Ngoài miệng cô nói không sốt ruột, nhưng ngày đó tình cảm như nước chảy thành sông, không thể khống chế được nỗi chờ mong trong lòng mỗi ngày, chờ mong Phó Ngôn Châu sẽ động tâm mà thổ lộ rồi cầu hôn cô.
Từ tháng 11 mong đến tháng 12, lễ Giáng Sinh đã đến gần.
Ngày 24 phải tổ chức liên tiếp ba cuộc họp video với các khách hàng khác nhau, mỗi khi kết thúc một cuộc họp, việc đầu tiên cô làm là với vội lấy chiếc điện thoại di động lên xem để không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi điện thoại hoặc tin nhắn nào.
Từ nhỏ, thứ cô không thiếu nhất chính là những sự bất ngờ, Mẫn Đình đã khiến cho những điều bất ngờ trở thành thói quen hàng ngày của cô. Không ngờ sẽ có một ngày cô cũng sẽ ở trong một trạng thái chờ một thứ không xác định, cũng không biết sẽ chờ đợi đến bao giờ, rồi sẽ vui vẻ hay buồn bã mất mát.
Đặt điện thoại xuống, Mẫn Hy mở hạng mục dự án của thực phẩm Lạc Mông ra, tiếp tục chỉnh sửa nhằm chuyển hướng sự chú ý của mình.
Buổi tối về đến nhà, Phó Ngôn Châu vẫn chưa thấy về.
Trên bàn ăn bày một chiếc kem bánh hoa hồng, trong bình hoa cắm hơn mười bông hồng trắng và cát tường trắng, những bông hoa này ngày nào cũng có, cô đã sớm xem như thói quen.
Dưới gốc cây Noel có rất nhiều quà tặng, đều là các mẫu váy xuân hè năm sau, cũng có cả năm chiếc lắc tay kim cương của các thương hiệu trang sức mà cô thích.
Vui thì cũng vui.
Nhưng bởi vì trước khi kết hôn Mẫn Đình đã luôn cho cô rất nhiều sự bất ngờ, hiện tại thấy những món quà mà Phó Ngôn Châu chuẩn bị cho cô, không có quá nhiều tác động.
Chiều ngày 31 tháng 12, Phó Ngôn Châu gọi điện thoại tới, nói là anh đang ở dưới lầu công ty cô.
Anh nói: “Đưa em đến Giang Thành đón năm mới.”
Năm nay Giang Thành có tổ chức màn bắn pháo hoa xuyên tết vô cùng hoành tráng, hoành tráng hơn bất kỳ màn pháo hoa nào cô từng xem trước đây.
Màn trình diễn pháo hoa được tài trợ bởi thương nhân Nghiêm Hạ Vũ và tập đoàn Lăng Vũ bọn họ.
Cô vẫn tưởng họ sẽ ở khách sạn Giang Cảnh, rồi đến nội thành, nhưng sau đó lại thấy xe rẽ vào một con đường chính khác, dẫn đến khu biệt thự gần công viên.
Đến biệt thự cô mới biết, đây là quà năm mới mà Phó Ngôn Châu tặng cho cô, hàng xóm bên cạnh là Nghiêm Hạ Vũ.
Phòng khách giống như căn nhà ở Thượng Hải, có một hàng các tủ đựng rượu vang đồ sộ.
Phó Ngôn Châu nói: “Sau này nếu có người tặng rượu vang, không cần phải mang tới mang lui nữa”
Trong bình hoa trên bàn ăn giữa phòng có cắm mười hai đóa hoa hồng trắng, Phó Ngôn Châu cố ý để cô nhìn mấy đóa hoa kia: “Giống hoa mới trồng năm nay nên sản lượng không nhiều lắm, chỉ giành được mười hai đóa.”
Nói thẳng ra là mười hai kia cướp từ chỗ Chu Dụ về.
Mẫn Hi thầm nhủ với bản thân, không nên cố chấp đòi năm trăm hai mươi đóa hoa hồng kia nữa.
Vào ngày lễ tình nhân, cô đã nhận được chín bông hồng trắng.
Có không ít người thích hoa hồng trắng giống như cô, lại là ngày lễ toàn cầu, loài hoa này bởi vì cao quý nên càng được săn đón, thời kì phát triển của hoa dài và sản lượng thấp, phải cạnh tranh lắm Phó Ngôn Châu mới tìm người mua được chín đóa.
Bản thân giá trị của bông hoa cũng không tốn kém bằng phí vận chuyển đường hàng không.
Ngày 26 tháng 6 là kỷ niệm ngày cưới của họ, Mẫn Hy nhận được hai mươi sáu bông hoa.
Hai mươi sáu đóa hoa này được bọc thành bó gửi đến công ty của cô, không phải dùng để trang trí phòng khách.
Lần đầu tiên các đồng nghiệp được nhìn thấy giống hồng trắng quý hiếm này, buổi trưa nhân dịp Mẫn Hy đi ăn cơm không ở văn phòng, các cô còn cố ý vây quanh thưởng thức.
Sau món quà ngày kỷ niệm kết hôn thì không có ngày lễ gì nữa, Mẫn Hy cũng không nhận được các giống hoa hồng trắng mới nữa, nhưng ở phòng ăn và phòng khách trong nhà, cứ cách mấy ngày vẫn sẽ được thay hoa thường xuyên.
Vào tháng 11, trời chuyển lạnh.
Hôm qua có một trận không khí lạnh, Cư Du Du đã lấy áo bông ra, cô ra đến cửa là mặc áo lông vũ, bọc kín đến không còn thấy mắt mũi đâu.
Trong hầm đỗ xe của công ty, Cư Du Du nhìn thấy chiếc xe của Mẫn Hy, Mẫn Hy đang lùi xe về chỗ đậu, cả hai chỗ bên cạnh chỗ đậu xe kia đều đã có xe, nếu là cô, cô sẽ không chọn mạo hiểm mà lùi vào chỗ khó đó.
Cô ấy hạ cửa sổ xe xuống, chỉ vào bên tay phải: “Chị Mẫn, trong này còn chỗ đậu xe, chị lái qua đây.”
Mẫn Hy: “Không cần đâu, em cứ đỗ đi.”
Trong một năm này, kỹ thuật lùi xe của cô đã có tiến bộ vượt bậc, cũng bởi vậy mà Mẫn Đình chợt cảm thấy rất mất mát, bởi vì khi cô về nhà không cần anh lùi xe giúp nữa.
Cư Du Du chứng kiến kỳ tích, không mất đến nửa phút đồng hồ, Mẫn Hy đã đỗ xe vào xong. Nếu là trước kia, không mất đến nửa tiếng thì không thể lùi xe vào được.
Cô không dám tin vào mắt mình: “Chị Mẫn, xe của chị vừa được cải tiến hệ thống hỗ xe tự động đúng không vậy?”
Mẫn Hy không giải thích nhiều, xuống xe giúp Cư Du Du lùi xe vào chỗ đỗ một cách dễ dàng.
Cư Du Du ôm lấy cánh tay cô, tán dương nói: “Nói đi, rốt cuộc đây có phải là chị Mẫn của em hay không, bị ai đó nhập vào rồi có phải không?”
Mẫn Hy chọc chọc vào đầu cô: “Hôm qua nhân lúc Dư tổng không có ở đây lại lén đọc tiểu thuyết não tàn rồi đúng không?”
Cư Du Du cười ha ha, nói đến Dư Trình Đàm, cô đột nhiên nhớ ra: “Năm nay đã quyết định ngày tổ chức sinh nhật cho Dư tổng rồi, là tối thứ sáu ngày 12.”
Ngày 12 tháng 11, một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng với Mẫn Hy lại có ý nghĩa vô cùng đặng biệt.
Ngày 12 tháng 11 năm ngoái, cô đang đi nghỉ dưỡng ở Melbourne, đêm đó cái gì Phó Ngôn Châu cũng thuận theo cô.
Đồng ý tặng cô hoa hồng, bao nhiêu bông cũng được.
Đồng ý cho cô một màn cầu hôn, chân tình thật lòng.
Vào thang máy, Cư Du Du vừa ấn số tầng, vừa cảm khái nói: “Cảm giác sinh nhật năm ngoái của Dư tổng giống như chuyện của tháng trước vậy, nhanh như vậy đã qua một năm rồi.”
Tiểu Thời được đưa ra thị trường cũng đã tròn một năm.
Thịnh Kiến Tề thất tình cũng đã hơn một năm.
Chị Mẫn kết hôn đã gần một năm rưỡi, chuyện cô ấy nhớ kỹ đều là chuyện của người khác.
“Chị Mẫn, rốt cuộc khi nào thì chị tổ chức hôn lễ, em chỉ chờ đợi được làm phù dâu thôi.”
Mẫn Thư cười cười: “Sẽ nhanh thôi.”
Chờ đến khi Phó Ngôn Châu cầu hôn cô, cô sẽ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Cô vẫn kéo dài chuyện chưa tổ chức hôn lễ không phải là không có thời gian, bận rộn chỉ là lý do, cái chính là không muốn cả đời này chỉ có một lần tổ chức hôn lễ mà lại chỉ là hình thức. Cô muốn đợi đến khi anh tình nguyện, vì thích cô mà tổ chức hôn lễ, chứ không phải vì đã lĩnh chứng.
Đến phòng làm việc, Mẫn Hy nhận tách cà phê rồi ngồi xuống mở trang web chính thức của Thực phẩm Lạc Mông ra, xem qua động thái mới nhất của họ một lần, còn chưa phát thông báo mời cạnh tranh.
Cuối năm, bên công ty quan hệ công chúng cũ của Lạc Mông sẽ hết hạn, thời gian tới sẽ tuyển đại lý khác theo hình thức cạnh tranh công khai. Theo quy định thường lệ thì cứ trước một tháng sẽ đưa ra thông báo, cũng là trong mấy ngày gần đây.
Phía Dư Trình Đàm có nhiều thông tin hơn, anh nói nếu có tin mới sẽ lập tức thông báo cho cô.
Cô đã bỏ ra sức lực hơn một năm cho hạng mục thực phẩm của Lạc Mông, còn thay đổi bản kế hoạch hạng mục ba lần, số đồ ăn vặt cô ăn trong một năm nay còn nhiều hơn cả hai mươi sáu năm trước cộng lại.
So với những đối thủ cạnh tranh khác, có lẽ cô đã chuẩn bị đầy đủ nhất.
Dư Trình Đàm nói cho cô biết, bên quan hệ công chúng Trác Nhiên cũng sẽ cạnh tranh để khiến Lạc Mông trở thành khách hàng lớn của họ, lần trước cạnh tranh thất bại, lần thứ hai này chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.
Thực phẩm Lạc Mông là một trong số ít công ty công khai để các công ty quan hệ công chúng cạnh tranh giành quyền phụ trách vị trí này, cũng vì quá trình cạnh tranh diễn ra công bằng nên các công ty quan hệ công chúng đã cố lấy ra hết tâm sức cũng như kế sách của mình.
Nếu công ty quan hệ công chúng nào có thể giành được công việc này của Thực phẩm của Lạc Mông, doanh thu một năm tới sẽ vô cùng ổn định.
—
Đến giờ ăn trưa, Cư Du Du gửi tin nhắn cho cô, nói sẽ đến nhà ăn trước.
Dư Trình Đàm đi công tác còn chưa về, mấy ngày nay cô đều ăn cơm cùng Mẫn Hy.
Đến căng tin, Cư Du Du đã lấy cơm xong, đang ngồi ở góc vẫy tay với cô: “Chị Mẫn.”
Mẫn Hy rửa tay xong thì đi tới, “Lần sau có ăn cơm thì nhớ rụt rè một chút, đừng là người đầu tiên chạy đến nhà ăn.”
Cư Du Du đang uống canh, thiếu chút nữa thì sặc, chữ chạy kia hình dung cô quá đúng.
Cô vội vàng dùng tay che miệng lại, sợ mình cười ra tiếng.
Mẫn Hy ăn ít thịt, trước khi động đũa còn lựa thịt trong đĩa gắp cho Cư Du Du, Cư Du Du ăn cơm mà không có thịt là không vui, nhưng cô ăn thế nào cũng không béo.
“Chị Mẫn, gần đây có để ý đến chuyện của Ngô Thiển Tân không?”
“Chị không.”
Mẫn Hy không chú ý là vì trước kia Ngô Thiển Tân là cộng sự của Chúc Du Nhiên, cô không muốn để tâm đến bất cứ điều gì có liên quan đến Chúc Du Nhiên.
Cô gắp gần hết chỗ sườn cho Cư Du Du, chỉ để lại cho mình một miếng, “Không phải sau khi nghỉ việc anh ta sẽ nước ngoài à? Quay lại rồi sao?”
Cư Du Du lắc đầu: “Địa chỉ còn hiển thị ở Úc, cứ cách bốn ngày năm hôm, anh ta lại lên mạng bày tỏ trạng thái, có fan hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra, anh ta lại trả lời vô cùng mơ hồ.”
Đây cũng không phải là trọng điểm, “Tối hôm qua em có nghe được tin đồn từ một blogger, vòng bạn bè của anh ta ở trong giới PR rất phong phú, nói Ngô Thiển Tân bị ép rời khỏi công ty vì biết nội tình của Trác Nhiên, lại không muốn thông đồng làm bậy, ban lãnh đạo cấp cao của Trác Nhiên vì thế không thể giữ anh ta lại được nữa. Cụ thể nội tình là gì blogger đó không có nói, cư dân mạng đồn đoán gì đó, nói là Chúc Du Nhiên không muốn giữ anh ta lại nữa nên mới sa thải.”
Mẫn Hy không muốn bàn luận về Chúc Du Nhiên, không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì có liên quan đến Chúc Du Nhiên.
“Mấy vụ bóc phốt này đều là chiêu trò của mấy người nổi tiếng.” Cô quay sang hỏi: “Dư tổng nghỉ phép khi nào thì về?”
“Em không hỏi.”
Ước gì sếp có thể nghỉ thêm vài ngày nữa.
Cư Du Du đầy ẩn ý, cắn miếng sườn: “Nghe ý của Dư tổng, lần này anh ấy nghỉ phép ra nước ngoài là để trốn xem mắt, bởi mỗi ngày chủ tịch Dư đều gọi đến giục anh ấy kết hôn.”
Mẫn Hy: “Nghe chừng giục cũng vô dụng, Dư tổng là người theo trường phái không kết hôn.”
Lúc trước khi cô mới vào nhóm của Dư Trình Đàm thực tập đã nghe các đồng nghiệp khác trong nhóm nói, Dư Trình Đàm chỉ yêu chứ không muốn kết hôn, chỉ yêu đương với bạn gái.
Sau đó cô theo Dư Trình Đàm về nước, cũng không rõ lắm về cuộc sống riêng tư của anh, có bạn gái mới hay còn bận rộn không rảnh yêu đương thì cô cũng không biết.
Còn chưa ăn cơm xong, điện thoại di động của Mẫn Hy có tin nhắn gửi đến.
Phó Ngôn Châu: [Chiều tối anh về, buổi tối có chờ anh ăn cơm không?]
Mẫn Hy một tay cầm điện thoại di động, nhanh chóng gửi lại: [Chờ.]
Phó Ngôn Châu đi công tác ở Thượng Hải, lần này đi công tác dài, ở bên kia năm ngày. Trong điện thoại, cô hỏi anh sao lại đi lâu như vậy, anh nói: Công việc cần giải quyết khá nhiều.
Câu trả lời này không khác không trả lời là bao.
Cư Du Du nhìn khóe miệng cô vừa nhắn tin vừa mang theo nụ cười, trêu ghẹo: “Ôi, tiểu biệt thắng tân hôn nha.”
“Em biết chị đang nhắn tin với ai sao, cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn chứ.”
“Ngoại trừ chồng chị ra, không có người thứ hai có đãi ngộ này.”
“Đãi ngộ gì?” Mẫn Hy không hiểu, hơi ngẩng đầu lên.
Cư Du Du cười nói: “Khóe miệng chị sắp nhếch lên đến tận trời rồi.”
Mẫn Hy: “…”
Bị người ta nhìn thấu tâm tư giữ kín như bưng của mình, cô cười chống chế, lờ câu chuyện đi, nói là tán gẫu đến chuyện mắc cười mới cười.
Ăn cơm xong trở về văn phòng, trước giờ nghỉ trưa Mẫn Hy luôn có thói quen lướt đọc tin tức, lướt đến tin bài ngày hôm qua bố cô tham gia một hội nghị đa quốc gia thảo luận về những tin tức mới, sau cuộc họp sẽ có một tiệc.
Từ ảnh chụp hậu trường, thấy có một vài người dẫn theo phu nhân cùng tham dự bữa tiệc tối, đương nhiên cũng có một vài người không, bố cô chính là một trong số đó.
Tháng 5 năm nay cũng có một số hoạt động quan trọng, lần đó mẹ cũng không tham gia cùng bố.
Mẫn Hy gửi tin nhắn cho mẹ: [Mẹ ~ có thấy tin tức mới về bố không, hình ảnh mới ra lò, bộ vest lần này càng tôn lên nhan sắc và sự trẻ trung của bố.]
Giang Nhuế nghi ngờ con gái đang cố ý mượn tin để hỏi bà, vì sao không đi dự sự kiện cùng chồng. Bà lập tức dập tắt sự băn khoăn của con gái, trả lời: “Là bộ âu phục mẹ chọn, mắt nhìn còn tốt chứ?”
Mẫn Hy: [Con nói mà ~ Mẹ, năm nay mẹ bận vậy sao?]
Bởi vì không muốn nhìn thấy Mẫn Cương Nguyên, không muốn tốn thời gian với cuộc sống vợ chồng giả dối không có ý nghĩa. Hai đứa con đều đã lớn, có cuộc sống và không gian riêng, không còn cần bà dành thời gian như lúc còn nhỏ, giờ đây bà có thể toàn tâm với công việc.
Giang Nhuế cười: “Đó là vì mẹ còn muốn thăng chức.”
Để cho con gái tin chuyện bà không tham dự sự kiện cùng Mẫn Cương Nguyên không phải vì không muốn, nên trong lời nói còn biểu hiện sự nuối tiếc: “Vốn định đi cùng bố con, nhưng cuối tháng 11 bên mẹ còn có đại hội ngành quan trọng, thực sự không đi được.”
“Bố con kiến quyết nói không được làm ảnh hưởng công việc của mẹ, để ông ấy tự bận với đại hội của ông ấy. Nếu như không phải thân phận bất tiện, ông ấy còn muốn đưa mẹ đi tham dự ít tiệc xã giao.”
Mẫn Hy nghe được, cuối cùng cũng ăn một miếng cẩu lương, cô đáp lại mẹ: “Mẹ, con ăn no rồi, phải tiêu hóa chuẩn bị ngủ.”
Kết thúc cuộc nói chuyện phiếm với mẹ xong, Mẫn Hy lại gửi tin nhắn cho vệ sĩ của Phó Ngôn Châu: [Mọi người bay chuyến mấy giờ vậy?]
Vệ sĩ: “…”
Anh ta liếc nhìn sếp đang ở bên cạnh, vội vàng trả lời Mẫn Hy: [Khoảng sáu giờ hai mươi sẽ hạ cánh.]
Có vẻ như Mẫn Hy lại muốn tạo bất ngờ cho sếp.
Mẫn Hy tính toán thời gian, sau khi tan tầm sẽ chạy đến sân bay.
Cũng giống như năm ngoái ở Giang Thành đón anh, cô sẽ lái xe thay chú Trần.
Khi cô ở trong xe chờ gần nửa tiếng, Phó Ngôn Châu mới từ sân bay đi ra. Trời chuyển lạnh, hôm nay anh mặc áo gió màu đen, lạnh lùng cao ngạo, vô cùng nổi bật.
Vách ngăn cho cô cảm giác an toàn, chờ Phó Ngôn Châu ngồi lên xe, cô khởi động xe.
Trên đường cao tốc, tốc độ xe ổn định, không chút nào ảnh hưởng đến Phó Ngôn Châu ở ghế sau xem văn kiện. Vừa đến nội thành xe lúc lúc lại dừng lại, kỹ thuật lái xe của Mẫn Hy lập tức hiện nguyên hình.
Phó Ngôn Châu vừa mới lật một trang văn kiện, bỗng nhiên hơi lảo đảo về phía trước một chút.
Anh không khỏi bật cười, đoán được người lái xe phía trước là ai.
Nhưng anh không vạch trần, làm bộ như không biết là cô.
Diễn kịch đến cùng, xe chạy vào biệt đường rồi dừng lại ở trong sân, Phó Ngôn Châu cầm áo gió xuống xe, đi ngang qua buồng lái cũng không dừng lại, sải bước đi tiếp.
Mẫn Hy hạ cửa sổ xe xuống, tay đặt bên ngoài xe, gọi anh: “Này.”
Phó Ngôn Châu không ngờ tới có ngày mình cũng có thể nhàm chán đến mức đi diễn kịch cùng cô.
Anh xoay người, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc lại mang theo chút ý trách cứ: “Đến sân bay sao không nói với anh?”
“Em đến xem xem anh thế nào, nhìn thấy anh là được.” Mẫn Hy của hiện tại không còn keo kiệt trong chuyện biểu đạt nỗi nhớ nhung với anh nữa, cô đẩy cửa xuống xe, Phó Ngôn Châu đi về phía cô. Hai tay cô vòng trên cổ anh, “Kỹ thuật lái xe của em được không.”
Năm ngày không gặp mặt, Phó Ngôn Châu ôm lấy cô, thuận theo lời cô, làm cho cô vui: “Anh còn tưởng là chú Trần lái.”
Mẫn Hy được khen ngợi, khóe miệng nhếch lên.
Anh nắm tay cô vào nhà, vệ sĩ xách vali đến phòng khách.
Bàn trà trong phòng khách có thêm một đĩa đồ ăn vặt, chất đầy các loại.
Một năm nay trong nhà không bao giờ thiếu đồ ăn vặt, sau khi mua về Mẫn Hy đều để trong thư phòng của mình, hôm qua có xem một bộ phim ở phòng khách nên cô bưng đĩa ăn vặt xuống dưới lầu, ăn xong thì quên mất không đem trở lại thư phòng.
Phó Ngôn Châu cầm lấy một chiếc túi, nhìn một chút, là đồ ăn vặt của Lạc Mông.
“Sao lại có đồ ăn vặt cho trẻ em?”
Mẫn Hy mua là muốn tìm lại cảm giác khi còn nhỏ, tìm cảm hứng sáng tạo.
Cô cười và nói, “Thì bây giờ em cũng đâu có lớn.”
Phó Ngôn Châu cười cười: “Không lớn lắm.”
Anh đặt áo khoác của mình xuống, “Qua đây, cho anh xem tóc của em.”
“Tóc em rối à?” Mẫn Hy rất để ý hình tượng của mình, hai tay từ đỉnh đầu xuôi xuống, không sờ được có chỗ nào rối.
“Không rối.” Phó Ngôn Châu ngồi lên sofa, đưa tay cho cô: “Em ngồi xuống đây.”
Mẫn Hy ngồi xuống, dựa lưng vào ngực anh, lại hỏi: “Tóc em bị sao vậy?”
“Không phải em nói mỗi ngày gội đầu sẽ rất phiền phức, ngưỡng mộ những ai hai ba ngày mới phải gội đầu một lần hay sao?” Ngón tay Phó Ngôn Châu đẩy ngón tay cô ra, nhìn kỹ rồi lại nhìn, chỗ tóc không hề dầu, vẫn tỏa ra một hương thơm nhàn nhạt.
Mẫn Hy: “…”
Một năm trước nói dối, chính cô cũng đã quên sạch sẽ, thế mà anh vẫn còn nhớ được.
Lần này Phó Ngôn Châu đi Thượng Hải công tác chính là vì chuyện dầu gội đầu, đội nghiên cứu mà anh đầu tư, tháng trước đã có thành quả.
Sau khi thử nghiệm, phản hồi cũng không tồi, việc sản xuất hàng loạt để đưa ra thị trường có lẽ sẽ tiến hành vào sang năm.
Anh lấy một lọ về cho Mẫn Hy.
Phó Ngôn Châu mở vali ra, lấy lọ gội đầu dùng thử từ bên trong ra.
“Kiềm dầu, em thử xem.” Anh đưa lọ dầu gội cho cô.
Mẫn Hy còn chưa từng thấy qua loại này, thương hiệu cùng tên công ty cũng là lần đầu tiên thấy.
“Đóng gói đơn giản vậy sao?” Cô mắc bệnh nghề nghiệp: “Cách đóng chai này không có gì mới mẻ, người tiêu dùng sẽ không thể bị thu hút.”
Phó Ngôn Châu nói: “Đây là mẫu thử nghiệm, anh tìm người lấy từ phòng thí nghiệm.Còn chưa chính thức đưa ra thị trường.”
“Thảo nào.” Mẫn Hy cầm chai dầu gội đầu kiềm dầu này lên, tâm tình phức tạp, anh đặc biệt lấy từ trong phòng thí nghiệm về cho cô, hẳn là nhờ quan hệ bạn bè, nhưng tóc của cô không thích hợp dùng loại dầu gội đầu này, đương nhiên, dùng tạm cũng không phải không được.
Nhưng ngộ nhỡ dùng hết chai này, sau này anh lại mang về cho cô dùng tiếp thì làm thế nào.
Anh để ý đến việc nhỏ của cô từng chút một, cô không muốn lừa dối anh.
Đang nghĩ xem nên nói thế nào vừa thắng thắn lại không khiến anh thất vọng.
Sau khi lên giường, Mẫn Hy ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực anh.
Phó Ngôn Châu rũ mắt xuống, tối nay cô rất im lặng, “Em sao vậy?”
Mẫn Hy ngẩng đầu lên, lúc tắm rửa cô đã nghĩ vài lời mở đầu thẳng thắn, hiện đang bối rối không biết nói thế nào.
Phó Ngôn Châu quan tâm nói: “Trong công việc gặp phải chuyện không vui sao?”
“Không.” Mẫn Hy dừng một chút, “Nếu như em lừa anh, mục đích chỉ là muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn, Nhưng anh lại thật lòng, khiến em lãng phí lòng tốt của anh, anh có tức giận không?”
Phó Ngôn Châu phản ứng nhạy bén, thoáng cái đã hiểu ra là cô đang chỉ chuyện gì: “Tóc của em không phải tóc dầu?”
Mẫn Hy gật đầu, nghiêm túc giải thích: “Lúc đó em muốn bồi dưỡng tình cảm với anh nên nói dối để anh gội đầu cho mình. Em tưởng anh đã sớm quên chuyện này, ai ngờ một năm sau anh còn mang dầu gội đầu về. Lần này là lỗi của em.”
Phó Ngôn Châu vốn còn mong chờ dầu gội đầu được đưa ra thị trường, dùng loại gội đầu này và cổ phần làm quà kỷ niệm hai năm kết hôn tặng cho cô. Kết quả cô nói chất tóc của cô không phải thiên dầu, đó chỉ là một lời nói dối không có ác ý.
Nếu như là trước kia, hẳn là anh sẽ tức giận, nhưng bây giờ, anh cũng không nỡ để cô áy náy tự trách.
Anh ôm cô trong vòng tay, trấn an cô: “Em không sai, không cần phải xin lỗi.”