Ô Bách Chu còn nằm trong ICU, tất nhiên không thể nào tự mình ra mặt bác bỏ tin đồn, vì thế vài tin đồn thất thiệt trên mạng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối còn nói thẳng Ô Bách Chu đã vào nhà xác rồi.
Khi Bạch Đường Sinh nhìn thấy mấy thứ này sắc mặt liền lạnh đi, tự mình đăng một bài Weibo: Về mấy tin đồn thất thiệt trên mạng, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật.
“Gửi công hàm luật sư cho họ."
Tề Kỳ gật đầu: “Ừ, mấy truyền thông này ngày nào cũng sợ thiên hạ không loạn, nên chịu chút dạy dỗ."
Mấy ngày này Bạch Đường Sinh chưa từng ra khỏi bệnh viện, vẫn luôn túc trực ở cửa phòng bệnh Ô Bách Chu. Mệt lắm thì vào xe chợp mắt chốc lát. Chỉ là vừa khi nhắm mắt sẽ là dáng vẻ không chút sinh khí của Ô Bách Chu, từ đầu đến cuối Bạch Đường Sinh không có cách nào bình thường chìm vào giấc ngủ.
Ô Bách Chu vẫn luôn không thể hoàn toàn thanh tỉnh, trong lúc đó còn sốt cao, miệng vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng. Tim Bạch Đường Sinh hết lên lại xuống, thần kinh căng chặt dần cũng không thể nào thả lòng.
Bác sĩ chủ trị thấy dáng vẻ căng thẳng của cậu, vì thế bảo y tá xắp xếp khử khuẩn toàn thân cho cậu, thay quần áo đã tiệt trùng vào trong phòng bệnh, Bạch Đường Sinh lúc này mới có thể nhìn gần Ô Bách Chu một lần.
Sắc mặt Ô Bách Chu vô cùng tái nhợt, tuy ngày thường màu môi hắn cũng chỉ là màu đỏ nhạt, nhưng cũng không trắng bệch đến như vậy. Bạch Đường Sinh cách bao tay nắm lấy cánh tay không truyền nước kia của Ô Bách Chu. Nhiệt độ lòng bàn tay rất cao, dù cách bao tay cũng có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng như thiêu đốt kia.
“Bao giờ anh mới tỉnh lại, còn không tỉnh lại thì em không cần anh nữa..."
Bạch Đường Sinh thật cẩn thận cúi đầu, đặt xuống lòng bàn tay Ô Bách Chu một nụ hôn đầy trân trọng.
Chỉ ở trong phòng bệnh mười phút đã ra ngoài, trong mắt Bạch Đường Sinh đầy mỏi mệt, đã giăng kín tơ máu đỏ. Cậu cảm thấy khí sắc Ô Bách Chu không tốt, nhưng trên thực tế trong mắt người khác, chính khí sắc cậu cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Phòng làm việc nhanh chóng đăng công hàm luật sư cảnh cáo, bình luận dưới bài đăng Weibo kia của Bạch Đường Sinh phá kỷ lục bài có bình luận nhiều nhất từ trước đến nay của cậu.
[ Rốt cuộc thầy Ô thế nào, có thể cho bọn tôi một câu chắc chắn hay không, bọn tôi thật sự rất lo lắng. ]
[ Bạch Bạch mạnh mẽ thật, nhưng tôi tin thầy Ô nhất định sẽ không sao. Mấy người bịa đặt đó bên chịu chút dạy dỗ đi, nếu không thì không nhớ lâu được. ]
[ Thầy Ô nhất định phải bình an khỏe mạnh nhé, Bạch Bạch nhà tôi thích thầy Ô của cậu ấy như vậy, nếu thầy Ô xảy ra chuyện cậu ấy cũng rất đau khổ... ]
[ Hôm nay tôi đi chùa với mẹ, cầu nguyện cho thầy Ô, hi vọng thầy bình an vô sự. ]
[ Tôi vừa xem xong Năm xưa, cảm thấy vì chuyện Lạc Phi dùng ma túy mà bộ phim này chắc là sắp bị gỡ xuống rồi. Nhưng vậy mà ở tập 30 tôi lại thấy thầy Ô, mọi người có phát hiện không, trong danh sách diễn viên ghi thầy Ô là khách mời thân tình! ]
[ A a tôi đi xem thử rồi, đúng là vậy thật! Ngẫm lại lúc trước tôi thật sự là mù mắt, còn tưởng rằng hai người chỉ là tình huynh đệ, kết quả hai người này chơi trội vậy chẳng có chút che giấu nào! ]
[ Khi diễn Năm xưa hai người vẫn chưa công khai mà thầy Ô đã dám ghi khách mời thân tình. Hai người là thật sự rất yêu đối phương, hoàn toàn không có ý định che giấu mà... ]
[ Hơn nữa sự nghiệp của Bạch Bạch còn là đang lên, chẳng hề e sợ chút ảnh hưởng nào sau khi công khai… So sánh giữa đường trước kia với ngược mấy ngày này*, tôi là thật sự khóc rồi… Hy vọng thầy Ô bình an vô sự... ]
(*)Ý là trước kia hai người ngọt sủng bây giờ đến ngược ấy.
Bạch Đường Sinh lúc này mới phát hiện Năm xưa đã chiếu đến đoạn kết, tuy rằng vẫn chưa bị gỡ, nhưng ảnh hưởng của Lạc Phi vẫn còn đó, chuyện gỡ xuống chỉ là sớm muộn.
Cậu xem đoạn có Ô Bách Chu làm khách mời kia vài lần, cố tình trong đó còn có hình ảnh Ô Bách Chu đỡ đạn cho cậu. Khi diễn còn đỡ, bây giờ xem quả thật là rất đâm mắt.
Đã tìm được người động tay lên an toàn, sự thật đúng là cháu trai kia của tổ trưởng tổ đạo cụ, việc này xác thật là Lạc Phi đứng sau. Nhưng khiến Bạch Đường Sinh kinh ngạc lại là người thật sự hợp tác với Lạc Phi lại không phải người cháu trai đó mà là một người cậu đã nghe tên nhưng từng gặp — Tô Kinh Nam, chồng trước của Tề Kỳ.
Bạch Đường Sinh và Tề Kỳ gặp được Tô Kinh Nam ở cục cảnh sát. Qua điều tra của cảnh sát, Tô Kinh Nam từ sau khi ly hôn với Tề Kỳ càng ngày càng nghiện ma túy. Hoàn toàn không có thu nhập khiến anh ta nhanh chóng mất hết phần tiền ly hôn kia, nhanh chóng nợ ngập đầu.
Anh ta sắp bị người đòi nợ ép đến phát điên rồi, lúc này vừa đúng khi một người bên cạnh Lạc Phi tìm ra anh ta, hứa hẹn sau khi làm xong chuyện sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Đường Sinh nhìn thấy Tô Kinh Nam. Anh ta là người cao cao gầy gầy, có làn da trắng, nhìn từ bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra anh ta là một tên nghiện cờ bạc đến điên dại.
Lúc ấy Bạch Đường Sinh xiết chặt nắm tay, nhưng bị Tề Kỳ kịp thời phát hiện ngăn lại: “Cậu vẫn là nhân vật công chúng, đánh người ảnh hưởng không tốt.”
Cô mắt lạnh nhìn chồng trước của mình, trong mắt đầy phẫn nộ: “Để chị.”
Trên lý thuyết mơi này không cho phép đánh người, nhưng Ô Hiếu Toàn đã đánh tiếng qua, cảnh sát bên này cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Phụ nữ tức giận khi đánh cũng chẳng nhẹ tay hơn đàn ông bao nhiêu. Tô Kinh Nam bị đánh đến ngã trên mặt đất, cả người đau đớn.
Tề Kỳ túm chặt tóc anh ta: “Anh mẹ nó sao có thể xuống tay được, Bách Chu là chúng ta tận mắt nhìn thấy cậu ấy đi đến hôm nay, cũng như em trai ruột thịt vậy. Anh vì tiền mà lại đẩy cậu ấy vào chỗ chết, má nó sao anh lại nhẫn tâm như vậy!"
Tô Kinh Nam hoàn toàn không thể đánh trả, trong miệng còn bao biện: “Anh cũng không còn cách nào mà, cậu ấy không chết anh sẽ bị đám đòi nợ kia hành chết!"
Tề Kỳ thất vọng mà nhìn người đàn ông mình đã từng yêu sâu đậm. Khoảng thời gian ly hôn kia cô chỉ cảm thấy Tô Kinh Nam đã thay đổi, biến thành dáng vẻ xa lạ, nhưng hôm nay xem ra, anh ta là bị ác quỷ ám vào người rồi.
“Bách Chu từng giúp đỡ chúng ta bao nhiêu, giúp anh bao nhiêu, anh!"
Tề Kỳ đứng dậy, nhìn sắc mặt hoảng loạn của Tô Kinh Nam, cô đột nhiên vỡ lẽ, nói nhiều với loại người ích kỷ này thì có ích lợi gì. Tốn công vô ích mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Bạch Đường Sinh liếc mắt nhìn Tô Kinh Nam thật sâu.
“Vết thương trên người anh ta là chuyện gì…” Tề Kỳ cười hỏi cảnh sát đứng ở cửa.
“Hả?” Thấy người cảnh sửng sốt, người bên cạnh lập tức trách anh ta, hình như là cấp trên, ân cần* nói: “Khi chúng tôi bắt được anh ta đã như vậy rồi, chắc là bị đòi nợ đánh."
(*)Chỗ này có vẻ tác giả đánh sai hay đánh thiếu chữ gì đó, đang chém xíu nha.
Tề Kỳ cười gật đầu, vừa lòng dẫn Bạch Đường Sinh rời đi.
Nói đến đánh người, đoạn video Bạch Đường Sinh đánh người khi Ô Bách Chu ngã lầu kia còn lên hot search Weibo trong chốc lát, tuy nhanh chóng bị phòng làm việc áp xuống, song cũng nổi lên không ít ồn ào.
[ Làm một nhân vật công chúng* động thủ đánh người không tốt lắm đúng không? ]
(*)Bình thường tác giả để là nhân vật công chúng ấy, kh hiểu sao ở đây tự nhiên để là 工作人?=)) ý là người làm việc á j z kh hỉu.
[ Đến lúc đó còn quản gì có phải người của công chúng hay không? Tôi chỉ là một người qua đường, nói một câu công đạo, nếu bạn gái tôi thành ra như vậy, tôi có thể tẩn cho tên kia tàn phế, đánh một trận là hời rồi đấy. ]
[ Qua video mà tôi còn cảm nhận được Bạch Bạch đau đớn bao nhiêu, đánh người thì làm sao, nếu tôi mà ở hiện trường, tôi chính là nắm đấm của Bạch Bạch! ]
[ Nhưng đây hoàn toàn là giận chó đánh mèo chứ gì nữa, người ta cũng đâu có muốn xảy ra chuyện như vậy, đây chẳng qua là ngoài ý muốn thôi. ]
[ Cái gì mà giận chó đánh mèo, phiền lầu trên làm cho rõ ràng. Thân phận người bị đánh hôm qua cũng đã lộ rồi, là tổ trưởng tổ đạo cụ của đoàn phim, thầy Ô gặp tai nạn là do đạo cụ có vấn đề, vốn là lỗi của người này. ]
[ Đừng có nói với tôi người ta cũng không muốn xảy ra chuyện thế này, làm cho rõ được không, đứng ở vị trí đó thì phải nhận trách nhiệm. Chuyện tai nạn này rõ ràng là có thể tránh được, vì sao trước đó không kiểm tra đạo cụ cẩn thận đi? ]
[ Phạm sai lầm thì phải chịu trách nhiệm, đừng nói đánh, nếu thầy Ô thật sự có chuyện gì, tên đó chết cũng không đủ. ]
Nhìn chung hướng gió bình luận trên mạng vẫn còn tốt, đều là quan tâm Ô Bách Chu. Bạch Đường Sinh đều đáp lại một câu "Cảm ơn" dưới bình luận của các fan đi chùa cầu nguyện.
Mấy ngày nay Ô Bách Chu vẫn chưa tỉnh lại, Bạch Đường Sinh không lúc nào là không phiền muộn. Vì sao cậu nhất định phải ở cùng một đoàn phim với Ô Bách Chu, vì sao lại đồng ý chuyện Ô Bách Chu đổi vai. Ngày hôm đó sao cậu không đi sớm một chút, nếu không tẩy trang mà đi, nếu khi đó leo cầu thang nhanh hơn một chút...
Cậu biết bây giờ mình đang tự trách quá mức ngớ ngẩn, song chỉ cần Ô Bách Chu một ngày không tỉnh, cậu sẽ một ngày không khống chế được bản thân mình.
Có lẽ là không đành lòng để cậu tiếp tục khó chịu, Ô Bách Chu hạ sốt rất nhanh, cũng đã chuyển đến phòng bệnh thường, chỉ là còn đang hôn mê.
Bởi vì Ô Bách Chu xảy ra chuyện, cho nên xuất hiện rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Ví như đền bù bảo hiểm của công ti, hay là cảnh quay nhảy qua các tòa nhà kia của Ô Bách Chu trong Sóng dữ vẫn chưa quay xong...
Nhưng những chuyện này vẫn xem như dễ giải quyết, Yến Chập sửa lại một phần kịch bản của bộ này, tìm một thế thân quay xong đoạn ấy.
Thật sự phiền toái chính là bộ phim khoa học viễn tưởng Ô Bách Chu nhận kia. Vốn dĩ Ô Bách Chu qua ngày mai ngày mốt phải vào đoàn, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện thế này, không ai có thể đoán trước được.
Bạch Đường Sinh đi một chuyến đến phòng làm việc, bàn bạc với Tề Kỳ về chuyện này. Kéo dào thì không thể nào kéo dài, cần phải giải quyết nhanh một chút.
Nhưng nếu xử lý việc này thì rất phiền toái, Bạch Đường Sinh vốn muốn trực tiếp trả tiền bồi thường, nhưng bên phía đoàn phim tất nhiên là không muốn cứ vậy màt đổi diễn viên. Nhưng muốn chờ Ô Bách Chu quay, ít nhất phải đợi hơn một tháng, như vậy đương nhiên lại bị đụng lịch trình với các diễn viên khác.
Trên thực tế theo suy nghĩ của Bạch Đường Sinh, cậu cảm thấy năm nay Ô Bách Chu không cần đóng phim nữa mới tốt. Đặc biệt là bộ phim khoa học viễn tưởng này, động tác nguy hiểm trong đó thật ra không ít, quá nhiều chỗ cần dùng đến dây thép.
Cuối cùng vẫn không hủy hợp đồng. Bên phía nhà đầu tư dư dả tiền bạc, chấp nhận chờ Ô Bách Chu dưỡng thương xong, trực tiếp lùi thời gian đoàn phim bấm đến nửa năm sau, lý do thông báo công chúng là sửa lại kịch bản.
Khi Bạch Đường Sinh đi ra phòng làm việc, ngoài cửa sổ mặt trời rực rỡ vời vợi, chói đến mức đâm vào vào cậu có chút đau.
Tề Kỳ vốn là muốn để Hà Nhiên đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, nói khí sắc của cậu quá khó coi, nhưng Bạch Đường Sinh kiên trì muốn về bệnh viện, Tề Kỳ chẳng có cách nào với cậu.
Trên đường đi qua một cửa hàng bán hoa tim, trong Bạch Đường Sinh glay động, cậu muốn xuống mua một bó hồng. Cậu vẫn chưa từng tặng hoa cho Ô Bách Chu.
Chỉ là đi vào rồi nhân viên cửa hàng nói với cậu, hoa hồng hôm nay đã bán hết rồi. Hôm nay cũng không phải là ngày gì đặc biệt, nhưng hoa hồng vẫn bán rất nhanh.
Bạch Đường Sinh ngẫm nghĩ, cuối cùng lấy một bó hoa hướng dương. Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, cẩn thận gói lại cho cậu, còn buộc bằng hai dải lụa vàng, nhìn rất xinh đẹp.
Nhân viên cửa hàng bọc hoa hướng dương rồi đưa cho cậu, cười nói: “Chúc thầy Ô sớm ngày hồi phục."
Bạch Đường Sinh cười đáp: “Cảm ơn.”
Trước khi đi, nhân viên cửa hàng còn chụp cùng với cậu một tấm ảnh. Bạch Đường Sinh cầm hoa hướng dương, thần sắc có chút tiều tụy, nhưng vẫn cố gắng cười một cái.
“Anh cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé, thầy Ô nhất định không mong nhìn thấy anh như vậy."
“… Được.”
Bức ảnh này được nhân viên cửa hàng đăng lên Weibo, khiến cho đông đảo fan đau lòng. Nhưng Bạch Đường Sinh không quan tâm mấy chuyện này, bỏi vì bệnh viện gọi đến, nói Ô Bách Chu đã tỉnh lại rồi.
“Chạy nhanh nữa lên.”
Hà Nhiên bất đắc dĩ: “Anh à đã nhanh hết cỡ rồi đó."
Tới bệnh viện, Bạch Đường Sinh nhanh chóng xuống xe, thang máy chậm chạp vẫn chưa đến, Bạch Đường Sinh trực tiếp leo cầu thang mười tầng. Đến trước của phòng bệnh Ô Bách Chu, cậu mới chậm bước chân lại, nhẹ nhàng đi vào.
Ô Bách Chu đưa mắt một cái đã nhìn thấy, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ, nhưng tinh thần thoạt nhìn không tồi, ánh mắt rất sáng.
“Lại đây.”
Bạch Đường Sinh không nói lời nào, yên lặng đi qua, bị Ô Bách Chu kéo vào trong lồng ngực.
Khi cậu tiến vào, Ô Bách Chu cũng thấy được sắc mặt của cậu, thoạt nhìn còn giống bệnh nhân hơn cả bệnh nhân, lập tức đau lòng không chịu được.
“Bé cưng ơi tôi không sao rồi.”
Ô Bách Chu xoa đầu Bạch Đường Sinh, giọng nói dịu dàng, Bạch Đường Sinh vẫn không nói gì, Ô Bách Chu đợi trong chốc lát mới phát hiện bất thường. Hắn nắm gáy Bạch Đường Sinh ép cậu ngẩng đầu lên.
Vậy mà cậu lại khóc.
Khi quyết tâm bỏ học làm việc trả nợ Bạch Đường Sinh không khóc, khi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ cũng không khóc, thậm chí từ sau khi Ô Bách Chu xảy ra chuyện cậu cũng kiềm nén không rơi nước mắt. Nhưng giờ phút này Ô Bách Chu tỉnh lại, tháo máy thở xuống, nước mắt cậu lại không tiếng động mà rơi xuống mất kiểm soát.
Ô Bách Chu nhìn hốc mắt đỏ bừng và nước mắt rơi lã chã của Bạch Đường Sinh mà cổ họng không khỏi xiết chặt, giọng khàn khàn nói: "Bé cưng ơi, em đây là muốn tôi đau lòng chết sao..."
“Muốn anh đau lòng chết đấy, xem về sau anh còn dám hay không.”
Bạch Đường Sinh nghẹn ngào, lại vùi đầu vào ngực Ô Bách Chu, nước mắt chốc lát đã khiến bộ đồ bệnh nhân ướt sũng.
“Ô Bách Chu, anh đừng như vậy nữa, em không chịu nổi."
Nhìn Bạch Đường Sinh như vậy, đầu quả tim Ô Bách Chu như là bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
Hắn ôm xiết lấy Bạch Đường Sinh, hận không thể hòa người ta vào trong cốt nhục mình, không bao giờ tách rời mới tốt.