Bạch Đường Sinh ngồi trước giường bệnh của Đào Nghệ, vẻ mặt lặng đi, nước mắt không kiềm được mà chảy dài trên khóe mắt.
Y nắm tay Đào Nghệ, người con gái trên giường bệnh này là người quan trọng nhất trong sinh mệnh y. Bọn họ rõ ràng vẫn chưa từng thật sự ở bên nhau một ngày nào, lại thân mật hơn nhiều cặp tình nhân.
Bọn họ rõ ràng không có gì giấu nhau, từng ôm vô số lần, nhưng lại chưa một lần mười ngón tay đan chặt.
Bây giờ người con gái bầu bạn lớn lên cùng y, cho y toàn bộ dịu dàng sắp phải rời đi rồi.
Cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, y không thể nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười, nghiêm túc làm việc hay kiên nhẫn an ủi của cô ấy nữa. Mọi thứ của cô ấy sẽ biến mất một khi hơi thở kia dừng lại.
Để lại duy nhất trong lòng y dấu vết chẳng thể xóa nhòa.
Ô Bách Chu xem cảnh này một nửa đã rời đi. Khi đi cũng không nói cho ai biết, chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng Bạch Đường Sinh rồi yên lặng đi mất.
Thời gian một tháng nói dài cũng không dài cũng không ngắn.
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh gần như không có thời gian cùng nhau nói chuyện thân mật. Mỗi khi Bạch Đường Sinh rảnh rỗi nghỉ ngơi Ô Bách Chu thường còn ở phim trường đóng phim.
Từ khi mặt trời mọc đến lúc trăng lên cao, ngày nào suất diễn của Ô Bách Chu cũng bị xếp kín dị thường.
Khi Bạch Đường Sinh gọi tới nghe được trong giọng nói khàn khàn của Ô Bách Chu mang theo nét mệt mỏi không thể giấu, đầu quả tim cậu sẽ ngăn không được mà đau đớn.
Vì để ngoài công việc Ô Bách Chu không phải nhọc lòng chuyện của mình, Bạch Đường Sinh cố gắng chăm sóc bản thân chu đáo. Ngày ngày ăn ba bữa đúng giờ, đến giờ thì ngủ, thật sự ngủ không được cũng không cố thức, uống một viên thuốc ngủ rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Ngày làm tiệc đóng máy, đạo diễn cho mỗi diễn viên và nhân viên một bao lì xì. Bao lì xì của Đào Nghệ dày nhất, đạo diễn nói đây là bồi thường đã mắng cô ba tháng.
Đào Nghệ muốn Wechat của Bạch Đường Sinh, còn nhân tiện follow Weibo nhau.
Chuyện này cũng khiến cho một trận xôn xao.
Nguyên tác bộ phim này đến từ một truyện ngắn do một cư dân mạng trên Weibo tùy tay viết, rất nhiều người đều biết chuyện được chuyển thể thành phim.
Nam nữ diễn viên chính công bố trên Weibo làm dậy lên một hồi tranh luận. Đa số cảm thâyd dựa theo kỹ năng diễn xuất trong quá khứ của Bạch Đường Sinh, bộ phim này không có chỗ nào đáng xem, chưa kể diễn viên nữ chính là người mới chưa hề có danh tiếng.
Số ít cho rằng, bộ phim này vẫn khá đáng kỳ vọng. Dù sao đạo diễn cũng là lão làng trong giới, tác phẩm trước đó tuy không đại bạo nhưng cũng không kém.
Cuộc tranh luận này mãi cho đến khi bộ phim đóng máy cũng không có kết quả, Bạch Đường Sinh vừa đóng máy đã bí mật nhập viện theo yêu cầu của Ô Bách Chu, chuẩn bị cho phẫu thuật.
May mà tình trạng của cậu không xem là nghiêm trọng, cảm xúc của mọi người vẫn khá thả lỏng. Hà Nhiên vô tim vô phổi ngày ngày ngồi trước giường bệnh báo cáo cho Bạch Đường Sinh những truyện H mới nhất trên siêu thoại của cậu và Ô Bách Chu.
Bạch Đường Sinh nghe mà mặt biến sắc, lại có chút không khống chế được tay mình, đôi khi còn lén vào xem.
Bây giờ phàm là nhìn đến thứ có liên quan đến Ô Bách Chu cậu đều sẽ không nhịn được mà để ý đến.
Tề Kỳ đến trước một bước quay về chăm sóc Bạch Đường Sinh. Bên phía Ô Bách Chu vẫn chưa đóng máy, bởi vì một số đạo cụ bị sai sót, bọn họ phải quay lại vài cảnh.
Tề Kỳ thở dài: “Yến Chập bây giờ ngày nào cũng như ngọn núi lửa, không ai dám nói khi nào thì phun trào."
Cô suy nghĩ trong chốc lát không nhịn được mà cười: “Bách Chu vì thời gian đóng máy bị lùi lại mà ngày nào cũng tỏa áp suất thấp. Chuyên viên trang điểm nói với chị vốn tháng mười hai đã lạnh lắm rồi, nam chính còn phóng khí lạnh mỗi ngày."
Bạch Đường Sinh cũng cười, khóe miệng hơi giương lên: "Thế không phải là một nóng một lạnh sao?"
Tề Kỳ tay chống cằm: “Cũng không phải… Không phải hai đứa ở bên nhau sao?"
Bạch Đường Sinh: “Dạ?”
Tề Kỳ hiếu kỳ nói: “Vì sao cậu vẫn còn gọi Bách Chu là thầy Ô vậy? Cảm giác cũng quá xa lạ rồi đấy?”
Bạch Đường Sinh thật ra cũng không nghĩ tới vấn đề xưng hô. Cậu quen gọi thầy Ô rồi, nếu đột nhiên đổi thành tên thật lại có chút không quen lắm.
Cậu nghĩ tới cái truyện H vừa mới xem qua, nghĩ ra một cái cớ hoàn mỹ: “Đây là tình thú.”
Tề Kỳ vừa mới ly hôn vẻ mặt cạn lời: “…”
Bạch Đường Sinh do dự một chút, hỏi: “Chị với chồ… Chị với Tô…”
Tề Kỳ tiếp lời: “Tô Kinh Nam.”
Bạch Đường Sinh lúc này mới nói nhớ tên chồng trước của Tề Kỳ, “Kiện ly hôn của chị và Tô Kinh Nam thuận lợi không?"
Kiện tụng ly hôn của Tề Kỳ đã có phán quyết hơn một tháng, Bạch Đường Sinh chỉ biết kết quả, quá trình cụ thể lại không biết.
Tề Kỳ có chút kinh ngạc: “Chị còn tưởng rằng cậu không quan t... Tò mò đấy.”
Bạch Đường Sinh nghe ra Tề Kỳ vốn muốn nói là không quan tâm chứ không phải là không tò mò. Cậu khẽ thở dài, "Đôi khi cũng muốn nghe ngóng một chút."
Tề Kỳ cười cười, giữa cô và Tô Kinh Nam đã không còn cảm tình gì đáng nói, nhắc tới giống như là nói đến một người qua đường chẳng có chút quan hệ nào. "Cũng xem như thuận lợi, anh ta muốn chia đều tài sản, chị đồng ý."
Bạch Đường Sinh nhíu mày, “Hời cho anh ta rồi.”
Tề Kỳ rũ mắt, khẽ cười, “Lúc trước chị ở bên anh ta là tình cảm chân chính, chỉ là qua thời gian anh ta thay đổi. Chị nghĩ khi ở bên nhau hạnh phúc như vậy, bây giờ tách ra cũng không đến mức ầm ĩ khó coi, hảo tụ hảo tán vậy.”
“Chỉ cần Nghiên Nghiên ở bên chị, những chuyện khác đều không quan trọng."
Tề Kỳ nói: “Đừng nói chi bọn chị cũng chẳng có tài sản gì, chỉ có một căn nhà, tiền tiết kiệm cũng bị anh ta đánh thua hết. Chị hỏi mượn tiền Bách Chu, đưa tiền mặt cho một nửa bất động sản thuộc về anh ta kia, nhà bọn chị còn phải ở, phải dùng cho Nghiên Nghiên đi học."
Bạch Đường Sinh dựa vào đầu giường: “Chắc là anh ta sẽ còn lấy số tiền đó đi đánh bạc."
Tề Kỳ lắc đầu, “Ai biết được, anh ta muốn đánh bạc thì cứ vậy thôi, chị đã tận tình tận nghĩa rồi. Về sau anh ta có ra sao cũng không dính dáng gì tới chị, mặc anh ta tự sinh tự diệt đi.”
Muốn người nghiện cờ bạc thu tay lại, cũng không đáng tin cậy như một người nghiện thuốc lá sẽ cai thuốc. Ngoài miệng nói không biết bao nhiêu lần, nhưng khi ngửi được mùi khói, bọn họ sẽ lại không khống chế được tay mình.
Tựa như cha cậu vậy, ban đầu mấy vạn, sau là mấy chục vạn, sau đó mấy trăm vạn.
Khi lần đầu tiên bị phát hiện, cha cậu đã đổ ra ngoài gần một trăm vạn. Nhưng lúc ấy tình hình công ty còn tốt, tiền tiết kiệm trong nhà cũng không ít, tuy Giang Diệu phát hiện chồng đánh bạc nhưng cũng chỉ nói miệng vài câu.
Chờ đến khi Bạch Đường Sinh cảm thấy trong nhà không ổn đã chậm rồi. Cha cậu càng đánh càng lớn, Giang Diệu phát hiện manh mối mỗi ngày đều cãi vã với chồng, trong nhà không có nổi một ngày yên ổn.
Lần nào cha cậu cũng nói đây là lần cuối cùng, nhưng cuối cùng lại có lần tiếp theo.
Vĩnh viễn không thể biết mà dừng.
Thắng lại muốn thắng nhiều hơn, thua lại muốn thắng phục thù.
Người cờ bạc luôn vô cùng hồn nhiên mà nghĩ mình sẽ là một trong một triệu người may mắn.
Bạch Đường Sinh gạt suy nghĩ đi, “Cảm xúc Nghiên Nghiên thế nào?”
Tề Kỳ nhắc tới con gái thì không khỏi có chút đau lòng: “Nó chấp nhận bình tĩnh lắm, trước kia khi còn nhỏ nó thích ba nhất, ngày nào cũng dính chặt lấy Tô Kinh Nam. Sau này Tô Kinh Nam mãi vẫn không cầu tiến, nghiện bài bạc, cũng không còn tận tâm với Nghiên Nghiên như ngày đầu nữa."
“Nghiên Nghiên lúc ấy còn nhỏ, không rõ vì sao ba lại không yêu mình nữa, không ôm con bé nữa, cũng không chơi, không nói chuyện với nó."
“Tôi nhớ có một lần, Tô Kinh Nam đi với hồ bằng cẩu hữu tới sòng bạc ngầm, cả đêm không về, Nghiên Nghiên cuộn tròn ôm gối ngồi trên sofa nói nó phải chờ ba về ngủ chung với nó."
“Con bé chờ cả đêm cũng chẳng chờ được, chị khuyên thế nào nó cũng không nghe."
“Sau này nó không chờ nữa, cũng không còn cười với Tô Kinh Nam nữa."
Bạch Đường Sinh khẽ thở dài một tiếng, “Tương lai sẽ tốt thôi.”
Tề Kỳ gật đầu, “Nhất định sẽ tốt.”
Bạch Đường Sinh chuẩn bị trước phẫu thuật hơn mười ngày ở bệnh viện. Bác sĩ mổ chính của cậu là chuyên gia khối U Ô Bách Chu cố ý mời đến, tốn không ít tiền.
Bạch Đường Sinh từng tra qua lý lịch của vị chuyên gia này, chỉ cảm thấy là đại tài tiểu dụng*.
(*)Có tài lớn nhưng lại dùng để xử lí việc nhỏ.
Giữa trưa Ô Bách Chu chính thức đóng máy, cả tiệc đóng máy hắn cũng không tham gia mà ra thẳng sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh hắn gọi cho Bạch Đường Sinh một cuộc điện thoại: “Ba giờ sau tôi sẽ đến.”
Bạch Đường Sinh thay quần áo vào phẫu thuật, “Vậy khi anh tới em đã ở phòng phẫu thuật rồi.”
Giọng Ô Bách Chu có chút sốt ruột, “Vừa lúc, chờ khi em tỉnh lại ánh mắt nhìn thấy đầu tiên là tôi."
Con ngươi nâu nhạt của Bạch Đường Sin được ánh mặt trời từ phòng bệnh chiếu vào làm cho tỏa sáng, “Hôm nay là đêm bình an* rồi.”
(*)Hay còn được biết là đêm giáng sinh.
“Ừm.” Ô Bách Chu đáp lại.
“Em muốn một quả táo siêu lớn."
“Được, chờ em tỉnh lại là có thể nhìn thấy.” Ô Bách Chu nói.
“Chờ em tỉnh, chúng ta cùng nhau đón Giáng Sinh.” Nửa người Bạch Đường Sinh đều bị ánh mặt trời sưởi ấm, cậu bổ sung: “Nhưng mà chỉ có thể đón ở bệnh viện thôi."
Những lời này làm tim Ô Bách Chu rung động hơn so với bất kỳ lời âu yếm nào trên thế giới. Giọng hắn không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.
“Tôi chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em, chờ em tỉnh là có thể thấy.”
“Hầy.” Bạch Đường Sinh xua tay với Hà Nhiên đang với thúc giục cậu, “Em không có chuẩn bị quà cho anh, làm sao đây?"
Trong giọng Ô Bách Chu mang theo một tia ý cười: “Nhìn thấy em mở mắt chính là món quà Giáng Sinh tốt nhất tôi nhận được."
Cuộc phẫu thuật này Bạch Đường Sinh phải gây tê toàn thân, đến khi phẫu thuật xong cậu tỉnh lại chắc là cũng đã qua đêm bình an rồi.
Ô Bách Chu nghiêm túc nói: “Hôm nay là đêm bình an, em nhất định sẽ bình bình an an.”
“Anh còn tin cái này à.”
“Vốn là không tin.” Ô Bách Chu nói: “Bây giờ có thể tin một chút.”
Y tá đã bắt đầu thúc giục, Bạch Đường Sinh ghé sát vào di động: “Em phải bắt đầu rồi."
“… Ừm.”
“Thầy Ô…”
“Ơi, tôi đây.”
“Em yêu anh.”
Ô Bách Chu sửng sốt một chút, vẫn chưa kịp đáp lại, bên kia đã vang lên tiếng máy bận.
Hắn tắt điện thoại theo tín hiệu của tiếp viên hàng không, rõ ràng thần kinh vô cùng mỏi mệt, nhưng làm sao cũng không thể ngủ được.
Khi máy bay cất cánh, Ô Bách Chu không nhịn được suy nghĩ, có phải Bạch Đường Sinh đã bắt đầu gây tê rồi không?
Có đau hay không?
Nhung cho dù có Bạch Đường Sinh cũng sẽ chỉ chịu đựng mà không nói tiếng nào.
Trước đó thật ra Ô Bách Chu đã trao đổi với bác sĩ chủ trị của Bạch Đường Sinh rất nhiều lần. Hắn biết rủi ro phẫu thuật cực kỳ nhỏ, nhưng thế nào cũng không thể khống chế được lo lắng của mình.
Khi đáp máy bay, Ô Bách Chu lên xe Hà Nhiên đi thẳng đến bệnh viện. Hà Nhiên nhìn sắc mặt Ô Bách Chu, an ủi: “Mấy hôm nay tâm tình của anh Sinh đều khá tốt, nằm viện mấy ngày nay còn béo hai cân.”
Ô Bách Chu “Ừm” một tiếng, sau khi xuống xe, Hà Nhiên dẫn hắn đến cửa phòng phẫu thuật.
Trước cửa là Tề Kỳ đi qua đi lại, nhìn thấy Ô Bách Chu đến liền hỏi: “Sắc mặt cậu cũng quá kém rồi, sau này cậu và Đường Sinh đều phải nghỉ ngơi cho đầy đủ, dưỡng tinh thần cho tốt."
Ô Bách Chu gật đầu, hỏi: “Bà... Giang không đến sao?”
“Bà Giang?”
Tề Kỳ nhanh chóng nhận ra đây là đang nói tới mẹ của Bạch Đường Sinh, cô bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy vốn không nói cho mẹ chuyện phẫu thuật."
Ô Bách Chu nhíu mày rồi lại buông ra: “Thôi vậy, có em là được rồi."
Tề Kỳ nghẹn cười: “Đường Sinh chắc chắn cũng nghĩ như vậy."
Hà Nhiên yên lặng ngồi bên cạnh ăn một chén cơm chó, ăn mà có chút nghẹn người.
Cậu ta nhớ tới nữ thần đến nay vẫn chưa theo đuổi được, quả thật khóc không ra nước mắt.
- -
Khi Bạch Đường Sinh tỉnh lại đã hơn 3 giờ sáng, thuốc gây tê đã hết tác dụng từ lâu, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.
Ô Bách Chu không hề lừa cậu, người đầu tiên Bạch Đường Sinh mở mắt ra nhìn thấy chính là Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu nghe thấy tiếng động liền mở đèn, hai người nhìn nhau một lát, Ô Bách Chu trả lời câu nói chưa kịp đáp lại hôm qua.
Hắn kề bên tai Bạch Đường Sinh, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng yêu em.”
Trong cuộc sống không có ai thật sự ngày ngày đều treo ba chữ "Tôi yêu em" bên miệng, như vậy không khỏi quá buồn nôn.
Nhưng sau khi đã trải qua mười mấy giờ lo lắng hãi hùng, Ô Bách Chu vô cùng thản nhiên mà nói ra ba chữ này.
Hắn đã từng nói ba chữ này hoặc đại loại thế với người khác trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh, nhưng lại không có bất cứ lần nào là chân tình thật lòng như vậy.
Giọng Bạch Đường Sinh có chút khàn, cậu mở miệng hỏi: “Quả táo lớn của em đâu?”
Nói xong cậu mới phát hiện mình hoàn toàn không phát ra âm thanh. Ô Bách Chu thông qua khẩu hình mà đoán được cậu đang hỏi cái gì, hắn lấy hộp quà ở đầu giường đặt trước mặt Bạch Đường Sinh.
“Quả lớn nhất đấy."
Bạch Đường Sinh nở nụ cười, cổ họng cậu bây giờ không quá thoải mái, nhưng lại cử động tay luồn vào bàn tay Ô Bách Chu nói: “Quãng đời còn lại em là của anh cả, bây giờ… Tùy anh xử lý…”
Lòng Ô Bách Chu run lên, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bạch Đường Sinh, “Quãng đời còn lại của em dài bao nhiêu? Năm năm, năm mươi năm, hay là một trăm năm?”
Bạch Đường Sinh dừng một chút, cong mắt: “Năm nay em hai mươi hai tuổi, sống thêm một trăm năm có hơi quá sức.”
Cậu hắng giọng nói: “Như vậy đi, thầy Ô của em có thể sống bao lâu…Quãng đời còn lại của em sẽ dài bấy lâu."
Tim Ô Bách Chu đập kịch liệt, hắn cảm thấy từ sinh ra đến giờ trái tim mình chưa từng đập nhanh như vậy.
Hắn vốn nên răn dạy Bạch Đường Sinh, rồi lại không cách nào phê bình thâm tình trong giọng Bạch Đường Sinh.
Hắn cong lưng, nhẹ nhàng hôn khẽ lên nốt son nơi sườn mũi Bạch Đường Sinh.
Ngoài cửa sổ ánh sáng dần lên, đêm tối sắp qua, ban mai sắp đến.