• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫn Hy dán người trên lưng ghế lái, không bắt chuyện với anh vì sợ sẽ ảnh hưởng đến việc anh lái xe, thỉnh thoảng cô nhìn anh từ gương chiếu hậu, giống như có thần giao cách cảm vậy, Phó Ngôn Châu cũng đột nhiên nhìn về phía gương, ánh mắt hai người giao nhau.

Mặc dù đã lĩnh chứng được gần một năm rưỡi nhưng mỗi khi ánh mắt bất ngờ chạm nhau, trái tim của Mẫn Hy vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Chính bản thân cô cũng không rõ vì sao mình lại không có tiền đồ như vậy, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn vào gương.

Tới giao lộ phía trước, Phó Ngôn Châu dừng xe chờ đèn tín hiệu.

Mẫn Hy đặt một tay lên vai anh, ngón tay nắm lấy cổ áo anh nghịch nghịch: “Anh có muốn chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm không? Lần này trò chơi có hơi đặc biệt, anh có thể chỉ định em nói thật hoặc đại mạo hiểm.”

Phó Ngôn Châu lại nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Nếu chỉ định em nói lời thật lòng, em sẽ thật sự nói ra chứ?”

Mẫn Hy gật đầu, lại cố ý bổ sung một câu: “Chỉ cần chủ đề về bản thân em, anh hỏi cái gì cũng được. Cơ hội chỉ có một lần, anh hãy hỏi cái gì quan trọng ấy.”

Cô chờ anh hỏi, xem cô thích anh từ khi nào.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lá cây, xe bắt đầu lăn bánh.

Phó Ngôn Châu lái xe trước, đợi qua ngã tư mới hỏi cô: “Trong lòng em có phải vẫn luôn thiên vị Mẫn Đình hay không?”

Mẫn Hy: “…”

Cho cơ hội mà anh còn không dùng.

Cô dựa lưng vào ghế của mình, nâng vách ngăn ở giữa lên.

Hai giây sau, cô lại hạ tấm chắn xuống, đến gần ghế lái, dở khóc dở cười: “Chuyện lúc trước em mua một cái gạt tàn cho Mẫn Đình, đã qua một năm rưỡi rồi, sao anh vẫn còn nhớ chứ?”

Cô trả lời câu hỏi trước của anh: “Em không bao giờ thiên vị.”

Thành ý dành cho anh và Mẫn Đình đều như nhau.

Cơ hội nói lời thật lòng hôm nay dành cho anh đã được sử dụng hết, chỉ có thể đợi cho anh một cơ hội tiếp theo.

Ngày mai thứ bảy, cô hỏi Phó Ngôn Châu có kế hoạch gì không.

Tuần này Phó Ngôn Châu bận rộn, không có thời gian dành cho cô, anh đành thương lượng với cô: “Tuần sau ở bên em hai ngày, được không?”

“Được, có gì mà không được chứ.” Mẫn Hy lại đặt tay lên vai anh.

Chỉ là cô lại ở một mình vào cuối tuần, hơi nhàm chán.

Sáng sớm thứ bảy, bình thường Phó Ngôn Châu rời giường rất đúng giờ, nhưng nay Mẫn Hy tỉnh lại, cô vẫn đang ôm cổ anh không buông.

Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ cười, cưng chiều nói: “Buổi tối cũng không phải anh không về.”

Mẫn Hy vừa mới tỉnh, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Ôm em một lát nữa rồi đi.”

Phó Ngôn Châu không quản thời gian, ôm cô vào lòng.

Tối hôm qua vận động quá sức, Mẫn Hy vốn định ngủ thèm một giấc, nhưng khi Phó Ngôn Châu vừa rời khỏi nhà, cô lại không còn buồn ngủ nữa.

Buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm, cô mở két sắt sắp xếp lại.

Nói là sắp xếp, chứ sự thật là lấy những đồ vật cũ kia ra ôn lại. Cô chưa bao giờ dùng nhật ký ghi lại tâm tư chuyện mình thích một người, cho nên bao năm qua vẫn không có ai đoán ra được người trong lòng cô là ai.

Đến Mẫn Đình tới lấy giúp cô hộ chiếu, còn đặc biệt nhắn tin phàn nàn về cái két sắt của cô, bảo cô nên cân bán mấy cuốn sách cũ đi, giữ lại chỉ tốn chỗ. Thật ra những quyển sách kia đều là của Phó Ngôn Châu, sao cô có thể mang đi bán được. Lúc trước cô có mượn dùng, đến khi dùng xong muốn trả lại cho anh, anh lại nói mình không dùng đến nữa, để cho cô toàn quyền quyết định.

Tầng trên cùng của két sắt có một tập vé, Mẫn Hy mở ra, bên trong tất cả là vé máy bay và thẻ lên máy bay, mỗi một tấm vé máy bay đều ghi lại thời gian cô đến thăm Phó Ngôn Châu thời đại học.

Đôi khi anh bận rộn, hoặc không ở trường, cô bay qua cũng không gặp được anh.

Trong tin nhắn, anh cũng nói: [Em đi chơi khắp nơi như vậy, Mẫn Đình có biết hay không?]

Cô trả lời: [Không biết. Anh đừng nói với anh ấy, em mời anh đi ăn tối.]

Nếu như lúc ấy anh không khách sáo xa cách như vậy, nếu mỗi lần tìm anh và Nghiêm Hạ Vũ cùng nhau ăn cơm, anh nguyện ý nói chuyện với cô thêm vài câu, chủ động hỏi cô bình thường ở trường bận gì, sau khi tốt nghiệp có dự định gì không, nếu lúc ấy cô không cao ngạo như thế, có lẽ cô sẽ tỏ tình với anh.

Chỉ tiếc là đối với bất cứ chuyện gì của cô, anh đều không có hứng thú, việc không từ chối đi ăn cơm cùng cô cũng là bởi hai nhà mấy đời đều có qua lại.

Mà khi đó cô cũng không buông bỏ được sự kiêu ngạo xuống.



Trải qua hai ngày cuối tuần, Mẫn Hy cuối cùng cũng mong đợi được đến thứ hai. Là người làm công ăn lương, đây là lần đầu tiên thấy cô háo hức chờ đợi đến thứ hai như vậy.

Bởi Dư Trình Đàm nhận được tin tức nội bộ, hôm nay thực phẩm Lạc Mông sẽ phát thông báo mời thầu.

Đợi đến buổi chiều tan tầm, bên thực phẩm Lạc Mông vẫn không thấy có tin tức gì.

Có lẽ hôm nay họ mới mở họp quyết định, còn phải làm theo quy trình, Mẫn Hy nghĩ.

Cho đến ngày thứ năm vẫn không có động tĩnh gì.

Mẫn Hy đứng ngồi không yên, lo lắng xảy ra chuyện, sợ là đã bị công ty nào dùng mối quan hệ giành mất rồi.

Cô đi tìm Dư Trình Đàm, hỏi trước xem anh có biết chuyện gì đang xảy ra hay không, nếu anh không nghe ngóng được, cô sẽ tìm chị họ hỏi giúp một chút.

Chỉ có hôm nay là Dư Trình Đàm chưa kịp pha cà phê, cô đến vội vàng, cúp điện thoại xong lập tức lên lầu, khoảng cách một tầng, chưa đến hai phút đã tới.

Cô vừa vào cửa đã hỏi: “Dư tổng, tình hình bên Thực phẩm Lạc Mông là sao vậy?”

Dư Trình Đàm đã sớm hỏi thăm được tại sao Lạc Mông không đấu thầu, chỉ là không biết nên nói với cô như thế nào, bây giờ cô đã chủ động tìm tới, không nói cũng không được.

“Anh cũng đang định nói với em về chuyện này. Họ không đấu thầu công khai nữa.”

Sắc mặt Mẫn Hy khẽ thay đổi, có thể nghĩ đến nguyên nhân duy nhất chính là: “Có phải công ty được uỷ quyền trước đây có quyền ưu tiên ký hợp đồng không?”

Dư Trình Đàm nói một nửa, để lại một nửa: “Tình huống cụ thể thì anh không rõ, nghe nói họ đã ký với công ty khác. Không sao, doanh nghiệp tiềm năng cũng không phải chỉ có một mình Lạc Mông.”

Về chuyện Phó Ngôn Châu đột nhiên nhúng tay vào, trực tiếp ký hợp đồng uỷ quyền cho Trác Nhiên, anh không nói một chữ. Nếu để cô biết là chồng mình nhúng tay vào khiến cô lỡ mất cơ hội này, bận rộn cả một năm coi như công cốc, cô sẽ phải chịu đả kích gấp đôi, có thể giấu được lúc nào hay lúc đó.

Tạm thời anh vẫn chưa tìm được cách giải quyết để giúp cô bớt khó chịu.

“Em ngồi đi.” Dư Trình Đàm đi pha cà phê cho cô.

Mẫn Hy gọi anh lại: “Em không uống cà phê.”

Thêm nhiều đường cũng không bớt đi được vị đắng trong lòng cô.

“Dư tổng, anh cứ bận việc, em quay về còn có việc.”

Nếu Thực phẩm Lạc Mông tiếp tục ký hợp đồng với công ty phụ trách trước đó, cô không có gì để nói. Để tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cô đã gọi điện thoại cho chị họ, chị họ cô quen biết với bên quản lý của Lạc Mông.

[Chị, giúp em hỏi thăm một chút, Thực phẩm Lạc Mông đã giao mảng PR cho công ty nào rồi?]

Mẫn Lộ chỉnh sửa lại tin nhắn của em họ gửi tới, chuyển tiếp cho bạn bè.

Không đến mười phút đồng hồ, bạn bè đã trả lời cô: [Ký với Quan hệ công chúng Trác Nhiên, là Phó Ngôn Châu tự mình gọi điện thoại đến đề cử.]

Mẫn Lộ không quá hiểu biết về ngành quan hệ công chúng, không biết công ty này và Phó Ngôn Châu đã từng hợp tác qua lại gì, chắc là trao đổi lợi ích, nếu không Phó Ngôn Châu sẽ không tự mình sắp xếp chuyện này.

Nhưng cô chỉ nói với em họ: [Ký với Quan hệ công chúng Trác Nhiên, đã hoàn thành xong thủ tục hợp đồng. Có phải em cũng có hứng thú với thực phẩm Lạc Mông hay không? Nếu quan tâm, đợi đến khi hợp đồng uỷ quyền của bên này hết hạn, về sau tất cả sẽ giao cho bên em.]

Mẫn Hy nhìn thấy mấy chữ Quan hệ công chúng Trác Nhiên, ngón tay dừng trên bàn phím điện thoại, hồi lâu sau vẫn không biết phải đánh chữ gì.

Có lẽ Quan hệ công chúng Trác Nhiên đã nhờ các mối quan hệ khác để có được dự án này.

Cô liên tục tự an ủi mình.

[Hy Hy?]

Mẫn Hy hoàn hồn, cuối cùng vẫn hỏi: [Chị, Quan hệ công chúng Trác Nhiên nhờ quan hệ với Phó Ngôn Châu nên mới được phụ trách mảng đó, có phải không?]

Mẫn Lộ thở dài, biết em gái đã nghe được tin tức, chỉ là tìm cô xác nhận.

Cô lên tiếng trấn an em họ: “Hy Hy, việc trao đổi lợi ích trong kinh doanh là chuyện bình thường.”

Mẫn Hy nghe xong câu trả lời của chị họ, bỗng như rơi vào hố băng, cả người trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt ù cả hai tai. Chúc Du Nhiên dựa vào mối quan hệ mà lấy được dự án của Lạc Mông, mà mối quan hệ ấy lại là chồng cô.

[Vâng, em biết rồi, chờ buổi tối trở về em sẽ hỏi Phó Ngôn Châu xem đã có chuyện gì xảy ra. Chị, chị bận việc đi.]

Phải vất vả lắm cô mới có thể trả lời chị họ.

Khi ngồi trở lại ghế, toàn thân cô không có lấy một chút sức sống nào, giống như đã bị rút sạch đi vậy.

Cô cho rằng cô đã dần đi vào được trái tim anh, nhưng một khi Chúc Du Nhiên gặp phải chuyện, anh vẫn không thể để mặc, không quan tâm cô ấy được.

Cho tới bây giờ, anh chưa từng nhúng tay vào bất kỳ hoạt động nào của Thực phẩm Lạc Mông, nhưng vì Chúc Du Nhiên, anh đã phá lệ.

Nếu chuyện này xảy ra khi mới kết hôn, cô sẽ đi chất vấn anh, sẽ nói cho anh biết rằng cô cũng đã chuẩn bị kế hoạch cho hạng mục này, chỉ chờ được cạnh tranh công bằng, hỏi anh cô phải làm sao bây giờ.

Nhưng bây giờ, cô không có sức lực để đi hỏi nữa.

Hỏi thì có thể như thế nào được.

Cuối cùng lúc mang dự án về lại cho cô thì sao, lúc ấy vì không muốn cuộc hôn nhân đi xuống, anh mới phải bất đắc dĩ, tiếp tục thỏa hiệp.

Mở thư mục về Thực phẩm Lạc Mông ở trong máy tính ra, chính vì có anh nên tình cảm của cô đối với Thực phẩm Lạc Mông cũng khác biệt, cô muốn dùng thực lực của mình để phát triển thật tốt thương hiệu mà anh đang nắm giữ, xây dựng giá trị thương hiệu cho thực phẩm Lạc Mông, để anh biết, cô cũng vì cuộc hôn nhân này mà bày tỏ thành ý.

Hơn trăm trang dự án, cô đã cố gắng rất nhiều đêm, khi anh đi công tác không có nhà, cô thường xuyên đắm mình vào hạng mục mà quên mất thời gian, chờ đến khi buồn ngủ mới phát hiện ra là trời đã sắp sáng.

Nghĩ rằng có thể chờ đợi được đến khi cạnh tranh công bằng, nhưng anh lại tự tay biến nó thành hư vô.

Cô nhấp vào nút xóa hạng mục dự án và làm trống cả thùng rác. Sau này có lẽ cô vẫn sẽ nhận những dự án về ngành sản xuất thực phẩm, nhưng dù cho nhận bất kỳ một công ty nào, cũng không phải là Thực phẩm Lạc Mông.

Lau nước mắt trên mặt, Mẫn Hy tắt máy tính.

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, trên ghế làm việc bên ngoài, đồng nghiệp lần lượt quẹt thẻ tan làm.

Cô tắt màn hình máy tính, trong lòng đau đớn đến mức không biết nên suy nghĩ điều gì.

Cầm một quyển sách bên cạnh máy tính lên, mở ra cũng không đọc vào.

Mãi đến khi điện thoại rung lên, Phó Ngôn Châu gọi điện thoại cho cô, cô mới nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, cô vẫn không nhúc nhích, hóa ra cô đã ngồi thế này trước máy tính được sáu tiếng đồng hồ rồi.

Mẫn Hy hít một hơi thật sâu trước khi nghe máy: “Alo.”

Phó Ngôn Châu hỏi cô: “Hy Hy, sao còn chưa về?”

Anh vừa về nhà, xe của cô vẫn không có ở đó.

Giọng nói của Mẫn Hy bình tĩnh đến nỗi chính cô còn cảm thấy không thể tin được: “Vẫn còn đang bận, quên nói với anh.”

“Không sao.” Phó Ngôn Châu lại mở cửa xe ngồi lên: “Anh đi đón em.”

“Không cần đâu.” Trước kia mỗi khi có mâu thuẫn, cô luôn hy vọng anh có thể chủ động lấy lòng mà tới tìm cô, ngoài miệng cô nói không muốn gặp anh, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn nhớ anh, năm ngoái bởi vì Chúc Du Nhiên kết hôn mà họ đã chiến tranh lạnh, cô đã chờ điện thoại của anh đúng một ngày. Nhưng lần này, cô thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nhận cuộc gọi từ anh.

“Hôm nay rất nhiều việc, quên nói cho anh biết, buổi tối anh trai em có gọi điện tìm em có việc, tối nay em về nhà ở.” Lúc cô nói ra lời này, không có bất kỳ sự chần chừ nào, lời bịa đặt này đến ngay cả chính cô cũng tin.

“Mẫn Đình có chuyện gì mà nhất định phải nói tối nay?”

“Chuyện họ hàng nhà em ở bên kia.”

Có lẽ không tiện nói cho anh nghe, Phó Ngôn Châu cũng không cố hỏi, “Anh bảo tài xế đưa em về nhà.”

“Anh trai vẫn đang ở dưới lầu chờ em, em đang bận hạng mục dự án.”

Phó Ngôn Châu tin, rồi lại không nỡ để cô ở bên ngoài: “Nếu em ở chỗ Mẫn Đình không quen thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

“Được.” Mẫn Hy cúp máy.

Từ đầu đến cuối đều rất bình thản, không còn muốn cãi nhau nữa.



Trước kia mỗi khi chiến tranh lạnh với anh, náo loạn với anh, cô đều có chút chờ mong, còn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm vợ chồng. Mà lần này, cô không còn chút sức lực nào, không biết nên tiếp tục đi tiếp với anh ra sao.

Đặt điện thoại xuống, đầu óc Mẫn Hy trống rỗng một hồi lâu.

Bố mẹ không ở nhà, Mẫn Đình đi công tác nước ngoài, trong nhà chỉ có dì giúp việc.

Ngồi lâu rồi, cô đứng dậy đến cửa sổ, trước mắt là một mảnh hư vô.

Dưới lầu, trước khi rời đi Dư Trình Đàm theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên lầu, đèn văn phòng tầng hai mươi mốt vẫn còn sáng, anh bảo tài xế dừng xe, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.

Văn phòng vẫn sáng đèn là văn phòng của Mẫn Hy.

Trễ thế này rồi cô vẫn chưa về, chắc cô đã biết Thực phẩm Lạc Mông đã ký hợp đồng uỷ quyền mảng PR cho Quan hệ Công chúng Trác Nhiên.

Đến tầng 21, cửa văn phòng của cô đang đóng chặt.

“Mẫn Hy, là anh.” Anh gõ cửa.

Mẫn Hy hoàn hồn xoay người, “Dư tổng, cửa không khóa.”

Cô sờ mặt mình theo bản năng, may mắn thay, không có nước mắt.

Dư Trình Đàm đẩy cửa, quen biết cô nhiều năm như vậy, từ vẻ mặt cô đơn của cô anh đã biết, suy đoán vừa rồi không sai, cô hẳn là đã biết hết mọi chuyện.

“Sao còn chưa về?”

Mẫn Hy: “Sắp rồi ạ.”

Ngoài miệng thì nói đi, nhưng hai tay khoanh lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cô nhìn Dư Trình Đàm, “Dư tổng, anh đã sớm biết chuyện rồi đúng không? Là cố ý giấu em.”

Dư Trình Đàm đứng ở cửa, cửa không đóng.

“Đã muộn rồi, hai chúng ta ở đây nói chuyện phiếm không thích hợp, anh đưa em về nhà, lên xe rồi nói.”

Mẫn Hy cầm túi xách và điện thoại di động, cùng anh xuống lầu.

Im lặng từ thang máy cho đến trước xe.

Dư Trình Đàm mở cửa xe cho cô, đỡ tay trên đỉnh cửa xe giúp cô khỏi cộc: “Chậm một chút.”

Mẫn Hy miễn cưỡng cười cười: “Em không sao.”

Dư Trình Đàm muốn nói lại thôi, anh định nói rằng, bộ dạng này của em trông giống không sao ư.

Anh đi vòng từ đuôi xe sang phía bên kia rồi ngồi xuống, không biết địa chỉ nhà cô: “Đưa em đi đâu?”

Mẫn Hy nói địa chỉ nhà mình cho tài xế, cũng không quên nói lời cảm ơn.

Dư Trình Đàm phân tích nguyên nhân vì sao Phó Ngôn Châu giúp Quan hệ công chúng Trác Nhiên cho cô nghe: “Anh mới biết Phó Ngôn Châu và Chúc Du Nhiên là bạn học cấp ba, bây giờ Trác Nhiên đang rơi vào nguy cơ mất uy tín, Chúc Du Nhiên lại làm về xử lý khủng hoảng, cô ta biết làm thế nào để công ty có lợi nhất, lấy được hợp đồng với Thực phẩm Lạc Mông sẽ có tác dụng hơn gấp trăm lần so với việc đi giải thích với khách hàng.”

“Phó Ngôn Châu không biết em cũng đang chuẩn bị cạnh tranh hạng mục của Thực phẩm Lạc Mông, giúp đỡ bạn học không phải là chuyện bình thường sao? Giữa vợ chồng, đừng vì chuyện công việc mà cãi nhau, không đáng.”

Mẫn Hy chỉ gật gật đầu, không trả lời.

Mặc kệ Dư Trình Đàm nói cái gì, cô đều im lặng.

“Mẫn Hy, nói một câu đi.”

Mẫn Hy quay mặt nhìn anh: “Có dự án nào phù hợp với em ở nước ngoài hay không, anh cứ để em ra nước ngoài vài tháng, em muốn bình tĩnh lại.”

Dư Trình Đàm chặt đứt ý niệm này trong đầu cô: “Em cứ thành thật ở trong nước cho anh, chỉ với chút chuyện này, không đến mức đó đâu. Em muốn làm gì? Vì chuyện này mà náo loạn lên muốn ở riêng sao?”

Mẫn Hy nhìn anh vài giây, giờ đây cô đang rất đau khổ, không biết tâm sự với ai, chỉ có anh là người thích hợp nhất, anh sẽ không nói ra, “Chúc Du Nhiên là người Phó Ngôn Châu thích, không phải bạn học bình thường.”

Dư Trình Đàm giật mình, chậm lại: “Theo anh được biết, tình cảm giữa Chúc Du Nhiên và chồng không tệ. Em đừng nghĩ nhiều.”

“Không nghĩ nhiều, em cũng không nghi ngờ Chúc Du Nhiên và Phó Ngôn Châu có gì không đúng, em cũng hiểu Chúc Du Nhiên tại sao phải làm như vậy.” Cô dừng lại một lúc để lấy hơi, “Nhưng ở trong lòng Phó Ngôn Châu, em mãi mãi chỉ xếp sau người khác. Quên đi, nói với anh anh cũng không hiểu.” Trước mắt Mẫn Hy đều là sương trắng, không thấy rõ thứ gì, ở trước mặt sếp lại thất thố, cô xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dư Trình Đàm thấy cô đau khổ như vậy, anh nói ra một câu đã đè nén trong lòng mấy năm: “Anh hối hận vì đã mang em trở về.”

Mẫn Hy bình phục lại hô hấp: “Em cũng hối hận vì đã trở về, nhưng không hối hận khi đã vào ngành Quan hệ công chúng.”

Dư Trình Đàm không tiếp lời, sự hối hận của cô không giống anh, nhưng mà cả đời này anh cũng không định cho cô biết.

Mẫn Hy hỏi lại: “Có dự án nào phù hợp với em ở nước ngoài không? Em muốn đi ra nước ngoài để bình tĩnh lại.”

Dư Trình Đàm thỏa hiệp: “Ra nước ngoài thì có thể, nhưng không được vì xúc động nhất thời mà đòi ly hôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK