• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại đoàn phim, đạo diễn vậy mà lại đến an ủi, “Thế nào rồi, có muốn nghỉ một ngày hay không?”

Bạch Đường Sinh biết đạo diễn chỉ nói lời khách sáo, tất nhiên cũng sẽ không vội làm mình bẽ mặt, “Không cần đâu, cháu khá hơn nhiều rồi.”

Đạo diễn rất ưng ý Bạch Đường Sinh. Không cao ngạo không nóng nảy, kỹ năng diễn xuất không tồi, thái độ bình tĩnh, tốt hơn nhiều so với mấy thịt tươi đang hot.

Ông nghĩ ngợi còn nói thêm: “Ngành này chính là như vậy, hot lên dễ bị người ta ganh ghét, nhất cử nhất động đều dễ dàng lọt vào tầm mắt người không có lòng tốt. Nếu cậu muốn đi được xa hơn thì không thể quá để ý lời tiêu cực người khác nói với cậu, tâm thái phải tốt một chút.”

Từ trước đến nay Bạch Đường Sinh không để bụng người khác nói thế nào, tuy rằng cậu mang thân xác 22 tuổi, nhưng linh hồn lại là 28 tuổi.

Cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, nhưng cậu vẫn nói lời tận đáy lòng, “Cảm ơn ạ.”

Mấy ngày nay tâm trạng Đào Nghệ rất tốt, NG cũng ít hơn trước nhiều. Cô cầm một ly trà sữa đưa qua, "Thầy Bạch, mời anh uống này!"

Bạch Đường Sinh nhận trà sữa: “Cô không sợ mập lên à?”

Đào Nghệ nói đúng tình hợp lý: “Phải thỏa mãn dạ dày mình trước sau đó mới có sức mà giảm cân!"

Đã lâu Bạch Đường Sinh chưa uống trà sữa, lần cuối cùng là khi ở đoàn phim trước Ô Bách Chu mua cho cậu một ly.

Đào Nghệ thấy cậu cắm ống hút vào, vô cùng cẩn thận hỏi: “Thầy Bạch, anh đã xem Weibo chưa?"

“Chưa xem.”

Bạch Đường Sinh lắc đầu, di động vang lên một tiếng, là tin nhắn Ô Bách Chu gửi đến: Tôi đã đến đoàn phim rồi.

Khóe miệng Bạch Đường Sinh khẽ giương lên: Hôm nay hẳn anh không diễn phải không, ngủ một giấc trước đi.

Ô Bách Chu: Không muốn ngủ một mình, muốn ngủ cùng em.

“…”

Tay Bạch Đường Sinh run lên, tai cũng đã có chút đỏ.

Bên tai cậu là giọng bó tay của Đào Nghệ: “Thầy Bạch có đang nghe em nói không đấy?"

Cậu cố tình lờ đi tin nhắn Ô Bách Chu gửi tới, "Vừa rồi tôi trả lời tin nhắn của người bạn, không để ý nghe, làm sao vậy?”

“Em bảo anh xem Weibo xem.”

Đào Nghệ lẩm bẩm: “Cái gì mà bạn chứ, là bạn gái chứ gì, cười dịu dàng như vậy."

“Không phải bạn gái.”

Là bạn trai.

Bạch Đường Sinh mở Weibo, mới phát hiện bản thân lên hot search, # Bạch Đường Sinh tự mình lăng xê #

Cậu nhấn vào xem, phát hiện đây là nói chuyện cậu đột nhiên sửa ghi chú Weibo. Bên dưới có fan suy đoán chữ trên Weibo có phải là ý đang nói muốn gặp được người mình thích trong năm hai mươi tám tuổi hay không?

[ Anh định yêu đương khi hai mươi tám tuổi sao? Tui khóc ]

[ Bạch Bạch đây là ra tay phủi sạch tai tiếng của ảnh với thầy Ô đây mà ]

[ Lầu trên lượn hộ, thầy Ô tôi còn chưa nói gì, cậu ta có tư cách gì mà phủi, ké fame xong đổ vỏ à? ]

[ Đừng chửi, mấy người làm cho rõ ràng, bây giờ Bạch Bạch là nghệ sĩ dưới tay thầy Ô, mắng Bạch Bạch với mắng thầy Ô thì có gì khác nhau? ]

[ Mấy người không nghĩ tới hai tám gặp người, "hai tám" là chỉ mười sáu tuổi* sao, nhiều khi thầy Bạch mười sáu tuổi cũng đã gặp người mình thích…]

(*)Khúc này t cũng chả hiểu sao, cách giải thích duy nhất là chuyển đổi số thập phân mã nhị phân gì đó này lĩnh vực mù của t=)), để v cho mng nhìn hình dung th nha

Bạch Đường Sinh nhướng mày, cậu thoáng nhớ lại, lần đầu cậu biết đến diễn viên tên Ô Bách Chu đúng thật là năm mười sáu tuổi. Lúc ấy nhà cậu vẫn chưa phá sản, cậu vẫn còn là một tiểu phú nhị đại, sống vô cùng nhẹ nhàng vô tư.

Khi đó, Ô Bách Chu mới vừa nhận được giải ảnh đế đầu tiên. Hắn đứng trên bục nhận thưởng, không có hưng phấn, không có vui sướng, cả người trông thu hút phóng khoáng, cứ như là hắn vốn nên đứng trên tầng mây để vạn chúng chiêm ngưỡng.

Lúc ấy cảm giác của Bạch Đường Sinh đối với hắn dừng lại ở ấn tượng "Giá trị nhan sắc không tồi lại có thực lực". Thế nào cậu cũng không thể ngờ, chưa đến hai năm, nhà mình phá sản, cha tự sát, cuối cùng lại là diên viên có "Giá trị nhan sắc không tồi lại có thực lực" này kéo cậu lên.

Khiến cho cậu có thể nhìn thấy được chút ánh mặt trời.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên Ô Bách Chu được giải ảnh đế cũng mới hai mươi hai tuổi. Có thể thấy được sự khác biệt giữa Bạch Đường Sinh hai mươi tuổi và Ô Bách Chu hai mươi tuổi.

Bạch Đường Sinh tiếp tục lướt bình luận, đại đa số đều đang nói gần đây cậu mất nhiệt độ cho nên cố ý sửa tên Weibo kiếm đề tài. Người trong giới vừa nhìn đã biết là thủy quân kéo đến là nhiều, song vẫn có nhiều dân mạng không biết thực hư cũng hùa theo.

Hot search này ngày hôm sau khi Bạch Đường Sinh rời giường đã hoàn toàn mất hút, thay vào đó là Ô Bách Chu @ Ô Bách Chu khen ngợi tên mới của Bạch Đường Sinh#.

Đạo diễn thông cảm cho "bệnh tình" của Bạch Đường Sinh nên buổi sáng không xếp lịch diễn, để cậu ngủ đủ.

Bạch Đường Sinh thấy vậy tất nhiên vui mừng, vừa hay cậu có thể tranh thủ dịp này đến bệnh viện.

Cậu không để Hà Nhiên đi theo, chỉ nói là ra ngoài một chuyến, một mình một người lên xe.

Cậu lẳng lặng ngồi đợi chốc lát bên trong xe, không quá mười phút, điện thoại của Ô Bách Chu đã gọi đến.

“Chào buổi sáng.” Ô Bách Chu nói.

“Chào buổi sáng, thầy Ô.” Bạch Đường Sinh cười khẽ đáp lại.

Hai người nói chuyện linh tinh trong chốc lát, Ô Bách Chu lại hỏi: “Chuyện Weibo hôm qua sao lại không nói với tôi? Nếu không phải hôm nay Hứa Diệp nhắn tôi nói Weibo em bị điều hướng thì tôi cũng không biết việc này.”

Bạch Đường Sinh không hề để trong lòng, "Cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

Cũng đúng là bởi vì không phải chuyện gì to tát, cho nên phòng làm việc công chúng cũng không báo cho Ô Bách Chu.

Bạch Đường Sinh dựa vào trên ghế lái, “Sao nào, anh còn tưởng em giống như một đứa trẻ à, ở bên ngoài bị ăn hiếp nên về nhà mách người lớn sao?"

Giọng Ô Bách Chu mang theo tia ý cười: “Thì ra em xem tôi là người lớn trong nhà sao?”

“…”

Bạch Đường Sinh hỏi: “Không phải người lớn thì là gì?”

Giọng nói Ô Bách Chu vang bên tai Bạch Đường Sinh: “Tôi là chủ nợ của em mà bé cưng."

Bạch Đường Sinh bị tiếng “Bé cưng” này gọi mà run cả tay, di động rớt thẳng xuống đùi cậu.

Cậu khẽ "shh” một tiếng, Ô Bách Chu nghe tiếng, ý cười càng sâu: “Đừng kích động nào bạn trai.”

“…”

Bạch Đường Sinh hỏi: “Anh có chắc là lần này mình đóng vai Gia Tĩnh đế chứ không phải là bị hồ ly tinh nào nhập vào không?"

Ô Bách Chu nói: “A, vậy em cũng nên cẩn thận… Cẩn thận tinh tẫn thân vong.”

Mắt thấy đề tài có chút bẻ cong, Bạch Đường Sinh nghiêm túc nói: “Sau khi lập quốc không được thành tinh.”

Bên phía Ô Bách Chu truyền đến chút tiếng động, như là kêu hắn chuẩn bị trang điểm, qua vài giây hắn nói: “Tôi phải làm việc rồi, chờ khi rảnh lại gọi với em. Mấy lời trên mạng em đừng xem nhiều, bây giờ em không có tác phẩm trấn mình rất dễ bị bôi đen."

Bạch Đường Sinh gật đầu, sau đó nhận ra Ô Bách Chu không nhìn thấy động tác cậu, nói: “Vâng, em không thèm để ý.”

Ô Bách Chu như là là thở dài: “Tôi lại hy vọng em có thể để ý một chút.”

Cúp điện thoại, Bạch Đường Sinh trực tiếp lái xe chạy đến bệnh viện.

Bạch Đường Sinh nhìn giấy kết quả kiểm tra, tuy rằng đã đoán trước được, nhưng lòng cậu vẫn không khỏi trĩu xuống.

Bác sĩ đã qua tuổi hoa giáp nhìn cậu nói: “Cậu đừng lo lắng, tuy rằng là u, nhưng lần này cậu kiểm tra rất đúng lúc, nó vẫn còn nhỏ, hẳn là vừa mới hình thành không bao lâu. Cậu mau chóng làm phẫu thuật, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Bạch Đường Sinh nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, một con chim bay đến đậu lên, “Nếu phẫu thuật… Tỉ lệ thành công có cao không?”

Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Vị trí khối u này của cậu có chút khó, nhưng tốt ở chỗ nó còn nhỏ, tỉ lệ phẫu thuật thành công cao hơn 70%. Cậu không cần quá mang gánh nặng tâm lý, phương diện u ở bệnh viện chúng tôi vô cùng chuyên nghiệp."

Tỉ lệ thành công 70%, nhìn thì rất cao, nhưng thật ra lên bàn phẫu thuật, làm gì còn cách nói tỉ lệ thành công này nữa?

Hoặc là sống, hoặc là chết, mỗi thứ một nửa.

Bạch Đường Sinh cũng không sợ chết, đời trước khi cậu phát hiện não mình có khối u đã là năm hai mươi tám tuổi, lúc ấy đã bị bác sĩ chẩn đoán ác tính.

Thật ra đã có dấu hiệu từ trước đó, sau khi cậu quay Chẳng cầu cân nặng sụt nghiêm trọng, cậu luôn cho rằng là do trạng thái tâm lý và ăn uống không điều độ của mình.

Mãi đến sau khi cậu té xỉu ở đoàn phim, lúc này mới bị bệnh viện kiểm tra ra khối u.

Bác sĩ nói với cậu, chu kỳ phát triển của khối u là không cố định, có vài người mấy tháng đã từ lành tính phát triển thành ác tính, có người có lẽ là mười năm thậm chí lâu hơn.

Lúc ấy cậu đã bị Hạ Bạc vu hãm dùng thuốc, tuy rằng cậu chỉ cần đăng kết quả kiểm tra lên Weibo, trỉ trích dùng thuốc sẽ tự biến mất. Nhưng cậu không muốn lợi dụng sự thương cảm này, cũng không muốn nhìn những người cách internet không biết chân tình mà vẫn giả ý an ủi cậu.

Bạch Đường Sinh dùng tiền mua được trợ lý của Hạ Bạc, sau đó bảo gã tung lịch sử trò truyện với Hạ Bạc ra, còn cả một vài scandal có thật.

Tuy rằng cũng không rửa sạch được vết nhơ trên người Bạch Đường Sinh, nhưng lại trực tiếp khiến Hạ Bạc hoàn toàn ngã vào vũng bùn.

Cho nên khi ở trên máy bay, cậu nói chuyện điện thoại với Giang Diệu xong, máy bay lại xuất hiện trục trặc. Trừ sợ độ cao đến từ bản năng ra, trong lòng cậu thật ra lại có chút thả lỏng.

Cậu đã không còn người hay chuyện gì để lưu luyến, cứ thế chết đi cũng không có gì không tốt.

Bạch Đường Sinh hỏi: “Nếu cháu không phẫu thuật mà trị liệu thuốc, cháu có thể sống khoảng bao lâu?”

Bác sĩ vốn tưởng rằng người thanh niên này là sợ giải phẫu nguy hiểm sẽ chết, nhưng vẻ mặt Bạch Đường Sinh lại quá mức thản nhiên, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Bác sĩ châm chước nói: “Cái này không nói chắc được, thuốc chỉ có thể có tác dụng hỗ trợ, không thể loại bỏ khối u. Có lẽ mấy tháng nó sẽ phát triển trở thành ác tính, hoặc thời gian có lẽ sẽ lâu hơn một chút, ba năm năm năm, mười năm, không ai có thể biết chuyện tương lai. Cậu trai này nghe tôi khuyên một câu, mau chóng phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không kéo dài về sau, cậu muốn phẫu thuật cũng không dễ."

Câu trả lời này nằm trong dự kiến, Bạch Đường Sinh cũng không bất ngờ, cậu cầm giấy báo cáo đứng lên: “Cảm ơn, tạm thời cháu không có ý định phẫu thuật, cháu muốn xem xét trước."

Bác sĩ không hiểu: “Xem xét cái gì?”

Bạch Đường Sinh ngẩng đầu cười cười: “Không có gì.”

Bác sĩ thở dài, đưa cho cậu một tờ danh thiếp: “Nếu cậu thay đổi ý định thì gọi cho tôi.”

Bạch Đường Sinh trở lại khách sạn đoàn phim, cất báo cáo cộng hưởng từ hạt nhân đi rồi dựa vào cửa sổ bắt đầu thẫn người.

Vừa rồi ở bệnh viện cậu không hề trả lời vị bác sĩ kia cho có lệ, cậu thật sự muốn xem xem.

Không phải xem rủi ro phẫu thuật, cũng không phải xem sự phát triển của khối u, cậu chỉ là muốn xem xem rốt cuộc Ô Bách Chu muốn đi cùng với cậu đến đâu.

Không phải cậu hoài nghi tình cảm Ô Bách Chu dành cho cậu, chỉ là tương lai có quá nhiều biến cố, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là Ô Bách Chu muốn ở bên cậu nói chuyện yêu đương đơn thuần, hay là muốn ở bên nhau cả đời, cậu không đoán được, cũng không muốn đoán.

Cậu còn nhớ rõ Ô Bách Chu từng nói ông chủ Thạch cư là dượng nhỏ của hắn. Nhưng trong giới rất nhiều người đều biết, vợ đầu tiên của ông chủ Thạch cư đã chết năm sáu năm, ông cưới con gái nhỏ nhất của nhà họ Chúc.

Chuyện này bây giờ còn xem như một đoạn giai thoại.

Ngay từ đầu khi mới vừa trở lại năm 22 tuổi, khi Bạch Đường Sinh nghe thấy Ô Bách Chu nói Chúc Anh là dì nhỏ của hắn cũng không nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi Ô Bách Chu nói ông chủ Thạch Cư là dượng nhỏ của hắn, cậu mới giật mình nhận ra.

Nhà mẹ Ô Bách Chu là nhà họ Chúc, sản nghiệp họ Chúc trải rộng cả nước, gia tài bạc triệu, xem như là hào môn chân chính.

Còn cha của Ô Bách Chu là ai tất nhiên cũng không khó biết. Nhà họ Chúc có tổng cộng ba cô con gái, trừ cón gái út Chúc Anh khăng khăng gả thấp cho một người tái giá kinh doanh ăn uống bên ngoài, hai cô con gái lớn đều gả môn đăng hộ đối.

Họ “Ô” này cũng không phổ biến.

Bạch Đường Sinh không biết lúc trước vì sao Ô Bách Chu lại lưu lạc đến ở cùng một phòng thuê chật hẹp với Tề Kỳ, thậm chí có khoảng thời gian nghèo đến chỉ có thể ăn mì gói. Nhưng thân phận của hắn rất rõ ràng, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hắn tự nguyện hoặc là bị người nhà bức bách, cưới một người phụ nữ, sinh một đứa con, kéo dài hương khói họ Ô.

Hễ mỗi lần nghĩ vậy, Bạch Đường Sinh thậm chí còn không thể gọi là khổ sở, dù sao trong tình huống không có cậu xuất hiện, Ô Bách Chu vốn sẽ trải qua cuộc sống của người bình thường.

Hôm trước khi Ô Bách Chu ngàn dặm xa xôi tới gặp cậu, trong nháy mắt đó cậu đã nghĩ, bản thân cũng không phải là không thể sống lâu hơn một chút.

Nhưng cậu vẫn do dự, thật ra như bây giờ cũng không có gì không tốt. Dựa theo quỹ đạo đời trước, ít nhất cậu có thể sống được 6 năm. Nói cách khác, nếu Ô Bách Chu vẫn ở bên cậu, cậu ít nhất có thể bầu bạn với hắn 6 năm.

6 năm sau, Ô Bách Chu 34 tuổi, nếu hắn nguyện ý, hắn sẽ có thể cưới vợ sinh con bình thường, cũng không cần vì sự tồn tại của Bạch Đường Sinh mà sinh gánh nặng, cảm thấy áy náy.

Bởi vì lúc ấy Bạch Đường Sinh có lẽ đã biến mất khỏi thế gian này rồi.

Nếu Ô Bách Chu nguyện ý nhớ đến cậu, vậy thì Bạch Đường Sinh sẽ trở thành một hồi ức đặc biệt trong cuộc đời hắn.

Nếu thời gian trôi qua Ô Bách Chu dần quên cậu đi… Vậy cũng không có gì xấu.

Quên cậu đi, quãng đời còn lại của Ô Bách Chu sẽ càng thêm tiêu sái, tự tại.

Tác giả có lời muốn nói: Đừng lo lắng, chương sau là Bạch Bạch bị dạy dỗ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK