• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở chỗ Chúc Anh mấy ngày Ô Bách Chu đã mang Bạch Đường Sinh về nhà. Tuy rằng ở cùng với bọn họ rất thoải mái tự nhiên, song cả hai lại càng thích cảm giác hưởng thụ thế giới của hai người hơn.

Mười lăm tháng giêng, bộ phim Gia tĩnh Ô Bách Chu quay kia cuối cùng cũng chiếu, phòng vé đón nhận một cơn bão.

Thật ra loại phim lịch sử này tương đối kén người xem, không nhiều người thấy hứng thú. Nhưng số fan của Ô Bách Chu quá mức khổng lồ, bá đạo đẩy phòng vé của hắn ngày hôm đó lên hạng nhất.

Bộ phim này Bạch Đường Sinh bảo Ô Bách Chu muốn xem riêng, hai người nằm ở phòng chiếu nhỏ trong nhà xem.

Trong phòng mờ tối, chỉ có nhất cử nhất động của Ô Bách Chu trên màn hình lớn hấp dẫn chú ý của Bạch Đường Sinh.

Đây là Ô Bách Chu, cũng không phải Ô Bách Chu.

Hắn dường như thật sự trở thành vị hoàng đế may mắn trong lịch sử kia, chứ không đơn thuần là Ô Bách Chu nằm dựa trên sô pha ôm lấy Bạch Đường Sinh.

Tương phản mãnh liệt làm Bạch Đường Sinh sinh ra cảm giác hoảng hốt. Chuyện này khiến cho cậu ý thức được rõ ràng, Ô Bách Chu thích hợp với sân khấu bao nhiêu, ảnh đế Ô trên màn ảnh vĩnh viễn chỉ thuộc về màn ảnh.

Ô Bách Chu nhận ra Bạch Đường Sinh thất thần, “Nghĩ gì đấy?”

“Không có gì,” Bạch Đường Sinh câu môi: “Chính là cảm thấy thầy Ô của chúng ta quá có mị lực.”

Trên màn ảnh dù cho có thế nào, thì ở bên ngoài, thầy Ô chỉ thuộc về cậu.

Hai người đều không có bao nhiêu hứng thú với bộ phim này. Bạch Đường Sinh là vì xem Ô Bách Chu, Ô Bách Chu thuần túy chỉ là xem cùng Bạch Đường Sinh.

Tình tiết sau đó Bạch Đường Sinh cũng chẳng để ý, ý thức cả người đều bị đôi tay châm lửa bừa bãi kia của Ô Bách Chu thu hút.

Ô Bách Chu dường như rất thích nốt son trên chóp mũi Bạch Đường Sinh kia. Mỗi lần hôn môi chưa đủ mà còn cắn lên mũi cậu trong khi thân thể va chạm, như là ngậm nốt ruồi son này vào trong miệng.

Môi răng hắn dịu dàng bao nhiêu, dưới thân lại hung ác bấy nhiêu.

Đã nghỉ ngơi lâu như vậy, Tề Kỳ nhận cho Bạch Đường Sinh một bộ phim mới tên là Năm xưa, vai cậu đóng là nam phụ, cũng là em trai của nữ chính.

Năm xưa là một bộ phim chiến tranh dân quốc, nam nữ chính quen biết nhau trong khi chống quân xâm lược, mà nam phụ ban đầu là do cơ thể ốm yếu, được trong nhà đưa ra nước ngoài chữa trị thuận tiện du học đọc sách.

Chờ sau khi y trở về, chiến tranh đã đến hồi cao trào, gia tộc của y sụp đổ, cha mẹ chết, chị mất tích. Chàng trai ốm yếu bị kẻ có lòng dạ dẫn dắt, trở thành một con chó săn của quân xâm lược.

Cành vừa quay xong là sau khi nam phụ về nước một lần nữa gặp lại chị mình. Rõ ràng hai người huyết mạch tương liên, ngày xưa là chị em quan hệ tốt nhất, nhưng hôm nay lại chỉ có thể chỉa mũi đao vào nhau.

Người chị không thể nào ngờ, em trai khi xưa cô thương yêu trong bàn tay bây giờ đã thành một tên đao phủ, tàn nhẫn tàn tâm. Cơ thể y vẫn gầy yếu như cũ, nhưng tâm tư lại cực kỳ tàn nhẫn, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

“CUT!”

“Vất vả rồi! Hôm nay cảnh diễn của Đường Sinh đến đây thôi.” Đạo diễn Lưu tiến đến vỗ vỗ bả vai Bạch Đường Sinh, “Rất không tồi.”

Bạch Đường Sinh cười cười: “Đạo diễn Lưu cũng vất vả rồi."

Nam chính của Năm xưa là một vị song quan ảnh đế, Lạc Phi. Lạc Phi 30 mới ngoài ba mươi, là đối lập của Ô Bách Chu. Nếu nói Ô Bách Chu là một dòng suối lạnh, Lạc Phi sẽ là một con suối nóng tự nhiên, là kiểu chọc người khắp nơi.

“Đường Sinh thoạt nhìn thật không giống như là người mới mà.” Lạc Phi đi tới, “So với kỹ thuật diễn năm hai mươi tuổi của tôi thì tốt hơn nhiều."

Bạch Đường Sinh chỉ có kinh nghiệm hai năm diễn quần chúng, năm trước mới chính thức đóng phim đột nhiên nổi lên thì trước mặt Lạc Phi đúng thật chỉ có thể xem là người mới.

“Tiền bối Lạc quá khiêm tốn rồi, kỹ thuật diễn của anh rất tốt.” Bạch Đường Sinh lui sang một bên, với sự thân thiện của Lạc Phi chỉ không mặn không nhạt đáp lời.

“Gọi tiền bối Lạc gì chứ, gọi anh thành người già rồi.” Trợ lý của Lạc Phi cầm đến hai chai nước, đưa cho Bạch Đường Sinh một chai, "Gọi anh Lạc là được rồi."

Bạch Đường Sinh nhận nước rồi cứ thế đặt sang một bên. "Anh đây* ở trong giới nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể nhận một tiếng tiền bối của tôi rồi, chuyện này không liên quan gì đến tuổi tác."

(*) BĐS đang gọi ông này là 您 (nín), vừa là lễ phép gọi bề trên, vừa là khách sáo, ở đây còn có một ý nữa là vạch giới hạn, nói chung là không thân=)

Lạc Phi nhướng mày, không để ý tới sự lạnh nhạt của cậu, chuyển chủ đề: “Vậy bình thường cũng gọi Ô Bách Chu như vậy sao?”

Sắc mặt Bạch Đường Sinh hoàn toàn lạnh đi. Khi Lạc Phi nhắc tới Ô Bách Chu, trong giọng nói mang đầy sự khiêu khích, Bạch Đường Sinh từ trước đến nay không có hứng thú đánh thái cực với loại người này.

“Về công thầy Ô là ông chủ của tôi, về tư là bạn bè, kiểu xưng hô tiền bối này quá xa lạ rồi.”

Ngụ ý, tôi và anh không thân, chỉ có thể gọi anh là tiền bối.

Lạc Phi cũng không giận, rất có hứng thú hỏi: “Chỉ là bạn bè sao?”

Bạch Đường Sinh nhíu mày, đang muốn đáp lời, đã thấy nữ chính Ngụy Lạc vừa mới trang điểm xong đi ra, như là nói đùa: “Thầy Lạc đừng bắt nạt cậu em trai này của tôi, cậu ấy còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác."

Vai Ngụy Lạc đóng là vai nữ chính, gọi Bạch Đường Sinh một tiếng em trai cũng không có gì đáng trách, nhưng câu “lòng người hiểm ác” này rõ ràng là có ngụ ý.

Thấy Ngụy Lạc đến, Lạc Phi thuận miệng tìm cớ rồi rời đi.

“Đừng để ý đến ang ta, anh ta hành xử vậy đấy, gặp được người đẹp mặc kệ là nam nữ cũng muốn lấy được về tay." Ngụy Lạc nhíu mày, “Cách xa anh ta một chút thì hơn.”

“Ừm." Bạch Đường Sinh liếc nhìn bóng dáng Lạc Phi rời đi, cười nhạt, “Sẽ không để ý đến anh ta.”

Ngụy Lạc hơi do dự, “Lạc Phi tên bụng dạ đen tối, cậu cẩn thận một chút."

Bạch Đường Sinh cong mắt, “Tôi sẽ, cảm ơn.”

Khách sạn đoàn phim lần này xem như rất không tồi, chưa kể phòng lớn, lại còn có một gian phòng khách nhỏ. Với độ hot hiện nay của Bạch Đường Sinh, cộng thêm danh nghĩa cậu là nghệ sĩ duy nhất dưới phòng làm việc của Ô Bách Chu, giá trị con người đã hoàn toàn khác khi xưa.

Hà Nhiên đưa bữa tối cho Bạch Đường Sinh xong xác nhận không còn việc gì khác liền đi ra ngoài. Gần đây Hà Nhiên chỉ cần rảnh là sẽ cầm di động, cả người đầy bong bóng màu hồng, khiến cho đến cả Bạch Đường Sinh cũng có chút tò mò. Kiếp trước Hà Nhiên vẫn luôn theo cậu đến cuối cùng, cậu cũng không nhớ trong khoảng thời gian này Hà Nhiên có từng yêu đương.

Nhưng từ khi cậu sống lại tới nay, chuyện làm đã hoàn toàn khác với đời trước, ảnh hưởng đến người bên cạnh cũng không có gì lạ.

Bạch Đường Sinh tắm rửa xong di động cậu đúng lúc vang lên, là Ô Bách Chu gọi video đến.

Khóe miệng cậu theo bản năng cong lên, sau khi kết nối video, trên di động xuất hiện khuôn mặt của Ô Bách Chu.

Thần sắc Ô Bách Chu nhàn nhạt, nhìn thấy cậu thì khẽ cười, “Mới vừa tắm xong à?”

“Ừm.” Bạch Đường Sinh cầm khăn lông lau tóc, áo tắm dài rộng áo hoàn toàn không che được thân trên gầy gò. Giọt nước men từ tai trượt xuống ngực, thoáng dừng trước ngực rồi lại rơi vào nơi mắt Ô Bách Chu không thể nhìn thấy.

Bạch Đường Sinh hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ bây giờ của mình, “Chắc là tuần sau em đóng máy rồi."

Vì để tiện lau tóc, Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, lấy khăn lông phủ lên phần tóc sau đầu rồi lại dùng sức xoa vài cái. Ô Bách Chu nhìn chằm chằm hầu kết lộ ra ngoài của Bạch Đường Sinh, ánh mắt sâu thẳm.

Hai người đã xa nhau hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này Ô Bách Chu có rất nhiều chuyện phải xử lí, hai người chỉ có thể tâm tình qua điện thoại.

“Sắp đến sinh nhật tôi rồi.” Ô Bách Chu đột nhiên nói.

Đương nhiên là Bạch Đường Sinh nhớ, cậu ném khăn lông sang một bên, chăm chú nhìn màn hình, "Anh muốn quà gì?"

“Muốn em.” Ô Bách Chu dựa vào ghế, tay tùy ý đặt bên mép bàn, nhẹ nhàng xoay bút bi trong tay.

Bạch Đường Sinh định thần nhìn trong chốc lát, cong khóe miệng cười khẽ: “Ngày thường anh cũng có thể muốn em, không cần sinh nhật.”

Hô hấp Ô Bách Chu cứng lại, có lẽ là đã xa nhau lâu, Bạch Đường Sinh cứ thuận miệng nói lời chọc người, chỉ tiếc người bị chọc ra lửa kia bây giờ lại không thể nào "dạy dỗ" được cậu.

Ô Bách Chu nhìn chằm chằm làn da lộ ra ngoài của Bạch Đường Sinh, “Tôi muốn một em "khác"."

Mắt Bạch Đường Sinh nhướng lên, lại hạ xuống cười, cậu nằm trên giường, tùy ý mà kéo vạt áo lại, “Có phải Hà Nhiên chuyển cho anh mấy thứ H văn phải không?"

Ô Bách Chu không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Em "khác"? Để em xem…” Bạch Đường Sinh vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, “Đồ tình thú? Đồ bác sĩ? Hoặc là đồ nữ? Sườn xám? Hay là cái gì cũng không mặc?”

Yét hầu Ô Bách Chu run run, ánh mắt càng sâu.

Bạch Đường Sinh cong khóe mắt, "Nhân vật bây giờ em đóng mặc quân phục, có vẻ cũng không tồi nhỉ?”

Ô Bách Chu ngồi ngay ngắn, làn da dưới áo sơmi đã đỏ ửng, hắn trực tiếp chuyển đề tài khác: “Con người Lạc Phi không tốt, em cách anh ta xa một chút.”

“Cách xa là bao xa?” Bạch Đường Sinh nhướng mày hỏi.

“Bình thường giữ khoảng cách 3 mét trở lên,” Ô Bách Chu ngẫm nghĩ, “Không thể ở cùng, trừ khi ngủ em đều phải để Hà Nhiên theo."

“Lo lắng anh ta quyến rũ em như vậy sao còn để em nhận bộ phim này?" Bạch Đường Sinh trêu.

Trong mắt Ô Bách Chu hiện lên ảo não, “Khi nhận vẫn chưa định ra nam chính."

Ô Bách Chu lúc này giống như là một chú mèo bảo vệ đồ ăn, đối với ai đến gần lòng cũng mang cảnh giác.

Vai Bạch Đường Sinh run run, nở nụ cười: “Yên tâm, em cách anh ta xa lắm. Trong khoảng thời gian này cảnh diễn chung của anh ta và em không quá nửa tiếng."

Hai người hàn huyên thật lâu mà không cúp máy, sau đó còn cách màn hình dập lửa cho nhau. Sau khi "chơi đùa" xong, bọn họ bắt đầu ai bận việc nấy, Ô Bách Chu xử lý công việc, Bạch Đường Sinh đọc kịch bản.

Video không cắt, trong không khí vô cùng im ắng, đôi khi sẽ truyền ra tiếng Ô Bách Chu gõ phím.

Tuy Bạch Đường Sinh cầm kịch bản, nhưng đầu óc lại không đặt trên kịch bản. Sinh nhật của Ô Bách Chu, cậu tặng gì mới tốt đây?

Tầm mắt Bạch Đường Sinh dần dời khỏi kịch bản, cậu nhìn về phía Ô Bách Chu trong video đang nghiêng người với cậu nhìn máy tính, ánh mắt dịu dàng.

Tay Ô Bách Chu đặt hờ trên bàn phím, đôi khi chuyển động tay gõ xuống.

Mọi người đều biết, ngoài đời Ô Bách Chu không thích mang trang sức trên người, trừ đồng hồ ra các fan cũng chưa từng thấy thầy Ô đeo thứ gì khác.

Ngày thường Bạch Đường Sinh rất thích đùa nghịch đôi bàn tay khớp xương rõ ràng này của Ô Bách Chu. Bởi vì làn da quá trắng, đôi khi còn có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt bên trong.

Vì trên tay không mang trang sức, mỗi lần khi làm tình hai người đều có thể mười ngón tay đan chặt lấy nhau, không một kẽ hở.

Nhưng bây giờ Bạch Đường Sinh lại thấy đôi tay này có chút mộc mạc, hẳn là phải đeo thứ gì đó mới phải.

Đeo một thứ đánh dấu chủ quyền của cậu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK