Thư kí gọi đến hỏi anh xem phải giải quyết chuyện này ra sao, chuyện có liên quan đến Bội Thanh Ngữ, nhất định phải hành sự thận trọng.
Thành Trạc: “Không cần phải xử lý.”
Có người sẽ bỏ tiền giải quyết giúp.
Tin đồn truyền đi khắp nơi như vậy, Phó Ngôn Châu sao có thể ngồi yên được chứ.
Chuyện sếp đã quyết định, thư ký tuyệt đối không hỏi thêm là vì sao.
Thành Trạc phân phó cho thư ký: “Cho dù là ai tìm tôi xin tin đính chính, cô chứ nói một câu rằng đây là chuyện của sếp nên không rõ.
Lúc đầu sóng ngọn gió thế này, giải thích một câu cũng chỉ làm tăng thêm hiểu lầm.
Hôm nay chương trình phỏng vấn em họ được phát sáng, Mẫn Hy sẽ bắt đầu tuyên truyền marketing ngay sau đó, những hot search hôm nay đều có liên quan đến Bội Thanh Ngữ.
Thành Trạc suy nghĩ kỹ, quyết định sẽ giải thích hiểu lầm muộn hơn mấy tiếng đồng.
Cúp máy của thư ký, Thành Trạc mới nhìn thấy tin nhắn xin lỗi Mẫn Hy gửi đến từ nửa tiếng trước.
[Thật sự xin lỗi, khiến anh gặp phải phiền phức rồi, tôi đã liên hệ với Lữ Trăn để bàn bạc xem phải giải quyết như thế nào.]
Thành Trạc: [Không sao, dù sao tôi cũng độc thân, không ảnh hưởng gì đến tôi cả. Cứ coi như tôi bỏ chút công sức giúp em họ làm marketing đi, mọi người không cần phải đặc biệt xoá hot search.]
Người đọc hot search xong cũng thấy buồn cười là Thịnh Kiến Tề thắc mắc mình và Mẫn Hy chưa từng xuất hiện chung trong một khung hình, sao lại có người nghĩ rằng họ là một đôi được chứ.
Đối với mấy loại tin đồn không não này, không cần thiết phải phản hồi.
Anh vẫn đang ở Giang Thành, hôm nay đoạn quay quảng cáo ở con đường giao giữa hai thành phố hoàn thành, đạo diễn chỉnh sửa xong đưa cho anh xem, hoàn toàn nằm ngoài mong đợi.
Con đường từ Giang Thành đến Minh Thị ấy đi qua núi vòng qua sông, như tái hiện được câu “Giữa non nước” trong văn án của Mẫn Hy.
Thịnh Kiến Tề gửi video quảng cáo cho Mẫn Hy: [Khi nào rảnh thì xem.]
Anh lại hỏi: [Hiệu quả của dầu gội Bội Thanh Ngữ thế nào?]
Mẫn Hy: [Lữ Trăn từng dùng qua, bây giờ vẫn đang dùng, cô ấy nói hiệu quả không tồi. Anh muốn dùng sao?]
[Để mẹ tôi dùng.]
[Tôi tặng anh hai bộ.]
Thịnh Kiến Tề cười: [Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa, cứ coi như là phí khách mời tối nay của tôi.]
Hai người họ đều không để ý đến tin đồn trên mạng, tuy nhiên một tiếng sau #Thịnh Kiến Tề Mẫn Hy BE# đã lật ngược tình thế.
Có một người đam mê nhiếp ảnh đã chia sẻ cảnh mặt trời lặn ở Tây Bắc vào tối ngày mười chín, trong đó có một tấm ảnh chụp đôi nam thanh nữ tú sóng vai nhau dưới bóng hoàng hôn, hai người đang quay đầu nói chuyện với đối phương.
Màn đêm vẫn chưa buông xuống, bầu trời rực rỡ, bóng lưng ấm áp.
Vị blogger nhiếp ảnh này thích tự lái xe đi du lịch, chiều tối hôm đó đi đến trấn nhỏ, ở trên xe chụp được cảnh ấm áp này.
Anh tương tác với fan dưới bài viết: [Đã lâu lắm rồi chưa được thấy một cặp đẹp đôi như vậy, cô gái ấy vô cùng hoà nhập, mua rất nhiều hoa quả sấy bên đường. Người đàn ông kia có xe nhưng bảo tài xế lái về trước, sau đó đi bộ về cùng cô ấy. Khi ấy tôi bỗng cảm thấy cuộc sống này thật tươi đẹp.]
Anh trả lời một fan khác: [Người ngoài đời quá mức xuất sắc, ống kính không diễn tả được hết.]
Ảnh và bài đăng từ mười ngày trước, hôm nay bị cư dân mạng đào ra, bọn họ xác định người trong ảnh là Thịnh Kiến Tề và Mẫn Hy.
Trước kia cư dân mạng chỉ đâm đầu đu CP này, không ngờ ngoài đời họ lại là một đôi thật.
[CP của tôi không có BE! Thành Trạc chỉ là bạn cùng trường, mọi người thông cảm (cười mỉm)]
Lại có người đào ra được trước kia Thịnh Kiến Tề đã từng có mối tình đầu dài bốn, năm năm, cuối cùng bởi vì gia thế chênh lệch mà chia tay, lúc này không biết có thể thay đổi kết quả với Mẫn Hy được hay không.
Càng đào càng nhiều dưa.
Còn có cư dân mạng phân thích: [Liệu có phải Thành Trạc yêu thầm hay không? Tôi thấy trong buổi phỏng vấn Tiểu Thường có nói, trước kia Mẫn Hy bị câu chuyện đằng sau của Bội Thanh Ngữ làm cho cảm động, chứng minh được rằng Mẫn Hy không phải là nữ chính của câu chuyện ấu. Tiểu Thường còn nói nhà đầu tư kia đầu tư vì người anh ấy yêu, chú ý trọng điểm nhé, không phải là bạn gái cũng không phải là vợ, mà là người anh ấy yêu! Thành Trạc anh ấy bởi vì quá yêu! Huhuhu, tôi khóc chết mất (Khóc) (Nát tan)]
#Thịnh Kiến Tề Mẫn Hy Thành Trạc Bộ phim của ba người #
Mỹ nữ và người thừa kế hào môn cùng nhân viên cao cấp giới tài chính, chuyện tình cẩu huyết giữa ba người, ai mà không hóng chứ.
Mà dòng hot search #Nhà đầu tư của Bội Thanh Ngữ là ông chủ của tập đoàn Lăng Vũ# lại không có lấy mấy người để ý đến, chủ yếu là vì họ không biết ông chủ tập đoàn Lăng Vũ bao nhiêu tuổi, ngoại hình ra sao, nên không có hứng thú.
Lữ Trăn thở dài một hơi, cô đã cố gắng hết sức rồi.
[Phó tổng, anh thấy rồi chứ, tôi thực sự không có năng lực khiến cho cư dân mạng hứng thú với hot search mình muốn. Bọn họ chỉ trầm luân trong những tin mà họ thích mà thôi.]
Phó Ngôn Châu: [Bọn họ không để ý đến sự thật sao?]
Lữ Trăn phổ cập cho anh: [Trên mạng ngày nào cũng có dưa mà, nhưng họ chỉ thích mấy chuyện kích thích một chút, chỉ cần tin cẩu huyết kia có thể phát triển theo hướng họ mong muốn là được. Thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa.]
Lại nói: [Dòng hot search này thua ở chỗ không có điểm bùng nổ, khô không khốc. Nếu đăng vài tấm ảnh của anh lên rồi viết thêm câu chuyện thâm tình nữa, anh cứ xem xem có ai thảo luận hay không.]
[Tin tôi đi, đây là chuyên môn của tôi.]
Phó Ngôn Châu: “…”
Anh dùng sức xoa thái dương, nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi lâu vẫn không nói thành lời. Hôm nay anh từ Giang Thành về, còn khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi.
Thịnh Kiến Tề và Thành Trạc đều trả lời tin đồn kia, Thịnh Kiến Tề dùng trang của Xe hơi Thịnh Thời để đáp lại: [Thịnh Tổng và Mẫn tổng đến Tây Bắc công tác để quay video quảng cáo xe hơi, đi cùng còn có nhân viên khách của Xe hơi Thịnh Thời chúng tôi, chuyện hẹn hò hoàn toàn không tồn tại.]
Cư dân mạng đọc hiểu xong rồi phản ứng: [Họ đi công tác (Họ quả thực cùng đi Tây Bắc, trong ảnh chụp chính là hai người đó~), chuyện hẹn hò hoàn toàn không tồn tại (Chỉ cần không chụp được ảnh họ nắm tay thì sẽ không thừa nhận, lấy chuyện công làm việc tư ảnh hưởng đến hình ảnh của sếp trong lòng nhân viên~)]
Dòng đọc hiểu này đứng đầu về độ hot.
Thành Trạc trả lời qua trang cá nhân của mình: [Không đầu tư Bội Thanh Ngữ. Chỉ là bạn bè.]
Cư dân mạng: [Càng ít chữ càng nhiều chuyện! Bốn chữ phía sau nghe sao đau lòng thế (Ôm ôm)]
[Hiểu! Người mình thích đã có người yêu, chỉ đành phủ nhận việc đầu tư (khóc)]
Phó Ngôn Châu đọc xong lập tức tắt điện thoại ném sang một bên.
Bạch San chưa từng thấy sắc mặt sếp khó coi như vậy bao giờ, dư luận thành ra như bây giờ, cô cũng không dám mở miệng bày tỏ suy nghĩ của bản thân.
Hầu hết mọi người đều đu cặp Thịnh Kiến Tề và Mẫn Hy, còn lại là Thành Trạc và Mẫn Hy.
Nếu như không phải chuyện tình giữa ba người, độ hot sẽ không cao như vậy.
Ăn dưa cũng có quy luật, càng máu chó càng đã.
Bạch San thu lại dòng suy nghĩ, bưng cho sếp một ly cà phê.
Phó Ngôn Châu không có tâm trạng để uống, cầm điện thoại lên gọi cho Mẫn Hy, điện thoại có tin nhắn không ngừng gửi đến, đều là mấy người bạn thân nhân thời cơ này chế giễu anh, anh không trả lời tin nào.
Tám rưỡi tối, Mẫn Hy vẫn đang ở công ty.
“Hy Hy, anh sắp đến nơi rồi.”
“Anh xuống máy bay rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Anh hỏi: “Em có đến đón anh không?”
Mẫn Hy nhìn bàn làm việc chất đầy tài liệu, Bội Thanh Ngữ và dư luận vẫn đang sôi sục, cô không thể đi được, “Em đang tăng ca.”
Phó Ngôn Châu: “Trở về anh cùng em tăng ca.”
“Không cần đâu. Em vẫn đang ở công ty.” Mẫn Hy hỏi anh đã nhìn thấy hot search hay chưa.
“Anh thấy rồi.”
Mẫn Hy an ủi anh hai câu: “Dư luận là vậy, thanh minh cũng không có người tin, cứ làm theo những gì mình nghĩ thôi. Trên mạng có nhiều dưa nhưng qua hai ngày sau là không còn ai nhớ nữa rồi. Anh không cần phải để ý.”
Phó Ngôn Châu: “Nhưng anh để ý.”
Mẫn Hy: “…”
Phó Ngôn Châu hỏi: “Em ở thị trấn nhỏ mua hoa quả khô gì vậy?”
Mẫn Hy: “…”
Mua rất nhiều loại, buổi tối mở họp cô xách đến phòng Thịnh Kiến Tề, chia cho nhóm đạo diễn cùng ăn.
“Em bận trước đi, bận trong anh lại gọi cho em.”
Phó Ngôn Châu kết thúc cuộc gọi.
Tất cả hot search tối nay, anh đều không thể xóa được, dòng nào cũng liên quan đến Bội Thanh Ngữ, nếu như xoá rồi thì Bội Thanh Ngữ cũng mất đi độ nóng.
Anh phân phó cho thư ký Bạch: “Cô liên hệ với Lữ Trăn, cho dù bên phía cô ấy yêu cầu xử lý như thế nào, tôi đều sẽ phối hợp.”
Bạch San: “Được ạ.”
Tối nay sếp hoàn toàn phá bỏ giới hạn của mình, không chỉ đồng ý nhận phỏng vấn, còn đồng ý phối hợp với Lữ Trăn làm truyền thông.
Trước kia mẹ của Lữ Trăn còn làm hai tuần báo đặc biệt về tập đoàn Lăng Vũ, một trong số đó cần phỏng vấn người phụ trách tập đoàn, anh chỉ đồng ý tường thuật lại bằng chữ, không muốn lộ mặt.
Bốn mươi phút sau, Phó Ngôn Châu đứng đầu hot search, lượng thảo luận vô số.
Trong hot search có hai, ba tấm ảnh của anh, đều là ảnh chụp anh mặc tây trang đen tham dự hội nghị tài chính hàng đầu, tư thế thoải mái, khí chất mạnh mẽ.
Dùng lời của cư dân mạng chính là, lạnh lùng cấm dục, vừa nhìn đã động lòng.
Còn có một tài khoản lớn có tích V đăng một đoạn video cạnh đường cao tốc ở sa mạc Gobi, video được cắt từ camera hành trình của xe.
Trong video, Mẫn Hy ngồi trên đỉnh chiếc xe việt dã màu đỏ, một người đàn ông cao ráo mặc bộ đồ thể thao màu xám ôm cô từ trên đỉnh xe xuống, Mẫn Hy trực tiếp ập vào lòng người đàn ông, sau khi người đàn ông ấy đặt cô xuống xong liền hôn lên mặt cô.
Người đàn ông ấy là Phó Ngôn Châu.
Đoạn video chưa đến một phút, đã có hơn một triệu lượt xem.
Ai có thể ngờ được người đàn ông lạnh lùng trong tấm ảnh kia lại có một mặt lãng mạn và ôn nhu như vậy chứ.
Vừa ra khỏi sân bay, điện thoại của Bạch San không ngừng rung lên, các bên phóng viên đã có được phương thức liên lạc của cô, lần lượt tìm đến xác nhận.
Có lẽ trong tiềm thức của họ đều cảm thấy tìm Phó Ngôn Châu cũng vô dụng, không có chuyện anh sẽ trả lời.
Bạch San không nhận cuộc nào, hỏi ý sếp: “Có trả lời không ạ?”
Phó Ngôn Châu nói: “Tuỳ ý nhận một cuộc.”
Anh đưa tay ra, “Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nghe.”
Điện thoại được kết nối, đối phương báo tên công ty, lại một lần nữa xin lỗi: “Thật xin lỗi Thư ký Bạch, muộn như vậy rồi vẫn còn làm phiền cô, là như vậy…”
Phó Ngôn Châu: “Tôi là Phó Ngôn Châu, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Phóng viên ngây người ra vài giây, sau khi phản ứng lại thì kích động không thôi: “Chào anh, Phó tổng, vô cùng vinh hạnh khi được phỏng vấn anh.”
Phó Ngôn Châu trước giờ luôn quen với việc nắm quyền chủ động, cho dù là phỏng vấn cũng không ngoại lệ, sẽ không để đối phương dắt theo hướng họ muốn, anh trực tiếp ngắt lời trả lời luôn hai vấn đề: “Là tôi đầu tư Bội Thanh Ngữ. Đầu tư vì Hy Hy, không phải là là vì người khác.”
Nói rồi phát hiện mình đã buột miệng nói ra tên ở nhà của Mẫn Hy, nhưng anh cũng không sửa lại, đưa điện thoại cho Bạch San.
Mười rưỡi tối, mấy tin đầu hot search đều là Phó Ngôn Châu.
Có video, còn có cả phỏng vấn qua điện thoại, những tin đồn khác không đánh mà gãy.
#Phó Ngôn Châu vì Mẫn Hy mà mua đứt nhà phân phối hoa hồng trắng.#
#Sản phẩm dưỡng da chiết xuất từ hoa hồng trắng của Bội Thanh Ngữ#
Ba thứ ấy trực tiếp đưa Bội Thanh Ngữ lên đầu bảng hot search, trở thành chủ đề hot nhất tối nay.
Trang truyền thông của Bội Thanh Ngữ thông báo các cửa hàng flagship đều đã hết hàng, bên chăm sóc khách hàng kiên nhẫn trả lời cư dân mạng, nói sẽ nhanh chóng nhập hàng.
Độ nổi nhanh đến mức khiến đối thủ cạnh tranh không kịp trở tay.
Giá cả dầu gội đầu của Bội Thanh Ngữ không chênh so với Phong Nhã là bao, lần này lượng tiêu thụ của Phong Nhã có ảnh hưởng lớn nhất, đối thủ phát triển quá mạnh mẽ khiến họ bị thụt lùi.
Khách hàng lớn Phong Nhã này vẫn luôn do Chúc Du Trác tự mình giải quyết, trước lúc này anh ta đã chuẩn bị rất nhiều phương án ứng biến, nhưng tính toán thế nào cũng không tính ra được Bội Thanh Ngữ sẽ tiến hành marketing toàn mạng như vậy.
Hơn nữa còn gặt hái được thành công vang dội.
Cư dân mạng lần lượt để lại bình luận trên trang của Bội Thanh Ngữ, giục họ mau chóng cho ra mắt các sản phẩm làm từ hoa hồng trắng.
Hầu hết mỗi nhãn hàng đều có tinh dầu hoa hồng hay kem dưỡng da tay hoa hồng, nhưng về hoa hồng trắng thì Bội Thanh Ngữ giữ thế độc quyền, quan trọng còn mua đứt nhà cung cấp giống hoa hồng trắng mới.
Chúc Du Nhiên tắt điều hòa trong phòng họp, sau đó lại về văn phòng mình lấy hai hộp kem, đặt một hộp xuống bên cạnh anh trai.
“Ăn một chút để bình tĩnh lại.”
Cô cũng mở một hộp ăn.
Vì cũng muộn rồi nên để những đồng nghiệp khác tan làm trước, phòng họp chỉ còn lại cô và anh trai.
Chúc Du Trác cười cười, đẩy hộp kem sang một bên: “Anh không ăn mấy cái này.”
Chúc Du Nhiên: “Em phát hiện tất cả phương án marketing của Mẫn Hy đều đánh vào việc làm cảm động khách hàng. Đứng trước mặt sự cảm động, sáng tạo không còn chiếm ưu thế nữa.”
Chúc Du Trác không tiếp lời, nhưng lại gật đầu.
Nếu như không phải bởi vì em gái thích Phó Ngôn Châu, anh ta thậm chí còn từng nghĩ đến việc sẽ mời Mẫn Hy từ Gia Thần về làm.
Chúc Du Nhiên vừa ăn kem vừa muốn xem tình hình hot search, nhưng kiềm chế không nhấn vào.
Điện thoại lúc lúc lại rung lên, nhóm cấp ba liên tục gửi tin nhắn đến.
Không nhấn vào hot search, cuối cùng cô mở nhóm chat ra, toàn bộ cuộc nói chuyện đều có liên quan đến hot search, không ai tin rằng Phó Ngôn Châu lại sẽ phô trương như vậy.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy đoạn video kia, thấy anh chủ động ôm cô ấy từ trên đỉnh xe xuống, cô cũng không tin.
—
Lữ Trăn bận cả buổi tối, đến bây giờ vẫn còn chưa ăn tối, ngay cả nước cũng chưa kịp uống, hiệu quả truyền thông cuối cùng cũng khiến cho Phó Ngôn Châu hài lòng, cô cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả.
Trợ lý gõ cửa đem đồ ăn khuya đến.
Lữ Trăn vừa ăn vừa báo cáo tình hình dư luận cho Mẫn Hy: [Dư luận đều đã trở về quỹ đạo rồi, cô không cần phải lo lắng nữa, không hề gây nên ảnh hưởng xấu nào cho Thịnh Kiến Tề và Thành Trạc. Nhờ phúc của cô, tối nay tôi đã kiếm được khoản lớn (cười trộm), hôm nào mời cô ăn bữa thịnh soạn sau~]
Lúc này Mẫn Hy đang ở trong phòng khách, cô đã xem ba lần video quay lại cảnh ở nóc xe trên sa mạc Gobi.
Trái tim vẫn đập rất nhanh.
Đoạn video này được camera hành trình trên xe chú Trần ghi lại, nếu không có sự đồng ý của anh, sẽ không có chuyện chú Trần đưa nó tài khoản marketing.
“Được rồi đấy nhé, em định cắm mặt vào điện thoại đấy à?” Mẫn Đình lấy điện thoại của Mẫn Hy, nhét chai soda vị quýt cho cô.
Đối với biểu hiện tối nay của Phó Ngôn Châu, anh chấm chín điểm, nhưng lòng so đo quá lớn, trừ một điểm.
Mẫn Hy uống một ngụm soda, ghé qua phía anh trai.
Mẫn Đình liếc cô: “Lại muốn nịnh nọt gì đây?”
Mẫn Hy cười: “Ai nịnh nọt anh chứ.” Cô ôm lấy cánh tay của anh trai, “Hồi mới ly hôn em có nhờ anh xử lý chỗ phế liệu kia, không quên chứ?”
Mẫn Đình: “Không quên, phế liệu tăng giá rồi, lúc bán một cân được một đồng, tổng cộng bán được tám đồng.” Anh chọc chọc vào chai soda, “Đều mua nước cho em uống rồi.”
Mẫn Hy: “…”
Bỗng bị nghẹn soda trong miệng.
“Anh bán thật rồi sao? Bán từ khi nào vậy?”
Mẫn Đình điềm tĩnh: “Anh quên thời gian cụ thể rồi, trước lần đầu em làm bánh kem cho anh thì phải. Anh chỉ giữ cuốn sổ sưu tập vé và thẻ lên máy bay, nếu như không phải trên đó có tên của em, chắc cũng bán đi luôn rồi.”
Mẫn Hy nhớ lại lần đầu làm bánh kem cho anh là vào tháng năm năm nay, ở chung cư bên Thượng Hải, lúc ấy cách thời gian ly hôn không lâu, là thời điểm cô đau lòng nhất.
Mẫn Đình biết rõ còn hỏi, hỏi cô có phải có đồ gì quan trọng trong đống phế liệu ấy không.
Mẫn Hy lắc đầu, đã bán hơn nửa năm, đống sách đó không biết đang ở bãi phế liệu nào rồi, nói không chừng còn đã được xử lý.
May mắn là anh trai đã giúp cô giữ lại cuốn sưu tập vé máy bay kia. “Anh, cuốn sưu tập vé của em để ở đâu? Đưa nó cho em, em sẽ tự giữ.”
Mẫn Đình: “Chắc là ở Thượng Hải, để anh bên đó.”
Anh đứng dậy, dặn cô đi ngủ sớm một chút, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Mẫn Hy gọi anh, hỏi anh đi đâu.
“Đến hội sở.”
Anh đi tìm Nghiêm Hạ Vũ, hỏi thăm xem người đấu giá viên kim cương xanh hiếm hoi kia là ai.
Mẫn Hy đợi anh trai đi rồi mới cầm điện thoại lên, mở ra rồi lưu lại đoạn video trên sa mạc Gobi. Trên đường từ Tây Bắc trở về cô đã chụp không ít ảnh, lúc này mở album ra xem lại từ đầu.
Đang xem thì điện thoại của Phó Ngôn Châu gọi tới, bảo cô đến trước sân.
Dạo này Phó Ngôn Châu thường ở nhà cũ, rất ít khi trở về biệt thự của mình, chủ yếu vì ở đây thuận tiện qua thăm Mẫn Hy hơn.
Mẫn Hy đang mặc quần áo ở nhà, cô chỉ khoác thêm một chiếc áo lông vũ rồi bước ra.
Đến gần anh, cô có cảm giác trước khi ra khỏi cửa hẳn là anh đã tắm rửa thay quần áo, trên người không có một chút dấu vết mệt mỏi nào từ chuyến đi công tác.
Phó Ngôn Châu vốn định cùng cô tăng ca, “Đi ngang qua Gia Thần nhưng thấy đèn trong văn phòng của em đã tắt.”
Mẫn Hy giải thích: “Mẫn Đình tìm em có việc nên em về sớm.”
Chuyện hotsearch, cô không hỏi, nhưng anh lại chủ động nhắc tới.
Anh nói: “Mấy cụm từ trên hot search, không phải người khác tung tin, là anh cho Lữ Trăn truyền ra. Trả lời phỏng vấn cũng là mong muốn của anh, không có ai ép buộc, cũng không ai có thể miễn cưỡng anh cả. Video trong xe của chú Trần cũng là do anh cho phép.”
Phó Ngôn Châu nhìn cô: “Em còn điều gì khác muốn hỏi không?”
Nghe những lời từ chính miệng anh nói ra, cảm giác rung động càng mãnh liệt hơn.
Mẫn Hy nhìn thẳng vào ánh mắt anh, “Không còn nữa.”
“Hy Hy.” Phó Ngôn Châu thương lượng với cô: “Tặng bù cho anh một món quà sinh nhật được không? Em tặng cái gì cũng được.”
Dưới bầu trời đầy sao cô đã ước nguyện, bánh ngọt cũng đã ăn, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến việc tặng quà, Mẫn Hy nhất thời cũng không nghĩ ra nên tặng anh cái gì.
Phó Ngôn Châu: “Quà tặng giống năm kia đi.”
Mẫn Hy không trả lời, bởi vì năm kia tại căn hộ ở Thượng Hải, cô đã tặng anh một nụ hôn làm quà.
Đêm nay gió lớn, không khí hơi lạnh, cô mặc áo lông vũ cũng không được ấm áp. Phó Ngôn Châu vòng tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Áo khoác của anh mở rộng, Mẫn Hy theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng cô đã kiềm chế, đút tay vào túi áo lông vũ, ngẩng đầu nhìn anh vài giây, lại quay đi nhìn nơi khác.
Vài giây sau, lại nhìn anh một lần nữa.
Phó Ngôn Châu không thúc giục cô tặng quà, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý đêm nay sẽ không nhận được quà.
Anh nói sang chuyện khác: “Ngày mai tan làm đợi anh ở công ty, anh qua lùi xe cho em, nếu em tăng ca, anh tăng ca cùng em.”
Mẫn Hy: “Em tự lùi được.”
Phó Ngôn Châu nói: “Nếu là trước đây em sẽ bảo anh lùi xe giúp.”
Mẫn Hy mở miệng, nhưng không phản bác.
“Em hãy giống như trước kia đi, bất kể chuyện gì cũng chờ anh làm giúp em.”
Sợ cô lạnh, Phó Ngôn Châu lại ôm cô vào trong ngực, lấy áo khoác của mình bọc lại, chắn gió cho cô.
Khoảnh khắc được anh dùng áo khoác ôm vào trong ngực, ‘thịch’ một tiếng, tất cả phòng tuyến trong nội tâm Mẫn Hy đều sụp đổ.
Cách lớp áo khoác lông vũ của cô, cùng lớp áo khác trong áo khoác của anh, mặc dù nhiều lớp vải như vậy nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Bị mê hoặc bởi cái ôm ấy, cô kiễng chân.
Phó Ngôn Châu không đợi cô nhón mũi chân lên, anh cúi sát lại gần cô.
Mẫn Hy nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình, cô hôn lên má anh một cái, vừa mới đứng vững, anh đã hôn xuống, ngậm lấy môi cô.
Còn chưa hôn sâu thì phía sau có một chiếc xe chạy tới, chậm rãi dừng lại.
Hai người bọn họ chặn ở giữa cửa chính, xe không vào được.
Môi hai người tách ra.
Mẫn Hy vẫn còn ở trong ngực anh, cô đẩy anh, bảo anh nới lỏng áo khoác ra.
Phó Ngôn Châu ôm cô không buông, anh đang xoay lưng về phía chiếc xe, không quay đầu lại nhìn, “Mẫn Đình cố ý chọn thời gian này để về.”
Mẫn Hy nói: “Không phải Mẫn Đình, là xe của bố em. Anh cản đường ông ấy mất rồi.”
Phó Ngôn Châu: “…”