Cô và Phó Ngôn Châu đợi giữa tháng tư lại tự lái xe du lịch đến Tây Bắc một lần nữa, dẫn nhiếp ảnh gia đi cùng, chụp bộ ảnh cưới đầu tiên sau khi họ kết hôn, bầu trời đầy sao giữa không trung, mặt trời lặn nơi sa mạc, cảnh mặt trời mọc và lạc đà tại Gobi, những khung cảnh cô thích đều được chụp lại vào album ảnh cưới.
Trở về từ Tây Bắc, Phó Ngôn Châu đưa cô đến thăm Boston vào ngày xuân, đến tiệm cà phê bên bãi biển trong trấn nhỏ cô thường tới, thăm buổi chợ phiên ngoài trời, tới con đường dẫn tới trường anh, trong ngôi trường ấy, nhiếp ảnh gia ở phía sau chụp cho họ vài tấm.
Trạm cuối cùng là khu nuôi trồng hoa hồng của Bội Thanh Ngữ, biển hồng vào buổi sớm mai, căn nhà gỗ cối xay gió khi hoàng hôn, ánh đèn và tên con đường ấy dưới trời đêm, đều được ống kính của nhiếp ảnh gia ghi lại.
Mẫn Hy đang vùi mình trên sô pha xem ảnh, điện thoại để ở tay vịn ghế rung lên.
Phó Ngôn Châu gửi tin nhắn đến: [Khoảng tám giờ tối anh về đến nhà.]
Mẫn Hy: [Tối nay anh có tiệc rượu sao?]
Phó Ngôn Châu: [Không có, Chử Dật qua đây đưa thiệp mời đầy tháng con gái cậu ấy.]
Xe của Chử Dật vẫn kẹt trên đường, còn phải nửa tiếng nữa mới đến toà nhà của Lăng Vũ. Con gái đã ra đời được gần ba tuần, anh giống như đang nằm mơ vậy, mỗi ngày đều phải ở cạnh con gái anh mới ngủ được, vào giây phút con chào đời, khi y tá nói với anh là con gái, anh đã khóc.
Anh chia sẻ tin tốt này cho Mẫn Hy đầu tiên, khi ấy Mẫn Hy đang ở Boston, tại trường của Phó Ngôn Châu, ngày hôm ấy nói chuyện điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ, anh và Mẫn Hy đều đã đạt được ước nguyện lòng mình.
Tiệc đầy tháng của con gái đến gần, anh tự mình viết thiệp, tấm thiệp đầu tiên là mời Phó Ngôn Châu và Mẫn Hy.
Phó Ngôn Châu lại hỏi Mẫn Hy: [Em đã thấy ảnh cưới chưa?]
Mẫn Hy: [Em đang xem. Đợi anh về rồi mình cùng xem lần nữa.]
Xem xong ba bộ ảnh cưới, cô mở email ra gửi bản điện tử vào nhóm của gia đình.
Giang Nhuế quả là mẹ ruột: [Tấm nào cũng đẹp hết.]
Mẫn Đình cũng xem tất cả các bức ảnh, chỉ khen em gái: [Ảnh chụp riêng em không tồi.]
Mẫn Hy gửi vài nhãn dán đắc ý, lại chọc anh: [Anh không thể khen Phó Ngôn Châu luôn một thể được à?]
Mẫn Đình: [Khen gì chứ? Chuyện khẩu thị tâm phi anh không làm được.]
Mẫn Hy cố tình vặn ý của anh: [Nếu đã không thể khẩu thị tâm phi, vậy thì hãy thật lòng khen đi.]
Mẫn Đình hoài nghi Phó Ngôn Châu đang dùng điện thoại của em gái để gửi tin nhắn cho anh, [Rốt cuộc em là Hy Hy hay ai?]
Mẫn Hy dở khóc dở cười: [Là em mà, không thì là ai được? Phó Ngôn Châu không có nhàm chán như vậy. Ra ám hiệu nhé, sinh nhật em anh có ăn bát mì thứ hai.]
Mẫn Đình: “…”
[Cái này cũng lấy làm ám hiệu được sao?]
Mẫn Hy bật cười thành tiếng, vì để chứng minh là mình, cô gửi một tin nhắn thoại vào nhóm: “Phó Ngôn Châu còn đang ở công ty chưa về.”
Cô gửi tin nhắn riêng cho anh trai: “Anh và chị dâu tương lai của em thế nào rồi?”
Vào cuối tuần sau ngày sinh nhật cô, Nghiêm Hạ Ngôn giới thiệu người đồng nghiệp ấy cho anh trai cô. Không có ai đi xem mắt cùng, hai người hẹn gặp mặt riêng, họ đều ít nói, nghe nói ăn một bữa cơm nói với nhau không nổi hai mươi câu, đôi bên đều vô cùng hài lòng với trạng thái như thế này.
Mẫn Đình trả lời em gái: [Lĩnh chứng rồi.]
Mẫn Hy: [….!!] Cô lập tức ngồi thẳng lên, [Chuyện gì vậy? Bố mẹ có biết không? Lĩnh chứng từ khi nào thế?]
Mẫn Đình: [Hôm nay, còn chưa kịp nói với em, bố mẹ không biết.]
Niềm vui đến quá bất ngờ, Mẫn Hy phải tiêu hoá một hồi, cô chúc mừng anh trai trước, lại nói: [Khi nào thì giới thiệu chị dâu cho bọn em?]
Mẫn Đình nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên bàn: [Anh và cô ấy còn chưa thân, sao giới thiệu cho bọn em được? Đợi thêm đã.]
Anh và cô ấy cùng ăn cơm ba lần, đầu tháng này anh trực tiếp chạy đến hỏi cô ấy, rằng có muốn ở bên nhau không.
Cô hỏi, ở bên nhau dưới cách thức gì, bởi cô không hẹn hò yêu đương, cô không có hứng thú với chuyện này.
Anh đề nghị lĩnh chứng, hỏi cô nghĩ sao.
Cô ấy rất thẳng thắn: Điều kiện gia đình tôi không thể so sánh với anh được, kết hôn người thiệt là anh.
Anh: Không thiệt. Ngoài việc đảm bảo rằng sẽ trung thành với hôn nhân, còn những thứ khác, tôi không thể cho em được giá trị tình cảm nào.
Kết quả cô nói: Không sao, đúng lúc tôi cũng không cần tình cảm từ một nửa kia, bởi tôi cũng không thể cho anh được giá trị tình cảm nào.
Mẫn Hy: [Đầu tháng sáu không phải nhà chúng ta cùng đến Giang Thành chơi hai ngày sao, anh dẫn chị dâu cùng đi đi.]
Mẫn Đình: [Trước khi kết hôn anh và cô ấy đã thống nhất là trong vòng nửa năm sẽ không ra mắt gia đình.] Nửa năm đầu không ra mắt gia đình không ở chung, cho nhau thời gian chuẩn bị tâm lý.
Bản thân anh cũng chưa sẵn sàng đi gặp bố mẹ vợ, còn cả người anh rể kia nữa.
Mẫn Hy: [Chị dâu thích gì vậy? Em chuẩn bị quà kết hôn tặng hai người.]
Mẫn Đình: “…”
Anh không rõ.
[Lần sau gặp để anh hỏi cô ấy.]
[Đầu tháng sáu đi Giang Thành em muốn ở lại chơi mấy ngày?] Anh hỏi em gái.
Mẫn Hy: [Bố mẹ chỉ có ba ngày, anh thì sao? Rảnh mấy ngày?]
Mẫn Đình không rảnh, nhưng có thể dành thời gian cho em gái: [Em muốn chơi bao nhiêu ngày thì anh đi chơi cùng em bấy nhiêu ngày.] Anh đã sắp xếp xong phía khu nghỉ dưỡng ở Giang Thành rồi.
Mẫn Hy chia sẻ tin tốt rằng mình đã có chị dâu cho Phó Ngôn Châu biết: [Hôm nay họ vừa mới lĩnh chứng, cách ngày kỷ niệm của chúng ta đúng hai tháng.]
Phó Ngôn Châu đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của thư ký, thư ký Bạch nói với anh, khu nghỉ dưỡng ở Giang Thành anh muốn đặt vào mấy ngày đầu tháng sáu đã bị người khác đặt rồi.
Bạch San thấp giọng nói: “Là Mẫn tổng đặt ạ.”
Phó Ngôn Châu không biết nói gì, tưởng rằng Mẫn Đình kết hôn rồi thì sẽ để tâm đến gia đình nhỏ hơn, ai ngờ còn lo cho Mẫn Hy hơn cả lúc trước.
Về đến nhà, Phó Ngôn Châu tắm xong cùng Mẫn Hy xem ảnh cưới một lần nữa.
Mẫn Hy ngồi trong lòng anh, nhìn tấm ảnh hai người đang hôn nhau, cô cũng muốn hôn.
Phó Ngôn Châu nhất thời không hiểu, “Sao vậy em?”
Mẫn Hy xoay người lại, ngậm lấy môi anh.
Hơi thở Phó Ngôn Châu hơi khựng lại, đặt album xuống rồi đáp lại nụ hôn của cô.
Hai người hôn từ sô pha đến trên giường.
Mẫn Hy chủ động hỏi: “Anh có từng nghĩ khi nào sẽ có con hay không?”
Phó Ngôn Châu hôn lên môi cô, “Anh vẫn luôn muốn có, nghe theo em.”
Mẫn Hy ôm cổ anh, “Vậy sau này chúng ta không dùng gì cả.”
Lần đầu tiên, hai người thân mật không cách nhau bởi bất kỳ thứ gì.
Phó Ngôn Châu hôn cô, nụ hôn vô cùng kiên nhẫn, mãi cho đến khi Mẫn Hy gần lên đến đỉnh, nụ hôn của anh mới sâu hơn.
Trước khi tắt đèn Mẫn Hy có nhìn đồng hồ, mời chín giờ tối, tưởng rằng hôm nay sẽ được ngủ trước mười một giờ.
Kết quả gần mười hai rưỡi rồi mà căn phòng vẫn chưa tĩnh lặng lại.
Cuối tháng năm, kỳ kinh nguyệt của Mẫn Hy đã trễ bốn ngày chưa tới.
Nghĩ rằng có lẽ em bé đã đến rồi, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn, vừa lo lắng lại vừa vui vẻ, bởi vì trước kia cũng thường xuyên bị trễ kinh, phụ trách mấy hạng mục cùng một lúc, áp lực lớn khiến cho chu kỳ hơi hoạn.
Tối mùng hai tháng sáu, cô thu dọn hành lý đến Giang Thành, ngày mai kỳ nghỉ sẽ bắt đầu, tổng tộng ba ngày
Mẫn Đình nhắn trong nhóm: [Sáng mai anh đến Giang Thành, em có muốn ăn đồ nướng không? Anh chuẩn bị nguyên liệu trước.] Anh đang ở Thượng Hải, qua đây công tác đã gần một tuần, ngày mai sẽ bay thẳng đến Giang Thành.
Mẫn Hy: [Em muốn ăn tôm ngâm nước muối.]
Mẫn Đình: [Không vấn đề gì, anh sẽ chuẩn bị trước cho em.]
Giang Nhuế trả lời con trai: [Vậy ăn đồ nướng đi, mẹ nướng cho mấy đứa ăn.]
Lần trước đến Giang Thành nghỉ dưỡng bà chỉ phụ trách ăn dưa, không có tâm trạng ăn thịt nướng.
Bà vừa về đến nhà, Mẫn Cương Nguyên còn chưa về, Mẫn Đình dọn ra ngoài ở xong cũng không về nữa, bây giờ có bạn gái rồi, càng không có khả năng sẽ trở về.
Trong nhà yên lặng tự do, nhưng có những lúc cũng thật lạnh lẽo.
Gần khuya, Mẫn Cương Nguyên bận việc xong trở về nhà. Ba ngày tiếp theo sẽ nghỉ ngơi, tối nay ông tăng ca giải quyết nốt công việc.
Đến Giang Thành nghỉ dưỡng là do ông đề cập đến, con gái và con trai tích cực đáp lại, bà xã vẫn không có biểu hiện gì, ông không rõ bà có đi hay không.
Mãi cho đến khi nãy, ông nhìn thấy tin nhắn trong nhóm gia đình, bà xã nói muốn tự mình nướng thịt, trái tim căng lên của ông mới thả lỏng được.
Lên lầu, Mẫn Cương Nguyên khẽ mở cửa phòng, tất cả đèn đều đang sáng, nhưng trên giường không có người, bà xã ngủ quên trên sô pha, người vẫn mặc bộ đồ đi làm.
“Giang Nhuế.” Ông nhỏ giọng gọi vợ.
Giang Nhuế ngủ rất say, khoảng thời gian này ngày nào cũng bận đến nửa đêm, cả người mệt mỏi, bà dựa vào sô pha nghĩ chuyện công việc, kết quả vừa nhắm mắt đã ngủ mất rồi.
Mẫn Cương Nguyên gọi vài tiếng bà mới tỉnh, mơ hồ mở mắt ra.
“Tắm xong rồi hẵng ngủ.”
Mẫn Cương Nguyên nhìn thấy mấy sợi tóc trắng trên tóc bà, “Gội đầu xong anh giúp em nhổ tóc trắng.”
Giang Nhuế mở mắt nhìn ông, vì quá mệt mỏi nên không muốn động đậy, “Đi gội ngay đây.” Bà dựa vào vai ông rồi lại nhắm mắt.
Lòng Mẫn Cương Nguyên cuồn cuộn sóng biển, giơ tay ôm vợ, bà còn gầy hơn cả hồi trẻ.
Bây giờ mi mắt của Giang Nhuế nặng trĩu, nhưng đầu vẫn tỉnh táo, ông dùng sức ôm bà như vậy, bà cũng không đẩy ông ra.
Mẫn Cương Nguyên: “Nếu không nhấc người dậy được, anh ôm em lên giường nhé?”
Giang Nhuế: “…Không cần đâu, đừng để trẹo mất eo, lớn tuổi rồi xương dễ gãy.”
Mẫn Cương Nguyên: “…Anh mới năm mươi, không có già như em nói.”
Giang Nhuế không muốn tranh chấp với ông, từ lòng ông đứng dậy. Đợi khi bà tắm xong đi ra, trên bàn trang điểm lại có thêm hai hộp trang sức, vẫn là hai chiếc ghim cài ngực ông tặng nhiều lần nhưng bà không nhận.
Bà nhìn chiếc hộp ấy thật lâu, mở hộp lấy chiếc ghim ấy đặt vào hộp chuyên đựng ghim cài ngực của mình.
Trưa ngày hôm sau họ đến khu nghỉ dưỡng ở Giang Thành. Vẫn là căn nhà dựa núi nhìn sông ấy, phía sân sau đầy những cây trái, những quả cherry đã trĩu cành.
Lần này con gái không tự hái cherry ăn, cô cầm một ly nước chanh lớn đứng ở dưới gốc cây nhìn Phó Ngôn Châu hái cherry.
Đến gần, Giang Nhuế mới nhìn rõ con gái vẫn còn nửa ly nước canh tươi, bà nhìn đã xót răng: “Con cho nhiều chanh như vậy không thấy chua sao?”
Mẫn Hy lắc đầu, “Con còn thấy chưa đủ độ chua.”
Cô đưa bát anh đào đã được rửa xong đặt ở trên bàn đá cho mẹ, “Dùng nước suối rửa đấy ạ.”
Phó Ngôn Châu bước xuống thang, đi qua giúp bố vợ xách hành lý.
“Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.” Mẫn Hy sát vào tai mẹ, nhỏ giọng thầm thì đôi câu.
Giang Nhuế vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, cảm thấy con gái vẫn còn là đứa trẻ, vậy mà đã sắp phải làm mẹ rồi.
Bà ôm con gái: “Có lẽ là đúng rồi.” Nói rồi và nhìn ly thuỷ tinh trên tay con gái: “Bình thường ai mà cho nhiều chanh như vậy cũng không thấy chua chứ?”
Nhìn bộ dáng con gái vừa háo hức lại vừa lo lắng, bà hỏi con: “Có que thử thai không? Nếu không thì bây giờ mẹ đi mua cho con.” Cách homestay khoảng hai cây có một tiệm thuốc, lái xe rất tiện.
Mẫn Hy: “Có ạ, con mua một hộp đem qua đây.” Bởi vì kì kinh nguyệt của mình không chuẩn, sợ rằng sẽ thất vọng và cũng sợ vì còn sớm nên sẽ chưa ra kết quả được.
Giang Nhuế đút cho con gái một trái cherry, “Đi thôi, bây giờ về phòng, mẹ đợi con thử.”
Mẫn Hy khoác tay mẹ lên lầu, mỗi bước lên bậc cầu thang cô đều thêm căng thẳng.
Ở đài ngắm cảnh dưới lầu, Mẫn Đình đang bóc tôm cho em gái, năm phút trước tôm nước muối vừa được nấu xong.
Phó Ngôn Châu xách hành lý của bố mẹ lên lầu, xuống lầu phụ giúp chuẩn bị xiên nướng.
Trên bàn có thêm một tập tài liệu.
Mẫn Đình nói: “Dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, tặng cậu quà kết hôn.”
Phó Ngôn Châu nghi ngờ liếc anh hai cái, cầm túi tài liệu lên, rất nhẹ, nhẹ đến mức cảm giác như bên trong không có gì cả.
Anh mở túi giấy ra, bên trong có một tấm vé và một tấm thẻ lên máy bay, góc bên phải của tấm vé có được đánh một dấu tích bằng bút chì, là một trong những tấm vé thời đại học Mẫn Hy bay đến thăm anh.
Anh nhìn phía sau tấm vé, ngoài ghi chú thời gian và địa điểm anh đến thăm Mẫn Hy ra, còn có thêm hai dòng chúc phúc.
Chúc cậu và Hy Hy:
Từ nay không còn điều gì tiếc nuối, hạnh phúc dài lâu.
___ Anh trai Mẫn Đình
Mẫn Đình: “Món quà này là thành ý của người anh trai là tôi.”
Tổng cộng có tám mươi hai tấm vé, bây giờ mới lấy được tấm đầu tiên, không biết phải đến năm tháng nào mới sưu tập đủ được, Phó Ngôn Châu cẩn thận cất chúng vào túi tài liệu.
Đối với anh mà nói, đây là món quà quý giá nhất.
Anh liếc nhìn Mẫn Đình một cái: “Anh chủ động bày tỏ lòng tốt là muốn lấy kinh từ chỗ tôi?”
Mẫn Đình: “Lấy kinh gì chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không cần xây dựng hôn nhân như cậu.”
Nhưng chuyện gì cũng phải giữ cho mình một đường lui, bởi bố anh chính là ví dụ điển hình, hơn năm mươi tuổi rồi vẫn còn phải lấy kinh từ chỗ Phó Ngôn Châu, anh phải xây dựng quan hệ tốt với Phó Ngôn Châu trước.
Phó Ngôn Châu nhận quà, điện thoại rung lên, anh chỉ để tâm đến vé máy bay trong túi tài liệu nên không thấy có tin nhắn gửi đến, trầm mặc nói với Mẫn Đình: “Ngày nào muốn lấy chân kinh từ chỗ tôi thì không phải chỉ bằng một tấm vé là được đâu.”
Mẫn Đình: “…”
Anh cười lạnh một tiếng, “Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.”
Đang nói thì điện thoại anh rung lên, là tin nhắn trong nhóm gia đình, anh đang lột vỏ tôm, vì tay ướt nên lấy khăn giấy lau sạch.
“Chồng ơi!” Mẫn Hy bò lên lan can kích động gọi anh.
Phó Ngôn Châu ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, “Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Khoé môi Mẫn Hy cong lên: “Anh mau xem điện thoại đi, em gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Phó Ngôn Châu cầm điện thoại trên bàn lên, Mẫn Hy gửi cho anh ba tin nhắn.
[Chồng ơi, chúc mừng anh nhé, anh thăng chức làm bố rồi.]
[Quên mất không nói với anh, em thích hoa cát tường trắng là vì ý nghĩa của loài hoa này, yêu không hối hận. Cho dù em và anh có từng chia xa một năm nhưng em vẫn không hối hận vì đã yêu anh.]
[Em yêu anh, cũng yêu những gì anh yêu.]
- TOÀN VĂN HOÀN-