải tình huống tương tự, xin hai vị đừng tự mình xử lý. Omega quấy rầy và uy hiếp Alpha cũng có thể bị truy tố, hai vị có thể đặt nhiều niềm tin vào chúng tôi hơn."
Là người thân duy nhất bên cạnh Đới Tình Nhược lúc này, đồng thời cũng là nhân chứng quan trọng của vụ án, Quý Vân Vũ được phép ở lại nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Đới Tình Nhược và cảnh sát. Nhưng thực ra, anh đã bắt đầu mất tập trung từ khi cuộc nói chuyện mới bắt đầu, thậm chí nội dung Đới Tình Nhược nói cũng chẳng lọt vào tai được bao nhiêu.
Ở bên nhau lâu như vậy, Quý Vân Vũ đương nhiên không lo lắng chuyện Đới Tình Nhược không kiểm soát được tình hình. Anh hiểu quá rõ khả năng ăn nói đầy tài tình của hắn, nhưng cũng chẳng muốn nghe thêm mấy lời trông có vẻ chân thành nhưng lại đầy đạo lý quỷ quái kia.
Quý Vân Vũ nghĩ về Omega tên là Lục Dương.
Một Omega xuất thân thế gia được giáo dục chu đáo, dịu dàng, xinh đẹp, cũng không kém phần nhạy bén và thông minh.
Đương nhiên, Quý Vân Vũ nghĩ như vậy không phải vì đột nhiên cho rằng một Omega môn đăng hộ đối sẽ là lựa chọn kết hôn thích hợp hơn. Anh chỉ đang cân nhắc về mọi chuyện, một Omega như vậy đã đỡ lấy Đới Tình Nhược khi hắn suy yếu, một Omega như vậy đã ra tay giúp đỡ hắn khi hắn rơi vào khốn cảnh vì âm mưu của Bạch Trà.
Về cuộc hôn nhân này và tình cảm của Đới Tình Nhược dành cho mình, Quý Vân Vũ vẫn tin tưởng. Anh cũng không vì vậy mà dao động, chỉ là có chút rối rắm không thể nói thành lời.
Nếu khi ấy, người cứu Đới Tình Nhược ra khỏi nơi đó là một Omega như vậy, liệu hắn có thích đối phương nhiều hơn một chút so với một Alpha tính tình chẳng ra gì như anh không?
Xét cho cùng, vấn đề này lại quay về điểm khiến Quý Vân Vũ băn khoăn bấy lâu nay. Tình cảm của Đới Tình Nhược dành cho anh có phải chỉ đơn giản là hiệu ứng cầu treo (*) hay không?
(*) Hiệu ứng cầu treo: Một hiệu ứng tâm lý trong đó con người dễ bị thu hút hoặc nảy sinh tình cảm với người khác khi trải qua những tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm cùng nhau.