Nhưng hai năm trở lại đây, khi sếp đi ra ngoài đều là dùng máy bay riêng, bất kể khoảng cách xa gần đến đâu. Vậy nên rốt cuộc cô ấy nghe nhầm hay sếp lỡ miệng, thực sự yêu cầu cô ấy mua vé máy bay?
Từ khi làm thư ký đến nay, đây là lần đầu tiên cô mắc phải một sai lầm nhỏ như vậy.
Sếp gần đây bởi vì chuyện ly hôn nên đối với mọi việc đều không chút để ý, lỡ như sếp lỡ lời thì sao?
Để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa, cô đành phải lần nữa xác nhận lại với sếp.
[Phó tổng, anh đặt vé máy bay dân dụng đúng không ạ?]
Phó Ngôn Châu: [Ừm.]
Anh phân phó tài xế quay lại công ty lấy văn kiện trước khi ra sân bay.
Bạch San đã chuẩn bị đầy đủ các tài liệu cần ký và phê duyệt, ở sảnh công ty đợi sếp đến lấy. Vé máy bay đã được đặt, cô gửi tất cả thông tin cho sếp.
Việc đổi sang máy bay dân dụng thật sự quá đột ngột, cô không rõ được lý do tại vì sao.
Lý do duy nhất cô có thể nghĩ đến là để tiết kiệm tiền.
Nhưng lý do này lại quá gượng ép.
Chiếc Maybach đã lái đến trước tòa nhà, Bạch San vội bước nhanh ra ngoài, đưa tập tài liệu cho ông chủ.
Anh quyết định đến Thượng Hải đột ngột, toàn bộ lịch trình đều bị gián đoạn, Phó Ngôn Châu lấy tài liệu ra, ở trên xe xử lý.
Xem xong trang cuối cùng của tài liệu, Phó Ngôn Châu khép nó lại.
Nghĩ đến Chu Dụ muốn chuyển những bông hồng trắng mà anh đã đặt đến đây trước ngày 26 tháng 6, nên anh gửi một tin nhắn cho Chu Dụ: [Hoa hồng trắng chuyển trực tiếp đến ngôi nhà ở Melbourne của cậu đi. Nếu cậu không ngại phiền toái, cậu có thể để chúng trong sân vườn.]
Chu Dụ ở bên kia đang là sáng sớm, vừa mở mắt ra, đầu óc mơ hồ: [Ý của cậu là sao? Cậu muốn cầu hôn trong sân nhà tôi? Không phiền, không phiền chút nào! Đúng lúc vợ chồng tôi muốn làm người chứng kiến màn cầu hôn của cậu.]
Phó Ngôn Châu: [Không cần hoa hồng nữa đâu, tôi và Mẫn Hy đã ly hôn rồi.]
[Bây giờ là tháng năm, không phải ngày cá tháng tư!]
[Tôi không đùa với cậu.]
Chu Dụ hoàn toàn tỉnh táo: [Có chuyện gì xảy ra à?]
Phó Ngôn Châu: [Rất nhiều chuyện.]
Anh không muốn nhiều lời: [Tôi đang bận. Hoa hồng tùy cậu xử lý, làm phiền rồi.]
Trước khi đọc tài liệu tiếp theo, anh đặt điện thoại xuống, dựa vào lưng ghế để thư giãn. Từ lúc ở Gia Thần cho đến bây giờ, một chỗ nào đó trong trái tim anh, không rõ là nơi nào, rất đau.
Khi hạ cánh xuống Thượng Hải sắc trời đã tối.
Mẫn Hy biết biển số mấy chiếc xe của anh ở Thượng Hải, anh bèn mượn xe của cậu mình.
Sau khi xuống máy bay, mở điện thoại ra, có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ mẹ.
Hứa Hướng Thanh: [Sao con lại tắt điện thoại?]
Mấy năm qua bà đã quen với việc bất cứ thời điểm nào cũng có thể gọi điện thoại cho con trai, cho dù anh đang ở trên máy bay thì điện thoại vẫn có kết nối, nhưng đột nhiên không gọi được, trong lòng bà loạn cả lên.
Lý trí cho biết con trai không sao, dù sao ra ngoài cũng có vệ sĩ đi theo, nhưng trong lòng không khỏi run lên.
Phó Ngôn Châu: [Con vừa hạ cánh.]
Anh lại hỏi mẹ: [Mẹ, có chuyện gì vậy?]
Tâm tình Hứa Hướng Thanh căng thẳng hơn một giờ đồng hồ, rốt cục cũng buông xuống.
[Trên máy bay tín hiệu kém à? Không phải tất cả các đường bay quốc tế đều có thể kết nối hay sao?]
Theo sau đó là một tin nhắn khác: [Mẹ không có việc gì, chỉ là hỏi con buổi tối có về nhà ăn cơm hay không thôi. Dạo gần đây mẹ không bận, con muốn trở về lúc nào thì cứ gọi cho mẹ.]
Chồng bà dặn dò bảo bà thời gian gần đây quan tâm đến con trai nhiều hơn, cho dù ly hôn vì lý do gì cũng sẽ bong da tróc thịt, trong lòng buồn điều gì anh đều không muốn nói ra.
Phó Ngôn Châu: [Con đi máy bay dân dụng. Không có tín hiệu.]
Hứa Hướng Thanh chỉ là thuận miệng nói: [Con không phải đã quen đi máy bay tư nhân sao?]
Phó Ngôn Châu cũng không phải là quen: [Bây giờ không cần đi như vậy nữa, đi máy bay nào cũng giống nhau. Con cuối tuần không bận thì sẽ về nhà ăn cơm.]
Hứa Hướng Thanh không hiểu ý của con trai mình, nhưng bà cũng không truy hỏi đến tận cùng, [Được. Vậy con làm việc đi.]
Phó Ngôn Châu tiếp tục trả lời các tin nhắn khác, có một số liên quan đến công việc, nhưng tin nhắn cá nhân thì nhiều hơn. Chử Dật cũng gửi tới: [Có chuyện gì vậy? Sao lại tắt máy?]
Câu hỏi của những người khác cũng giống với Chử Dật, đều đang thắc mắc tại sao điện thoại di động của anh đột nhiên không thể liên lạc được.
Trong hai năm qua, anh chưa bao tắt máy, chỉ có lúc anh tắt âm không tiện nhấc máy mà thôi. Dần dà, bọn họ mãi cũng thành thói quen, liền quên mất rằng hai năm trước bọn họ thỉnh thoảng cũng không gọi cho anh được.
Trong hai năm qua, mỗi lần bay, anh đều đi máy bay riêng, là bởi vì Mẫn Hy.
Khi mới vừa lĩnh chứng, Mẫn Hy hiếm hoi gọi điện cho anh một lần nhưng không liên lạc được, lần đó anh đang ngồi trên chuyến bay dân dụng, thời gian bay kéo dài hơn hai tiếng.
Sau khi gọi được cho anh, cô nói: [ Điện thoại của anh gọi không được, cũng không biết anh ở đâu, anh không biết người khác sẽ lo lắng thế nào hay sao?]
Anh hứa với Mẫn Hy: [Sau này anh sẽ đi máy bay tư nhân.] Đảm bảo rằng bất cứ thời điểm nào cô đều có thể tìm thấy anh, đều có thể gọi điện thoại cho anh.
Đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của Mẫn Hy lúc đó: [ Ha ha]
Bỏ qua tính cách kì quái của cô, cô chỉ là đang bới lông tìm vết.
Nghĩ đến đây, Phó Ngôn Châu lại nhớ đến chuyện Mẫn Hy đã nói với anh không dưới ba lần một câu, ‘Phó Ngôn Châu, em chưa bao giờ kiếm chuyện với anh’.
Hiện tại sau khi nghĩ kĩ mới phát hiện ra, cô nói không gọi được cho anh, cũng không biết anh ở đâu, liệu có phải cô muốn anh báo cáo lịch trình…
Bởi vì lúc ấy mới vừa lĩnh chứng, hai vợ chồng bọn họ chưa có thói quen báo cáo lịch làm việc cho nhau.
Lúc ấy anh càng lo lắng hơn chính là, lỡ như ngày nào đó cô có việc gấp tìm anh, mà anh lại đang trên chuyến bay dân dụng qua nước ngoài, không có tín hiệu, vậy nó sẽ không còn là vấn đề vừa xảy ra trong một hoặc hai tiếng nữa.
Còn nếu muốn biết anh ở đâu, anh cho cô số điện thoại của vệ sĩ.
Anh đi đâu, thư ký Bạch không nhất định lần nào cũng đi cùng, hơn nữa lịch trình thay đổi bất thường, đàm phán hai giờ có khi bốn giờ vẫn chưa kết thúc, có những cuộc họp còn không được mang theo điện thoại. Nhưng bất kể là tiệc rượu cá nhân hay xã giao công việc, bất kể lịch trình thay đổi như thế nào, bất kể là cuộc họp gì, vệ sĩ luôn túc trực ngoài cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận điện thoại của cô.
Anh cũng dặn dò vệ sĩ rằng chỉ cần cô yêu cầu, vệ sĩ có thể không cần hỏi qua anh mà trực tiếp gửi định vị cho cô.
Nhưng với quan điểm của cô lúc đó, anh thà đi máy bay riêng với chi phí cao còn hơn là báo cáo lịch trình.
Phó Ngôn Châu xoa xoa sống mũi.
Khi chiếc xe đỗ ở tầng dưới căn hộ của Mẫn Đình, trời đã chạng vạng tối.
Con đường trước bãi để ô tô là lối duy nhất đi vào khu chung cư.
Bay đến đây chỉ để nhìn cô một cái, có khi còn không gặp được. Đây là lần đầu tiên anh làm một việc không lý trí như vậy trong suốt hơn 30 năm, trước khi kết hôn, loại chuyện như này không thể nào xảy ra trên người anh được.
Giống như lúc trước anh không hiểu vì sao Nghiêm Hạ Vũ muốn theo đuổi một người mà không tiếc công sức phát triển kinh tế của công viên Giang Thành.
“Phó tổng.” Tài xế quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Xe của Mẫn tổng.”
Phó Ngôn Châu nhìn theo hướng tài xế chỉ, đang nói thì xe của Mẫn Đình từ từ chạy tới, đến trước cửa khu chung cư thì dừng lại.
Định mệnh hôm nay không gặp được Mẫn Hy, bởi vì Mẫn Đình từ trong xe bước ra, không vào khu chung cư mà sải những bước dài về phía anh.
Mẫn Hy không biết biển số xe của cậu anh, nhưng Mẫn Đình liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Cạch” một tiếng, Phó Ngôn Châu chủ động mở khóa xe, Mẫn Đình mở cửa sau ngồi vào, tài xế thấy vậy liền tìm cớ xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẫn Đình không nhìn anh với với ánh mắt thành kiến như trước, không có chút cảm xúc gì nhìn về kính xe phía trước: “Tôi không rõ mục đích cậu đến đây là gì, nhưng tôi chắc chắn một điều, nếu cậu muốn tái hôn, muốn níu kéo Hy Hy, cửa ải này của tôi, cậu sẽ khó mà vượt qua được. Những ngày này tôi sẽ không để Hy Hy xuống lầu, cậu không đợi được con bé đâu.”
Không tiếp tục những lời vô nghĩa, Mẫn Đình nói xong liền mở cửa xe bước ra ngoài.
Khi về đến nhà, Mẫn Hy đang ở trong bếp làm bánh kem, nguyên liệu nấu ăn bày ra khắp bàn, lần đầu tiên học làm đồ ngọt, phòng bếp đã bị cô làm cho bừa bộn cả lên.
Nghe được tiếng bước chân, cô cũng không ngẩng đầu lên, tràn đầy tự tin: “Anh, đợi em làm bánh cho anh ăn.”
Mẫn Đình không đả kích cô, trứng chiên cô còn không biết làm, vậy mà cũng dám thử thách làm bánh kem.
Anh xắn tay áo lên, giúp cô dọn dẹp bàn nấu ăn.
“Em nghĩ gì mà lại muốn làm bánh kem vậy?”
“Làm bánh kem thì đơn giản rồi, nhưng còn nấu ăn thì em thật sự không biết.”
“…Em gọi một chiếc bánh phức tạp như vậy là đơn giản sao?”
“Không có gì phức tạp hết.” Mẫn Hy tỏ vẻ nghiêm túc, ẩn dụ nói: “Đối với em mà nói, làm bánh giống như lập một kế hoạch dự án vậy, còn nấu ăn chẳng khác nào bắt em lùi xe bằng một tay.” Đơn giản là không thể nào làm được.
Mẫn Đình nghe cô nói giống như một kế hoạch dự án thì có chút chờ mong.
Anh không đề cập tới việc Phó Ngôn Châu ở dưới lầu, dọn dẹp xong bàn nấu ăn, anh trở về phòng của mình, lấy tập vé trong va li ra, đến thư phòng tìm bút chì, đánh dấu vào hai vé khứ hồi thứ nhất và thứ hai.
Em gái mình đã bay bốn mươi mốt lần, Phó Ngôn Châu cũng chỉ mới bay một lần mà thôi.
–
Chiều hôm sau Phó Ngôn Châu trở lại Bắc Kinh, anh không gặp được Mẫn Hy, nhưng ngoài ý muốn gặp được Mẫn Đình và Thịnh Kiến Tề. Thịnh Kiến Tề sống ở tầng hai mươi sáu, còn căn hộ của Mẫn Đình ở tầng hai mươi chín.
…
[Ở công ty à?]
Ra khỏi sân bay, Phó Ngôn Châu gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ hôm nay không đến công ty: [ Tôi có hẹn đi chơi bóng, mới vừa kết thúc. Tới nhà cậu nói chuyện đi.]
[Được.]
Vừa trả lời Nghiêm Hạ Vũ xong, Chử Dật liền gọi điện thoại tới: “Buổi tối cậu có bận không?”
Phó Ngôn Châu nói: “Không bận. Có chuyện gì vậy?”
“Gặp mặt rồi nói, trong điện thoại không thể nói rõ được.” Chử Dật hỏi ý kiến của anh: “Tới hội sở hay quán bar?”
“Tới nhà tôi đi. Nghiêm Hạ Vũ cũng sẽ đến.”
“Vừa đúng lúc, gần một năm nay tôi chưa được gặp anh Nghiêm rồi.” Chử Dật từ trong chồng thiệp mời kết hôn lấy ra hai tấm, viết lên giấy nháp trước rồi sau đó mới viết vào thiệp.
Phó Ngôn Châu từ sân bay đi thẳng về nhà.
Mặt trời lặn, chiếc Maybach tiến vào sân biệt thự.
Nghiêm Hạ Vũ đến trước anh, đang ở trong sân vườn uống cà phê, Chử Dật vẫn chưa đến.
Chạng vạng tối đầu tháng năm, bầu trời đầy màu sắc, ánh chiều tà đang buông xuống, làn gió thổi qua những bụi hồng.
Nghiêm Hạ Vũ tháo kính râm ra, nhìn Phó Ngôn Châu bước xuống xe, anh ta muốn xem liệu có nhìn thấy Mẫn Hy hay không. Ánh mắt Phó Ngôn Châu lãnh đạm, không nhìn ra được là vui hay buồn, nhìn nửa ngày cũng không tìm ra được manh mối gì.
Anh ta chỉ vào đám hoa hồng trắng muốt sau lưng: “Đã hơn một năm tôi không tới đây, nhà cậu đổi sang trồng hoa hồng rồi à?” Trước kia chỗ này là các loại thảm thực vật xum xuê.
Phó Ngôn Châu khẽ ‘ừm’ một tiếng, đặt áo vest lên tay vịn của ghế dựa, uống một ngụm nước trên bàn.
Lúc trước anh định tặng Mẫn Hy một món quà thủ công, nghĩ đến việc thêm hoa hồng trắng và cát tường trắng vào món quà, nhưng trước sau anh vẫn không nghĩ ra món quà sáng tạo nào hay ho, sau đó dứt khoát trồng hoa hồng trắng trong sân biệt thự.
Hoa hồng được trồng vào năm ngoái, sau khi du lịch Melbourne trở về, anh nhờ Chu Dụ mua giống hoa hồng và vận chuyển bằng máy bay đến, chỉ trồng mỗi màu trắng thì quá đơn điệu, anh bèn hỏi Mẫn Hy có muốn trồng một ít hoa hồng đỏ không, cô nói không muốn, vì vậy anh đã mua một số ít bông màu hồng để phối hợp.
Mẫn Hy cũng tự mình trồng một cây, trồng gần chỗ anh, anh bảo cô chừa một chút không gian để chúng bén rễ, nhưng cô không chịu, một hai nhất quyết phải để ở bên cạnh anh.
Năm ngoái chỉ có một số cây nở lẻ tẻ, còn năm nay tất cả đều nở rộ.
Nhưng nửa năm rồi Mẫn Hy chưa về nhà, không biết đêm đó cô về biệt thự lấy đồ có để ý thấy hoa đã nở hay chưa.
“Mẫn Hy có chuyện gì sao?” Phó Ngôn Châu đặt ly xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Nghiêm Hạ Vũ đang dựa vào ghế ngồi thẳng dậy: “Tôi đã từng nhắc nhở cậu, đừng phụ lòng Mẫn Hy.”
Phó Ngôn Châu im lặng, đợi anh ta tiếp tục nói.
Nghiêm Hạ Vũ biết chuyện bọn họ đã ly hôn, hỏi thăm vài người nhưng không tìm ra lý do cụ thể, họ đều suy đoán rằng có thể tính cách của hai người không hợp nhau. Trước khi kết hôn tính cách bọn họ đã không hợp, nên đây hoàn toàn không phải là lý do để ly hôn.
Mãi cho đến khi nghe tin Phó Ngôn Châu đưa dự án truyền thông của Đồ uống Lạc Mông cho Gia Thần, nhưng Gia Thần từ chối, anh ta mới biết được toàn bộ câu chuyện, hóa ra trước đó Phó Ngôn Châu nhúng tay vào hạng mục của Thực Phẩm Lạc Mông, trực tiếp ký hợp đồng với Chúc Du Nhiên.
Đây chẳng phải là dùng dao đâm vào tim Mẫn Hy hay sao?
“Cậu không nên đem dự án truyền thông của bên Thực phẩm Lạc Mông cho Chúc Du Nhiên.”
Phó Ngôn Châu ngước mắt lên: “Cậu cũng biết Hy Hy có kế hoạch đấu thầu dự án của Thực phẩm Lạc Mông sao?”
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Hóa ra Mẫn Hy cũng muốn tham gia đấu thầu.
Vậy là không chỉ có đâm dao mà còn rắc muối lên lưỡi dao.
“Tôi không biết, tôi làm sao có thời gian đi chú ý tình hình của Lạc Mông.”
Anh ta tin Phó Ngôn Châu sẽ không làm bất cứ điều gì sai trái với cuộc hôn nhân này, nhưng mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cho dù đơn thuần đứng từ phía lợi ích suy xét, cũng không nên đem dự án này cho Chúc Du Nhiên.
“Năm ngoái ở tiệc rượu Giang Thành tôi đã không ít lần nói qua, quá khứ chỉ là quá khứ. Trước khi cậu và Mẫn Hy kết hôn, tôi cũng cảm thấy tiếc cho cậu và Chúc Du Nhiên. Hai người thích nhau nhưng chỉ bởi vì Chử…”Dật
“Đợi đã.” Phó Ngôn Châu ngắt lời anh ta, “Bản thân tôi còn không biết tôi thích Chúc Du Nhiên.” Sắc mặt anh nghiêm nghị, gằn từng chữ một: “Sao mà cậu biết được?”
“…” Nghiêm Hạ Vũ tức giận cười to, “Tôi làm sao mà biết được ư? Cậu có ý gì? Tính phủ nhận sao?”
Chuyện này cũng không phải chỉ có một mình anh ta biết, Chu Dụ cũng có phần.
Vậy hôm nay anh ta sẽ cùng anh nói chuyện cho rõ ràng: “Cậu vì Chử dật mới từ chối Chúc Du Nhiên. Tôi không quên, Chu Dụ chắc chắn cũng không quên. Chu Dụ còn tích cực hơn cả tôi, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn tạo cơ hội cho cậu và Chúc Du Nhiên.”
Anh ta tức giận đến mức nhấc ly cà phê lên, uống như uống rượu trắng, một hơi cạn sạch.
Cả hai đều cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Phó Ngôn Châu: “Trước nay tôi chưa từng lảng tránh việc Chúc Du Nhiên là kiểu con gái tôi đánh giá cao.” Anh nhấn mạnh: “Cũng chỉ là đánh giá cao mà thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ gọi dì giúp việc tới, rót đầy một tách cà phê khác cho anh ta.
Chờ dì giúp việc rời đi, anh ta mới mở miệng nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết, chuyện tỏ tình kia là như thế nào!”
Phó Ngôn Châu bình tĩnh giải thích: “Chúc Du Nhiên biết tôi không thích bất cứ ai, cũng không thích cô ấy. Cô ấy tỏ tình chỉ là hy vọng có được cơ hội hẹn hò. Đổi lại, nếu là cô gái khác mà tôi đánh giá cao tỏ tình, tôi còn có thể cân nhắc xem có phù hợp làm người yêu hay không. Bởi vì cô ấy là người mà Chử Dật thích, tôi thậm chí còn không cả cân nhắc. Cân nhắc là không tôn trọng Chử Dật. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của tôi chính là kẹp giữa chúng tôi có Chử Dật, không có khả năng. Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Nghiêm Hạ Vũ đứng ở vị trí anh mà suy nghĩ, anh ta mới hiểu ra, tựa như việc liên hôn với Mẫn Hy, anh ta cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến, chứ đừng nói đến việc cân nhắc xem mình có hợp với Mẫn Hy hay không.
Nếu ngày nào đó trong nhà muốn anh ta đi xem mắt với Mẫn Hy, giả sử Phó Ngôn Châu cũng thích Mẫn Hy, phản ứng đầu tiên của anh ta nhất định là: Phó Ngôn Châu thích Mẫn Hy, nên tôi và cô không có khả năng!
Khi đã hiểu ra, anh ta chuyển chủ đề: “Vậy nếu không có Chử Dật, cậu sẽ chấp nhận cô ấy? Cậu và cô ấy hay cùng nhau nói chuyện, lại đánh giá cao cô ấy như vậy.”
“…” Phó Ngôn Châu bất lực: “Cái giả thiết này mà cũng có lý à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Cứ coi như tôi đặt giả thiết thay cho Mẫn Hy đi.”
Không còn cách nào, anh ta nhìn cô lớn lên từ nhỏ, không thể không thiên vị cô.
Thật sự nếu vì hiểu lầm mà khiến hai người ly hôn, thì anh ta tạo nghiệp rồi.
Phó Ngôn Châu là vì Mẫn Hy nên mới giải thích: “Nếu không có Chử Dật, Chúc Du Nhiên sẽ không có cơ hội tham gia nhóm dự án của tôi, sẽ không biết đến Chu Dụ, cũng như không có cơ hội nói chuyện với tôi.”
Nói chuyện với nhau là bởi vì dự án, cùng nhau làm dự án nên mới tiếp xúc nhiều, mới có những chủ đề chung và suy nghĩ ăn ý. Nếu cô ấy không tham gia vào nhóm, sau này cũng không thể nào đánh giá cao cô ấy được.
Anh hỏi ngược lại Nghiêm Hạ Vũ: “Cậu cảm thấy tôi sẽ chấp nhận hay từ chối?”
Nghiêm Hạ Vũ Vũ không nói lời nào.
“Chử Dật nhờ tôi chiếu cố cô ấy nhiều hơn, tôi mời cô ấy tham gia vào dự án. Cho nên những cái giả thiết của cậu không có ý nghĩa gì cả.” Phó Ngôn Châu uống hết nước trong ly thủy tinh, anh mở một chai nước ngọt ra, hơi ngẩng đầu lên uống vài ngụm.
Nhưng không thể phủ nhận chuyện Chúc Du Nhiên rất nỗ lực tham gia vào nhóm, sau này anh đánh giá cao cô hoàn toàn là do sự nỗ lực của chính cô ấy.
“Không phải tôi giả sử không có Chử Dật, mà là…”
Nghiêm Hạ Vũ còn chưa nói xong, Phó Ngôn Châu đã cắt đứt cuộc trò chuyện: “Cậu muốn hỏi tôi xem có thể ích kỷ một chút được không, không nghĩ đến người bạn là Chử Dật mà trực tiếp đối mặt với trái tim mình, có nghĩ tới chuyện ở bên Chúc Du Nhiên hay không, đúng không?”
Những gì anh ta muốn nói đều bị đoán trúng, Nghiêm Hạ Vũ bật cười.
Anh ta hếch cằm: “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi.” Anh phải hỏi rõ ràng mọi chuyện, cân nhắc mọi khả năng, chờ tới khi đó mới có tự tin giải thích cho Mẫn Hy.
Phó Ngôn Châu: “Tôi cũng sẽ không chấp nhận. Khi đó tôi mới ngoài hai mươi, vẫn muốn gặp được người mình thích.”
Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên cười.
Anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Phó Ngôn Châu.
Phó Ngôn Châu liếc nhìn anh ta: “Cậu lấy Mẫn Hy ra làm lá chắn để thỏa mãn những chuyện nhảm nhí của bản thân?” Anh tức giận nói, “Tôi thấy cậu cũng rảnh rỗi quá rồi.”
“Cậu thật sự cho rằng tôi rảnh rỗi lắm sao?” Nói nhiều như vậy, anh ta đáp trả lại: “Gia Thần và Thịnh Thời là đối thủ cạnh tranh, sao lúc ấy cậu không suy nghĩ kỹ càng một chút?”
Phó Ngôn Châu vặn nắp chai soda: “Gia Thần là của Dư Trình Đàm, tôi và anh ta không có giao tình, tôi chỉ quan tâm tới những dự án mà Hy Hy đảm nhận.”
Lần này phán đoán sai lầm, không nghĩ tới Hy Hy vì anh nên mới đấu thầu dự án của Lạc Mông.
Anh nói tiếp: “Chúc Du Nhiên không chỉ là bạn cùng lớp của tôi, mà còn người cùng chúng tôi thức cả đêm để hoàn thiện nhiều dự án. Cậu cũng có đoàn đội của riêng mình, không phải là chưa từng trải qua cảm giác cùng nhau dốc sức làm việc chăm chỉ từ những ngày đầu. Cho dù sau khi tốt nghiệp quan hệ phai nhạt dần, nhưng tình bạn khi ấy vẫn còn đó. Danh tiếng công ty của cô ấy gặp khủng hoảng, cùng đường cùng mới tới cầu xin tôi, cậu nói tôi có nên giúp hay không?”
Không nói đến cô ấy, bất kỳ bạn học cấp ba nào gặp khó khăn mở miệng nhờ vả anh, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, anh đều sẽ giúp đỡ. Bởi vì đôi khi những khó khăn bọn họ không giải quyết được, đối với anh chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Trên bàn có đường, Nghiêm Hạ Vũ xé một miếng bỏ vào cà phê.
“Tôi có thể hiểu cho cậu, nhưng không có nghĩa là Mẫn Hy sẽ không để trong lòng.”
Anh ta không thể hiểu thay cho Mẫn Hy, bởi vì anh ta chưa bao giờ trải qua nỗi đau mà Mẫn Hy đã trải qua.
“Biết vì sao Mẫn Hy nhất quyết ly hôn với cậu không?”
Phó Ngôn Châu có dự cảm không lành.
Anh không lên tiếng, im lặng nhìn về phía Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ dừng lại một chút rời mới nói: “Đều cho rằng cậu thích Chúc Du Nhiên, cho rằng cậu không thể buông bỏ cô ấy. Tôi nghĩ như vậy, Chu Dụ nghĩ như vậy, Mẫn Hy cũng thế.”
“Hy Hy làm sao biết được? Cậu nói rõ ràng cho tôi!”
“Bản thân Mẫn Hy cảm thấy cậu đối xử đặc biệt với Chúc Du Nhiên, có khả năng là cậu thích Chúc Du Nhiên nên đến tìm tôi xác nhận, tôi liền xác nhận suy đoán của cô ấy. Lúc đó cậu vẫn chưa kết hôn.”
“Mẫn Hy từ nhỏ đã có tính chiếm hữu, biết trong lòng cậu có người mình thích, cậu ngẫm lại xem hai năm nay cô ấy trải qua như thế nào. Trước khi ly hôn, chắc hẳn cô ấy vẫn luôn chờ cậu quên đi Chúc Du Nhiên, chờ một ngày nào đó cậu sẽ thích cô ấy.”
Lồng ngực trở nên ngột ngạt, ngột ngạt đến mức lục phủ ngũ tạng giống như từ từ bị nắm lại với nhau, đau, đau đến không tả được, sau đó bắt đầu nhói lên từng chút một.
Phó Ngôn Châu ngồi thẳng dậy, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng cũng không giúp được gì.
Cánh tay anh đụng đến áo vest, làm nó rơi xuống thảm cỏ mà không hề hay biết.
Anh vừa định nói gì đó thì xe của Chu Dụ chạy tới.
Anh không muốn Chử Dật biết người mà Chúc Du Nhiên thích là ai.
Bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, ngầm giữ im lặng, không hề nhắc tới những chuyện vừa rồi.
“Áo cậu rơi xuống đất kìa.” Nghiêm Hạ Vũ nhắc nhở.
Phó Ngôn Châu cúi xuống, nhặt bộ đồ của mình lên.
“Anh Nghiêm, đã lâu không gặp.” Chử Dật vừa xuống xe, cách vài giây đã tươi cười chào hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ kéo qua cho anh ta một cái ghế: “Đói nãy giờ, đợi cậu mời tôi bữa cơm đó.”
“Không thành vấn đề, khách sạn sẽ giao tới đây ngay.” Chử Dật mang theo thiệp mời và bánh cưới, mở một hộp bánh cưới đặt lên bàn đưa cho Nghiêm Hạ Vũ trước: “Cùng chia vui.”
Phó Ngôn Châu nhìn thiệp mời trên bàn, rồi nhìn Chử Dật: “Cậu tìm tôi để gửi thiệp mời?”
“Gửi thiệp mời chỉ là tiện đường thôi.” Chử Dật nói, “Mục đích chính là muốn nói với cậu về chuyện Mẫn Hy.”
Người này người nọ đều muốn cùng anh nói về Mẫn Hy.
Có lẽ đơn giản chỉ là tò mò lý do ly hôn của bọn họ.
Phó Ngôn Châu nhàn nhạt nói: “Cậu và Mẫn Hy cũng không thân, tôi và cậu không có chuyện gì để nói cả.”
Chử Dật phản bác: “Ai nói không thân? Có rất nhiều chuyện cậu không biết.”
Đương nhiên, anh ta sẽ không nói cho anh nghe tất cả, nói một nửa giữ một nửa.
“Muốn nói gì với tôi?”
“Nói về hôn lễ ngày đó của Chúc Du Nhiên, tôi có đến uống rượu tại một quán bar ở Thượng Hải. Đoán xem ở đó tôi đã gặp được ai?”