Trước khi rời đi, dường như cậu nghe được ai đang gọi mình, nhưng khi quay đầu ngoái nhìn lại như là nghe lầm.
Cậu vào quầy bán tạp hóa, mua mấy chai nước. Một chai đưa cho anh trai quay phim, mình và Ô Bách Chu mỗi người một chai, còn một chai cầm trong tay.
Hai người chậm rãi đi bộ về, Bách Chu tán thưởng nói: “Hát rất êm tai.”
Bạch Đường Sinh cười một cái, dù sao trước kia khi học đại học cậu cũng dựa vào chất giọng này làm bán thời gian trong bar.
Ô Bách Chu: “Xem ra bảy ngày tới tôi phải ăn bám rồi."
Bạch Đường Sinh cười khúc khích, cậu kéo tay Ô Bách Chu, để hết tiền lẻ lên tay đối phương, “Tôi bán anh cho chính tôi, đây là tiền bán mình của anh, cất cho kỹ.”
Ô Bách Chu nhìn bóng dáng đi phía trước của Bạch Đường Sinh, dừng chân lẳng lặng nhìn.
Bạch Đường Sinh không đi bao xa, cậu chỉ đi tới chỗ cô gái phát tờ rơi phía trước kia, đưa chai nước còn lại trên tay cho cô.
Ô Bách Chu nhìn thấy con gấu nâu kia tháo cái đầu xuống, là một cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi.
Bởi vì không khí bên trong cái đầu quá ngột ngạt nên trên mặt đã đầy mồ hôi, tóc cũng ướt sũng dán sát trên làn da trắng nõn.
Cô hơi hơi khom lưng nở một nụ cười cảm kích với Bạch Đường Sinh, “Cảm ơn anh!”
Bạch Đường Sinh đưa nước xong không quay đầu lại mà xua xua tay, đi tới chỗ Ô Bách Chu.
Ngực Ô Bách Chu không hiểu sao mà rộn ràng, người trước mắt hắn này, thật ra rất dịu dàng.
Trở lại biệt thự, Ngụy Lạc vừa thấy Bạch Đường Sinh liền thở dài, vẻ mặt Bạch Đường Sinh khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Dáng vẻ Ngụy Lạc hận luyện sắt không thành thép, nhìn về phía Tiêu Duyệt, “Cậu hỏi cái cô nhóc này đi!”
Minh Triều và Hạ Bạc vẫn chưa trở về, toàn bộ phòng khách cũng chỉ có bốn người bọn họ và tổ quay phim. Vẻ mặt Tiêu Duyệt vô tội: “Tôi cho một nửa… Dư lại hẳn là đủ rồi……”
Ô Bách Chu lại đoán ra được, “Vừa nãy khi hát cô cũng ở đó?”
Tiêu Duyệt bị nam thần điểm danh, vô cùng vui vẻ, “Có có, thầy Bạch hát hay quá trời, tôi không nhịn được, bỏ hai trăm tệ…”
Bạch Đường Sinh: “… Vậy thì thật là cảm ơn.”
Tiêu Duyệt cười hì hì nói: “Đừng ngại.”
Ngụy Lạc lắc đầu: “Lam nhan họa thủy mà, chúng tôi giúp người ta bán hoa ở quảng trường hai tiếng đồng hồ mới lời được 400 tệ, đã bị cô nương phá của này đập một nửa rồi.”
Cô nương phá của Tiêu Duyệt vẻ mặt vui sướng, “Vì thần tượng, tốn chút tiền đã là gì?”
Khi Hạ Bạc và Minh Triều trở về đã chạng vạng, cơm chiều bọn họ đã giải quyết bên ngoài, còn vài vị về nhà sớm này bữa trưa và bữa tối đều ăn mì sợi.
Đều là dựa vào Bạch Đường Sinh nấu cho. Giữa trưa nấu mì trứng cà chua, buổi tối tự làm mì tương đen*. Bốn người ăn rất thoải mái, đến cả anh trai quay phim cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
(*) Có một số tranh cãi vẫn còn đến nay là món mì tương đen bắt nguồn từ trung quốc hay hàn quốc. Bởi vì nguyên liệu của hai món này cũng giống nhau nhưng mà vị của món mì này ở hai nước lại khác nhau.
Ngày đầu tiên của chương trình là đến đây, mọi người đều chỉ vừa mới đến hôm nay, cũng có chút mệt mỏi, đều sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Bạch Đường Sinh trở lại căn phòng của mình mới ý thức được vài ngày tới cậu đều phải cùng chung chăn gối với ảnh đế Ô, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn không thể nói.
Ô Bách Chu đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn lông trắng che lên camera, còn thuận tay nhổ máy thu âm giấu ở bình hoa đi.
Nhân viên công tác theo dõi phía trước: “…”
Bạch Đường Sinh nhìn động tác của hắn: “Như vậy không sao chứ?”
Ô Bách Chu: “Không sao, thật ra nó chỉ là sắp xếp, tổ tiết mục cũng sẽ không thật sự phát hình ảnh khách mời ngủ buổi tối ra, trừ khi là có đề tài.”
Không có thiết bị theo dõi, Bạch Đường Sinh cũng tự nhiên hơn nhiều, “Hai khách mời ngủ một phòng là đã định ra từ trước rồi sao?”
Ô Bách Chu gật gật đầu: “Ừm.”
Bạch Đường Sinh phát hiện khi không có màn ảnh Ô Bách Chu thoạt nhìn không còn ôn hòa như vậy nữa. Cho người ta một cảm giác lành lạnh, nhưng cũng vô cùng tự nhiên, càng giống với con người thật Ô Bách Chu.
Cậu hỏi: “Lỡ như tôi không rút được lá K đỏ thì làm sao bây giờ?”
Ô Bách Chu đang cởi áo trên của mình, hắn khom lưng lấy trong vali ra một bộ đồ ngủ: “Tôi sẽ yêu cầu đổi phòng.”
Bạch Đường Sinh ngẩn ngơ: “Còn có thể như vậy à?”
Ô Bách Chu: “Quy định là phụ, tổ tiết mục muốn chuyện khác, là đề tài.”
Hắn lõa lồ nửa người trên, dáng người tinh tráng không chút thịt thừa, dù Bạch Đường Sinh đã nhìn qua vài lần nhưng vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui như cũ.
“Tôi đi tắm trước?”
Bạch Đường Sinh nhéo nhéo vòng eo đơn bạc của mình, quyết định sau khi trở về có thể tập trung suy xét chuyện tập thể hình. Đời trước sau khi cậu thành danh thì rất chú ý vào việc bảo dưỡng dáng người, từng có một khoảng thời gian dáng người cậu đáng để bất cứ tên đàn ông nào cũng ghen tị.
Mãi đến khi cậu đóng bộ phim Chẳng cầu, mãi đến khi… Cân nặng cậu sụt giảm nghiêm trọng.
Ô Bách Chu tắm cũng không chậm, không để Bạch Đường Sinh chờ lâu.
Sau khi Bạch Đường Sinh vào phòng tắm thì ở bên trong cọ tới cọ lui gần một giờ mới đi ra, phát hiện Ô Bách Chu nằm bên nửa giường phải, ánh mắt có chút vi diệu.
Bạch Đường Sinh lúc này mới giật mình nhận ra, “Tôi tắm tương đối chậm…”
Nửa câu sau “Tôi không có làm chuyện kỳ quái gì cả” bị Bạch Đường Sinh nuốt về trong bụng, nếu nói ra sẽ có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Cũng may Ô Bách Chu đối với việc này cũng không suy nghĩ gì nhiều, hắn vỗ vỗ bên trái giường: “Ngủ đi.”
Bạch Đường Sinh chậm rì rì lên giường, cố gắng khiến bản thân nhìn sao cho tự nhiên một chút, cậu cũng không muốn bị Ô Bách Chu phát hiện lạ thường gì, ra vẻ bình thản nói: “Ngủ ngon.”
Ô Bách Chu giúp cậu dém chăn lên, “Ngủ ngon.”
Nửa giờ sau, cảm giác phía sau đã không còn động tĩnh gì mà chỉ còn lại hô hấp vững vàng. Bạch Đường Sinh cẩn thận xoay người, nằm nghiêng trên giường.
Rõ ràng bọn họ đã từng cùng chung chăn gối rất nhiều lần trong phim, cũng có rất nhiều lần ôm nhau mà ngủ, nhưng những lần đó đều không giống như bây giờ. Hai người nằm ở trên giường cách nhau một khoảng làm tim Bạch Đường Sinh đập nhanh hơn.
Trong đêm đen cậu dùng đôi mắt miêu tả dáng vẻ người trước mắt.
Ngũ quan của Ô Bách Chu đã chìm trong bóng tối, nhưng Bạch Đường Sinh lại có thể nhìn ra chính xác mỗi một bộ phận trên người hắn. Đôi mắt không hề chớp động, ở đây là lông mày của ảnh đế Ô, đậm mà không thô cứng, ở đây là mắt hắn, đôi mắt hai mí, giữa hai mí còn có nếp gấp nhỏ.
Lông mi ảnh đế Ô cũng đen tuyền như cậu, vừa dài vừa dày, nhưng lại không hề có chút nữ khí.
Tầm mắt Bạch Đường Sinh dần dời xuống, rõ ràng chẳng thấy rõ gì nhưng trước mắt cậu lại như hiện lên chiếc mũi cao thẳng của Ô Bách Chu, cùng hai cánh môi hồng nhuận. Nhân trung dưới mũi và đường cằm mỹ nhân* đều sâu tựa đao tước.
(*) Ở vn gọi là cằm chẻ.
Trên môi ảnh đế Ô còn có môi châu không rõ ràng, hôn lên rất thoải mái.
(*) là phần khoanh tròn.
Ánh mắt Bạch Đường Sinh ngày một đen sâu, nửa ngày sau cậu mới thở hắt một hơi.
Mày đúng là điên rồi…
Bạch Đường Sinh, mày điên rồi.
Mày và anh ấy sẽ không có tương lai, mày đã được định sẵn chỉ có thể trở thành một vị khách qua đường.
Mày chỉ có thể điên ở trong lòng thôi.
Bạch Đường Sinh nhắm mắt trong khi cảnh báo mình hết lần này đến lần khác, lại mãi không thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, cậu bị tiếng động rời giường của Ô Bách Chu làm cho bừng tỉnh, nhìn thời gian, cậu phát hiện mình ngủ chưa được hai tiếng.
Ô Bách Chu đi dép lê vào, khom lưng đắp lại mảnh chăn vừa mới nhấc lên, “Tôi làm ồn cậu à? Ngủ tiếp chốc nữa đi, trạng thái cậu nhìn rất kém, 7 giờ mới là giờ tổ tiết mục quy định rời giường.”
Bạch Đường Sinh lắc đầu, đầu óc có chút không tỉnh táo. Người cậu chính là như vậy, một khi ngủ không đủ cả người sẽ mơ mơ màng màng, mất rất lâu mới có thể vơi đi.
“Anh không làm ồn tôi, là tôi nông giấc quá."
Buổi tối hai người đều ngủ rất nghiêm chỉnh, cũng đều là người rất ít khi ngủ cùng người khác, mỗi người chiếm nửa bên giường, tư thế không hề thay đổi.
Ô Bách Chu rửa mặt xong liền ngồi lên sofa bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển Gia Tĩnh truyện. Bạch Đường Sinh thấy có chút đau đầu, huyệt thái dương cũng có chút nhức nhối.
Cậu phớt lờ cảm giác không khoẻ, tìm lời để nói: “Sao lại muốn đọc sách sử thế?”
Ô Bách Chu dựa lên ghế sô pha, giương mắt nhìn Bạch Đường Sinh ở trên giường: “Tôi nhận một bộ phim, phải đóng nhân vật Gia Tĩnh này. Bộ phim này theo phong cách hiện thực, nhân vật hoàn toàn dựa sát theo lịch sử.”
Diễn viên có thể vì đóng phim mà nghiên cứu sách sử đã không còn nhiều.
Mặc dù lăn lộn trong cái giới hào nhoáng bên ngoài này nhiều năm như vậy, trên người ảnh đế Ô vẫn còn giữ lại được những phẩm chất trân quý ngày đầu. Hắn nhiệt tình yêu mến nghiệp diễn, hắn là đang nghiêm túc đối xử với nghề nghiệp của mình, cũng là với lý tưởng của chính hắn.
Dù cho bên người tới tới lui lui dạng người gì, Ô Bách Chu vẫn giữ lấy bản tâm như cũ.
Không quên sơ tâm, trước sau vẹn toàn*.
(*)不忘初心,方得始终: bất vong sơ tâm, phương đắc thủy chung. Câu sau edit hơi thoáng nghĩa chút.
Hai người đều không nói gì nữa, Ô Bách Chu bình yên đọc sách, thỉnh thoảng còn lấy bút phê bình.
Bạch Đường Sinh cũng lẳng lặng mà nhìn Ô Bách Chu đọc sách, trong tiếng lật sách và bút giấy ma sát, mí mắt cậu dần bắt đầu đánh nhau.
Cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, hình ảnh cuối cùng trong đầu là dáng vẻ Ô Bách Chu chuyên chú đọc sách, cậu không hiểu sao nghĩ tới một cụm từ: Năm tháng an yên.
Quả nhiên là điên rồi.
- -
Khi anh trai quay phim gõ cửa, Bạch Đường Sinh còn đang trong mộng. Ô Bách Chu mở cửa, anh trai quay phim đi vào quay một cảnh đặc tả vẻ mặt khi ngủ của Bạch Đường Sinh.
Ô Bách Chu dùng điều khiển trên đầu giường mở bức màn ra, một bên như là lơ đãng mà đứng trước giường Bạch Đường Sinh, vừa vặn chắn ánh mặt trời chiếu vào.
Thật ra Bạch Đường Sinh đã có chút ý thức, chỉ là thiếu ngủ nghiêm trọng, lí trí nói cậu nên rời giường, nhưng ý thức cậu lại kéo đại não nặng trĩu chìm xuống.
Rất muốn… Cứ vậy mà ngủ đi…
Không bao giờ phải tỉnh dậy.
Nhưng Bạch Đường Sinh vẫn cố gắng mở mắt, cậu còn muốn nhìn thấy Ô Bách Chu, nhìn ngắm người bén rễ nảy mầm trong lòng cậu này.
“Chào buổi sáng thầy Ô.”
Ô Bách Chu nhìn xuống khuôn mặt cậu, vẻ mặt ngược sáng khuất bóng, "Chào buổi sáng, thầy Bạch.”
Máy quay phim quay lại cảnh tượng này vô cùng rõ ràng. Anh trai quay phim đứng tại chỗ, giờ phút này anh ta vốn nên đến phòng cách vách, nhưng ma xui quỷ khiến lại không hề động đậy.
Cảnh tượng trước mắt vừa đúng, không khí vừa đúng, nhưng lại thiếu cái gì đó.
Thiếu cái gì nhỉ?
Anh ta nhớ tới cảnh tượng mỗi ngày khi mình và vợ rời giường, mỗi khi mình kêu cổ rời giường, cổ sẽ chống mình, ôm cổ anh ta, cho anh ta một cái hôn.
À đúng rồi, là thiếu một nụ hôn.
Một nụ hôn chào buổi sang.