• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫn Hy được anh ôm chặt vào lòng, một cái ôm thật vững chắc.

Mặt cô dán vào ngực anh, từ tối qua cho đến tận chiều nay, cô vẫn luôn bị dày vò bởi sự cố hot search trong buổi họp báo, tất cả những lời trấn an của người khác đều không khiến cô an tâm bằng cái ôm của anh.

Mẫn Hy ngẩng đầu lên, anh đang rủ mắt nhìn cô.

Phó Ngôn Châu hỏi: “Hôm qua ở buổi họp báo có rất nhiều người nên chưa kịp hỏi em, anh ngồi ở hàng ghế sau Lữ Trăn, có phải em hiểu lầm rồi không?”

“Không có hiểu lầm. Em biết anh cố ý tới đó là muốn tìm cách làm sáng tỏ tin đồn giữa anh và Lữ Trăn.” Lần này, Mẫn Hy không né tránh ánh mắt thâm sâu của anh, cô nhìn vào mắt anh mà nói: “Anh không biết khi nhìn thấy anh em đã vui mừng như thế nào đâu.”

Niềm vui đó, có lẽ trong suốt cuộc đời anh cũng sẽ không thể hiểu được.

Phó Ngôn Châu nhìn cô chằm chằm, thấy đáy mắt cô lộ ra sự chân thành, không giống hôm sinh nhật của anh, lúc cô giải thích vì sao lại dùng khăn lụa che ảnh anh, trên mặt lộ ra vẻ sống trên đời không còn gì luyến tiếc nữa.

Trong phòng đột nhiên rơi vào không khí trầm mặc lại đan xen chút kiều diễm, nói thể không rõ chút tâm tư kia ra được.

Không ai có ý định phá vỡ nó.

Phó Ngôn Châu khom lưng ôm cô mãi, tư thế không thoải mái, anh buông cô ra: “Anh đi tắm trước.”

Mẫn Hy “Ừm” một tiếng đáp lại anh, cô cầm lọ kem dưỡng ẩm tiếp tục bôi, bóp kem vào lòng bàn tay.

Phó Ngôn Châu thoáng nhìn thấy cô bóp nhiều kem dưỡng ra lòng bàn tay như vậy, có lẽ sẽ không thoa hết, anh lấy một gói khăn giấy ướt từ bàn trang điểm qua cho cô.

Mẫn Hy không hiểu anh lấy khăn ướt cho cô để làm gì.

Phó Ngôn Châu đặt khăn giấy ướt xuống rồi đi tắm.

Đêm nay tâm tình tốt, Mẫn Hy cẩn thận thoa kem lên toàn thân.

Cho đến khi Phó Ngôn Châu tắm rửa xong, lớp kem dưỡng được thoa trên đầu gối cô vẫn chưa ngấm hết vào da.

Lúc Phó Ngôn Châu từ phòng tắm đi ra, chăn và gối đầu của anh vẫn còn ở trên sô pha. Anh nhìn người trên giường, Mẫn Hy còn đang chăm sóc da, áo sơ mi khoác bên ngoài váy ngủ không biết đã được thay từ lúc nào, đổi thành sơ mi đen của anh.

Anh lấy gối trên sofa để lên giường, gấp lại chăn để vào phòng thay đồ.

Giờ phút này nói gì cũng không thích hợp, bởi lời nào cũng giống như chiếc chăn dư thừa vừa bị cất đi kia.

Phó Ngôn Châu tựa vào đầu giường, anh sạc điện thoại rồi lấy một quyển sách ra, tùy ý mở ra xem.

Mẫn Hy cất khăn ướt đi, đến gần anh, ngả đầu lên vai anh.

Phó Ngôn Châu rũ mắt, tầm mắt cô dừng lại trên trang sách trong tay anh, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, hai người cùng đọc một cuốn sách.

Mẫn Hy chỉ là mắt đang nhìn lên trang giấy nhưng tâm tư lại không ở trên đó.

Lúc thì cảm thấy hôm qua sở dĩ anh cố ý chọn bộ quần áo kia là vì muốn chứng minh quan hệ vợ chồng của bọn họ không tệ trước mặt đồng nghiệp, không hề có ý tứ gì khác.

Lúc lại phủ định ý nghĩ này, cảm thấy anh chỉ như vậy khi có cô, nghĩa là anh đang dần dần có tình cảm với cô.

Hai luồng suy nghĩ đan xen vào nhau.

“Trang này đọc xong chưa?” Giọng nói trên đỉnh đầu đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Mẫn Hy tiện tay chỉ vào hàng thứ ba: “Đọc đến đây rồi, sắp xong.”

Phó Ngôn Châu chờ cô đọc xong mới lật trang, đọc được ba bốn trang, anh buông sách xuống.

Cứ như vậy họ lại tự nhiên gần gũi với nhau.

……

Phó Ngôn Châu bế cô lên, cô ngồi gọn trong ngực anh, cả người anh như dán chặt vào cô.

Mẫn Hy vòng hai tay quanh cổ anh, âm thầm hít một hơi.

Đèn vẫn còn sáng.

Phó Ngôn Châu cũng vẫn nhìn cô.

Mẫn Hy không cách nào tiếp được ánh mắt âm trầm của anh.

Phó Ngôn Châu giữ tay sau ót cô, ấn cô xuống, môi cô dán lên môi anh.

Khi họ tắm xong lần nữa thì đã là nửa đêm.

Mẫn Hy chỉ mặc mỗi váy ngủ hai giây rồi nằm xuống, oán trách một câu: “Chân em mỏi, ngày mai còn phải tăng ca.”

Phó Ngôn Châu: “Thể lực của em không ổn. Bảo em tập thể dục mà em lại không chịu nghe.”

Mẫn Hy: “Thể lực của anh tốt là được.”

Phó Ngôn Châu bật cười, tắt đèn, ôm cô vào lòng, “Ngủ đi.”

Mẫn Hy hơi ngửa đầu, hỏi anh không chú ý đến hot search hôm nay à.

Phó Ngôn Châu: “Anh thấy rồi.”

Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, toàn mạng đều là tin tức có liên quan đến cô, muốn không chú ý cũng khó.

Trong nhóm bạn học trung học của bọn họ cũng đang thảo luận, nhao nhao hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, Chử Dật còn đặc biệt tag anh, hỏi sao không hạ độ tìm kiếm xuống.

Anh chỉ có thể coi như không nhìn thấy, không trả lời.

Anh không thích cách lấy cô làm tâm điểm để marketing này, nhưng anh tôn trọng kế hoạch của cô. Cho nên cho dù nhìn thấy nhiều dòng hot search trên mạng cả ngày, anh cũng không hỏi nhiều.

Mẫn Hy còn chờ anh quan tâm thêm vài câu, sau khi anh nói ba chữ kia xong lại không còn tiếng gì nữa.

Cô ngửa đầu nhìn anh lần nữa: “Sao anh không nói lời nào?”

“Nói cái gì?”

“…Hôm nay hot search có liên quan đến em nhiều như vậy, anh cũng không quan tâm chuyện gì đã xảy ra sao?”

Phó Ngôn Châu lý giải là cô muốn anh khen vài câu: “Mức độ chú ý của buổi họp báo cao như vậy, kế hoạch marketing của em được hưởng ứng không tồi.”

Có vẻ như anh đã hiểu lầm.

Mẫn Hy giải thích: “Nội dung kế hoạch đã bị lệch đi, kế hoạch ban đầu không phải để mọi người chú ý đến em, hôm qua ở trên sân khấu em đã cố gắng đứng sang một bên rồi nhưng vẫn bị chụp.”

Phó Ngôn Châu nhìn người trong lòng, biết đã hiểu lầm cô, “Sau này gặp phải loại chuyện như thế này, cứ gọi cho anh, để anh xử lý.”

“Không cần, tự em có thể giải quyết được.”

Chuyện của công ty, Mẫn Hy không muốn làm phiền đến anh, anh giải quyết cũng phải nợ ân tình người khác, chẳng bằng cô dùng tiền để giải quyết, tiền bạc thoả thuận, không cần nợ ai ân tình.

Nhưng anh chủ động đề nghị, cô vừa vui vừa thỏa mãn.

“Cảm ơn chồng.” Tay cô đặt trên cổ anh, nhẹ nhàng đỡ lấy, hôn lên cằm anh.

Phó Ngôn Châu hôn lại cô.

Mẫn Hy dán sát vào anh, cảm nhận cơ bụng rắn chắc cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh. Khi đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, có thể nhìn thấy bóng hình anh, thấy anh cũng đang nhìn cô.

Phó Ngôn Châu cúi đầu ngậm lấy môi cô rồi hôn lên, Mẫn Hy đáp lại, muốn hôn sâu, nhưng nụ hôn của Phó Ngôn Châu lại đi dần xuống, từ môi cô hôn đến cằm cô, sau đó lại tiếp tục xuống dưới nữa.

Ban đầu Mẫn Hy nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay với anh, nhưng không biết từ lúc nào anh đã buông tay cô ra.

Phó Ngôn Châu giữ mu bàn chân cô, vùi đầu hôn xuống.

Vào giây phút đôi môi anh phủ lên, mọi thứ trước mắt Mẫn Hy đột nhiên trống rỗng, không thấy rõ được điều gì, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chờ tới lúc gió êm sóng lặng, Mẫn Hy được Phó Ngôn Châu ôm vào trong ngực.



Sáng hôm sau, lại bị báo thức làm cho bừng tỉnh.

Mẫn Hy mở mắt, Phó Ngôn Châu không ở trên giường, nhưng điện thoại di động và nhẫn của anh vẫn ở đầu giường.

Đã 7:30, anh vẫn còn ở nhà.

Mẫn Hy mở điện thoại di động ra, nửa đêm hôm qua Cư Du Du gửi tin nhắn tới cho cô: [Chị Mẫn, tối nay tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Dư tổng, buổi tối chị nhất định phải đến đấy ~ hai ngày nay chị bận, em không dám nói cho chị biết.]

Không phải cô lo Mẫn Hy sẽ không tham gia, mà là bởi vì chuyện hotsearch nên Mẫn Hy bận đến sứt đầu mẻ trán, một khi xử lý không tốt, hạng mục này coi như tốn công vô ích, còn có thể sẽ làm mất đi thanh danh của Gia Thần.

Cư Du Du đợi đến khi vấn đề được giải quyết, mức độ chú ý và lượng tiêu thụ của Tiểu Thời đều đặn tăng lên, cô mới thông báo cho Mẫn Hy.

Quả thật, sinh nhật của Dư tổng có thể tổ chức theo đúng lịch hay không, phụ thuộc vào việc bên Thịnh Thời giải quyết thuận lợi như thế nào, nếu tình hình không lạc quan, ai dám tổ chức sinh nhật bất ngờ cho sếp chứ.

Mẫn Hy xoa xoa thái dương, gần đây cô bận rộn nên quên mất tuần sau là sinh nhật của Dư Trình Đàm.

Cô trả lời Cư Du Du: [Hẹn gặp lại vào buổi tối.]

Vừa mới đặt điện thoại xuống, thấy Phó Ngôn Châu từ phòng thay đồ đi ra.

Anh ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng phối với một bộ vest màu đen.

Trước kia cô không thích anh mặc quần áo tối màu, nhất là màu đen, vì nó càng làm anh trở nên lạnh lùng, vô tình khiến cô có cảm giác áp bách, cho dù có đang ôm anh cũng cảm thấy tồn tại một khoảng cách nhất định.

Nhưng kể từ khi cô mặc bộ vest đen trong buổi họp báo, bây giờ lại cảm thấy anh mặc tây trang màu đen cũng rất đẹp.

Phó Ngôn Châu cầm nhẫn đeo lên, hỏi: “Em không ngủ nữa à?”

“Vâng.”

Mẫn Hy không nhìn thẳng vào mắt anh.

Không ngờ rằng sau khi kết hôn buổi sáng đầu tiên tỉnh dậy nhìn thấy anh sẽ là sau một đêm ho/an ái mãnh liệt.

Ngày hôm qua, sau nửa đêm qua đi, tấm ga trải giường sa tanh màu xanh đậm được thay bằng chiếc màu xám đậm như bây giờ.

Tối hôm qua môi lưỡi nóng bỏng của anh đưa cô lên đỉ/nh ngọn sóng, rồi lại ném lên đám mây.

Hôm nay Phó Ngôn Châu đi làm muộn là có việc muốn nói cho cô biết nên chờ cô tỉnh lại.

Anh đeo nhẫn xong, nói với cô: “Tất cả ảnh chụp trực diện của em trên mạng anh đều đã tìm người gỡ xuống, chỉ để lại vài tấm ảnh chụp sườn mặt, không ảnh hưởng đến việc khiến người xem chú ý đến Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời.”

“Cảm ơn anh.”

Nếu như là Gia Thần gỡ xuống, vậy không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa.

Mẫn Hy nói đùa: “Hôm khác để Dư Trình Đàm mời anh ăn cơm.”

Phó Ngôn Châu lạnh nhạt nói: “Anh ta…” Có lập trường gì mời anh ăn cơm?

Lại sửa lời: “Anh là giúp em, người nên mời anh ăn cơm là em.”

Mẫn Hy vừa mới tỉnh ngủ, phản ứng chậm mất nửa nhịp, bây giờ mới phản ứng lại, thì ra hôm nay anh không đến công ty sớm là vì muốn chờ nói cho cô biết chuyện gỡ ảnh.

“Cuối tuần tới sẽ mời anh.”

Phó Ngôn Châu: “Tối nay đi.”

Nói xong, anh mở điện thoại di động định đặt nhà hàng ăn, hỏi cô muốn ăn gì.

Mẫn Hy xin lỗi nói: “Tối nay không được. Tiệc sinh nhật cho Dư Trình Đàm, em phải qua đó.”

Phó Ngôn Châu khóa di động, “Vậy thì tuần sau.”

Dừng vài giây, anh lại ngước mắt lên hỏi: “Sinh nhật sếp các em còn mời nhân viên sao?”

“Là mấy giám đốc điều hành công ty muốn tổ chức mừng sinh nhật sếp, tiện thể khao cả nhân viên như bọn em.” Vì thế sinh nhật Dư Trình Đàm trở thành ngày tổ chức team building của nhóm cô.

Mấy năm nay đều là Dư Trình Đàm tự bỏ tiền túi ra mời bọn họ đến khách sạn đắt nhất vui chơi một đêm.

Bình thường đều sẽ tổ chức vào cuối tuần trước ngày sinh nhật chính thức, bữa tiệc sinh nhật năm nay đã được lên kế hoạch vào tối nay, cũng may nguy cơ của Công nghệ Thịnh Thời đã được giải quyết, nếu không tổ chức sinh nhật cho Dư Trình Đàm cũng không thể yên lòng được.

“Anh đến công ty đây.” Phó Ngôn Châu cầm điện thoại bước đi, rời khỏi phòng ngủ.

Mẫn Hy nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của anh: “Anh không ôm em một chút à?”

Phó Ngôn Châu xoay người, cô còn đang nằm trên giường, mái tóc đen lộn xộn rũ trên gối. Nhìn nhau vài giây, anh quay trở lại.

Anh không hỏi gì cả, đã quen với chuyện cảm xúc cứ thỉnh thoảng lại dâng trào của cô, đặt điện thoại xuống rồi ôm cô.

Mẫn Hy lúc mới mở mắt còn chưa thích ứng với chuyện tối hôm qua thân mật quá mức như vậy, ngay lúc anh muốn đi ra khỏi phòng ngủ, cô đột nhiên muốn anh ôm mình một cái.

Cô ngồi dậy, kéo chăn che trước người, cánh tay vòng quanh cổ anh, tấm lưng trần lộ ra bên ngoài, Phó Ngôn Châu dùng chăn quây lại cho cô.

Mẫn Hy cảm giác quan hệ của bọn họ đã gần gũi hơn được một chút, bây giờ cô đòi anh ôm hay hôn, anh cũng sẽ không hỏi lại bảo cô có ý gì nữa.



Hai đêm một ngày trôi qua, mấy cụm từ trên hotsearch trong buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thời vẫn nằm trong top 20.

Thịnh Kiến Tề xem qua các bài viết, rời khỏi trang hot search, đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu ăn sáng.

Trên bàn ăn còn có bố và mẹ, sau khi trưởng thành anh đã ra ở riêng, tối hôm qua bởi vì hotsearch buổi họp báo của Thịnh Thời mà anh bị bố gọi trở về nên ở lại nhà một đêm.

Bà Thịnh đặt cà phê trong tay sang một bên, đưa cho anh một ly sữa.

“Uống ít cà phê vào buổi sáng thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Thịnh Kiến Tề hiếm khi về nhà ăn cơm, dù mẹ có nói cái gì anh cũng không bao giờ phản bác. Một buổi sáng không uống cà phê cũng không chết được, anh bèn chiều theo ý mẹ, bưng sữa lên uống.

Thỉnh thoảng bà Thịnh lại nhìn về phía con trai, mấy lần muốn nói lại thôi. Muốn nói uyển chuyển một chút, nhưng nếu lời nói quá uyển chuyển, con trai lại không hiểu bà đang nói gì.

Từ khi chia tay, con trai sống rầu rĩ không vui, bà có sắp xếp xem mắt nhưng anh đều đến cho có lệ.

Bất đắc dĩ, bà đành thỏa hiệp, chỉ cần con trai vui vẻ, cho dù gia đình nhà gái có thế nào đi chăng nữa bà cũng sẽ không có ý kiến. Ngay cả khi nhượng bộ đến vậy, con trai vẫn không có hứng thú với chuyện tình cảm.

Hôm qua ảnh Mẫn Hy lên hot search, không ít bạn bè hỏi thăm bà, hỏi Mẫn Hy có phải là con dâu tương lai của bà hay không, vừa nhìn khí chất đã biết gia cảnh cô không tầm thường.

Bà cũng ước được như vậy, nhưng bà biết tình trạng hiện tại của con trai mình thế nào.

Thịnh Kiến Tề và bố nói chuyện không hợp, nhưng họ luôn tôn trọng bà: “Mẹ, có gì mẹ cứ nói thẳng.”

Thịnh phu nhân: “Trên hot search…”

Thịnh Kiến Tề cho rằng mẹ anh lo lắng sản phẩm của công ty bị ảnh hưởng, bèn trấn an mẹ: “Không sao đâu, đã giải quyết xong rồi.”

“Vậy thì tốt.” Điều Thịnh phu nhân muốn hỏi liên quan đến Mẫn Hy, “Cô gái tên Mẫn Hy kia không hề kém cạnh mấy ngôi sao giới giải trí, ban đầu mẹ còn tưởng cô ấy là người đại diện của Thịnh Thời.”

Thịnh Kiến Tề không kịp phòng bị, khách quan nói: “Cô ấy không ăn ảnh, trên hình không đẹp bằng ngoài đời.”

“Trên ảnh vẫn rất đẹp nha.”, Bà Thịnh mặt mày đều giãn ra: “Mẹ thấy trên mạng còn nói cô ấy là học sinh xuất sắc?”

Thịnh Kiến Tề gật đầu.

“Cô ấy sống ở Bắc Kinh phải không?”

“Vâng.”

“Có bạn trai chưa?”

Chủ tịch Thịnh cũng tò mò, cùng vợ nhìn về phía con trai.

Mãi đến lúc này Thịnh Kiến Tề mới cảm thấy có gì đó sai sai, cảnh giác nói: “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải ai đến tầm tuổi mẹ cũng đều thích làm bà mối hay không?”

Bà Thịnh cười trách cứ: “Cái thằng này, nói gì thế.” Bà nói về chuyện chính: “Cô gái Mẫn Hy kia thông minh xinh đẹp, có khí chất, nhìn rất dễ mến…”

Một nửa câu sau bị Thịnh Kiến Tề cắt ngang: “Mẹ, mẹ là người đầu tiên nói trông cô ấy dễ mến đấy.”

“…Ai mà chẳng có lúc nóng nảy?” Thịnh phu nhân bổ sung: “Hơn nữa, phải phụ trách một hạng mục lớn như vậy, nếu quá ôn nhu nhỏ nhẹ thì còn ai nghe cô ấy nói? Mẹ thích mấy cô gái có cá tính.”

Bà chuyển sang đề tài khác: “Nếu Mẫn Hy độc thân, con thử cố theo đuổi xem.”

Thịnh Kiến Tề: “…”

Lại tính đến đầu anh.

Anh đặt ly sữa trong tay xuống, “Đừng nói cô ấy đã kết hôn, cho dù độc thân đi chăng nữa, cũng không có khả năng con sẽ theo đuổi, cô ấy là con gái cưng nhà Mẫn Cương Nguyên, đại tiểu thư kiêu căng, tính tình ấy con hầu hạ không nổi, theo đuổi xong về để làm tổ tông mà cung phụng sao?”

Thịnh phu nhân và chủ tịch Thịnh nghe xong thì bất ngờ không thôi, “Con gái nhà Mẫn Cương Nguyên sao?”

“Vâng.” Thịnh Kiến Tề đau đầu vì cứ động chút là bố mẹ lại nắm bắt cơ hội bảo anh ta đi xem mắt, không đợi thêm được nữa, “Con ăn no rồi, bố mẹ cứ ăn từ từ.”

Thịnh phu nhân hướng theo bóng lưng của con trai, bất mãn nói: “Con mới ăn được mấy miếng đã kêu no là sao?”

“Con đến công ty còn có việc.” Thịnh Kiến Tề không quay đầu lại, rời khỏi phòng ăn.

Ngồi lên xe, bình tĩnh một lát, anh lại mở hotsearch ra, xem cư dân mạng đánh giá Tiểu Thời. Trong mục từ khoá, ảnh chính diện chụp Mẫn Hy đã không còn nữa.



Là người cùng ngành, hai ngày nay Chúc Du Trác cũng luôn chú ý đến buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thời, buổi sáng lại điểm qua các từ khóa liên quan, ảnh chụp Mẫn Hy chỉ còn lại vài tấm, đều là ảnh chụp góc nghiêng.

Lúc này Chúc Du Nhiên gõ cửa tiến vào, đưa mấy văn kiện tới.

Thấy anh trai nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cô thuận miệng hỏi: “Có tin tức quan trọng nào sao?”

Chúc Du Trác lúc này mới ngẩng đầu lên: “Tin cũ. Hotsearch của Gia Thần. ”

Chúc Du Nhiên còn chú ý hơn anh trai, trong nhóm lớp cấp ba của bọn họ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, lịch sử cuộc trò chuyện dài dằng dặc, cô chỉ xem qua tin nhắn trong hai tiếng gần nhất.

Chúc Du Trác nói: “Hình ảnh của Mẫn Hy gần như đã được gỡ bỏ hết.”

Anh bưng cà phê lên, không chút để ý uống vài ngụm, “Dư Trình Đàm lần này tốn không ít rồi.” Muốn khiến toàn bộ các nền tảng gỡ ảnh xuống, không phải một hai đồng là có thể làm được.

Chúc Du Trác suy đoán: “Chắc là do bên Thịnh Kiến Tề nổi giận, nói buổi họp báo đã bị Mẫn Hy lấy mất sự chú ý, Dư Trình Đàm bất đắc dĩ mới phải dùng tiền gỡ ảnh. Hạng mục bên Công Nghệ Thịnh Thời lần này, Gia Thần bọn họ xem như làm không công rồi.”

Anh ta nhắc nhở em gái: “Em phải cảnh giác, sau này chúng ta tổ chức các buổi họp báo cho khách hàng, cố gắng tránh để người bên mình chiếm sóng, bị đối thủ mang đi làm trọng điểm tuyên truyền. Đặc biệt là em, cố gắng đừng xuất hiện trực tiếp trước ống kính truyền thông.”

Có lẽ anh nhìn em gái mang theo ý kiến chủ quan, cảm thấy cô đẹp hơn cả các ngôi sao nổi tiếng.

Chúc Du Nhiên đưa giấy tờ cho anh trai: “Không phải Dư Trình Đàm gỡ xuống.”

Muốn toàn bộ nền tảng gỡ ảnh phải tốn rất nhiều công sức, dựa vào các mối quan hệ của Dư Trình Đàm, rất khó làm được trong thời gian ngắn như vậy.

Chúc Du Trác ít nhiều cũng hiểu được một chút về Thịnh Kiến Tề: “Vậy cũng không thể là Thịnh Kiến Tề tìm người gỡ xuống, cậu ta không phải là nhà từ thiện, không có khả năng đã trả phí PR cho Gia Thần còn thay Gia Thần giải quyết hậu quả.”

Chúc Du Nhiên: “Chắc là Phó Ngôn Châu, Mẫn Hy là vợ anh ấy.”

Cô cũng mới biết được vào ngày hôm qua, trong nhóm bạn học trung học, lúc họ nói chuyện phiếm cô đã đoán ra, Phó Ngôn Châu đưa Mẫn Hy đi tụ họp với mấy người trong nhóm nên khi Mẫn Hy lên hot search, họ mới có thể phản ứng nhiệt tình như vậy.

Câu hỏi khó hiểu trước đây của cô, giờ đã có câu trả lời.

Mẹ của Lữ Trăn gần đây phỏng vấn Phó Ngôn Châu, tuy rằng là hình thức văn bản, nhưng vẫn nổi trong ngành, dù sao trước đó anh cũng chưa từng tiếp nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn nào.

Bọn họ đều nói mặt mũi Lữ Trăn đủ lớn.

Lữ Trăn vẫn là đối tượng trong tin đồn về anh, với sự hiểu biết của cô đối với Phó Ngôn Châu, anh không phải kiểu đàn ông đã kết hôn còn vương vấn không dứt với người cũ.

Anh luôn luôn tạo ra khoảng cách với người khác giới, anh đã như vậy từ khi còn đi học.

Cho nên sau khi bài phỏng vấn được công khai, cô suy đoán một lần nữa, có phải anh và vợ chỉ là liên hôn hay không, hai người không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương.

Cho đến khi biết Mẫn Hy là vợ anh, cô đã hiểu ra, trong tay Lữ Trăn có tài nguyên truyền thông chất lượng cao, mà mẹ Lữ Trăn cũng có tầm ảnh hưởng lớn trong giới.

Ví dụ như hotsearch về ảnh tuyên truyền lần này, Mẫn Hy hot lên, Tiểu Thời cũng hot theo, trong đó không thể không có công của Lữ Trăn.

Làm nghề quan hệ công chúng, một trong những yếu tố then chốt quyết định thành công hay thất bại chính là truyền thông, anh và Lữ Trăn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt là bởi anh vì Mẫn Hy mà làm cầu nối giúp cô phát triển lâu dài trong giới quan hệ công chúng.

Anh tiếp nhận phỏng vấn của mẹ Lữ Trăn, không phải vì mặt mũi của Lữ Trăn, mà là Mẫn Hy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK