Hôm nay sáng sớm Bạch Đường Sinh đã ra ngoài một mình, không nói là đi đâu, cũng không cho Ô Bách Chu đi theo, nhưng chớp mắt đã quay về.
Ô Bách Chu vốn cho rằng cậu đi mua quà, nhưng khi thấy cậu trở về thì lại là tay không chẳng có gì.
Buổi tối, Ô Bách Chu hiển nhiên chẳng hề biết trước những chuyện sắp xảy ra. Bạch Đường Sinh cự tuyệt Ô Bách Chu cầu hoan một lúc, đến khi sắp cướp cò nổ súng thì đẩy hắn ra, "Đợi chút, đến mười hai giờ."
Ô Bách Chu thở dài: “Bây giờ tôi muốn ngay thì làm sao đây?”
Bạch Đường Sinh câu khóe miệng cười: “Anh tự giải quyết trước đi."
“Ý của em là tôi không thể vào trong,” Ô Bách Chu đè Bạch Đường Sinh dưới thân, “Đến làm bằng tay cho cũng không xứng có được phải không?”
Rơi vào đường cùng, Bạch Đường Sinh đành phải dùng tay của mình, ra sức lao động, khi xong xuôi cổ tay cũng đã nhức mỏi.
Cậu tranh thủ thời gian, thấy đã gần đến lúc liền giãy ra khỏi vòng ôm của Ô Bách Chu, sang phòng cho khách bên cạnh. Đồ cậu đặt mua và đồ chơi người bán tặng đều giấu ở đó.
Cậu thay bộ quân phục màu xanh đậm, vì giá không rẻ nên chất liệu mặc trên người cũng rất thoải mái, không hề có chút khó chịu, tốt hơn nhiều so với trang phục ở đoàn phim Năm xưa.
Bạch Đường Sinh soi gương thắt cúc áo, cậu nhìn bản thân còn vươn ý cười trong gương, trong nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ cam tâm tình nguyện chơi trang phục tình thú với người khác thế này, mà còn là cùng một người đàn ông.
Thật ra nghĩ lại, hiện tại cách khoảng thời gian khi cậu vừa sống lại chưa đến một năm, nhưng cậu như chẳng còn chút tương đồng nào với đời trước, lại có được Ô Bách Chu.
Kể từ đó, trong thế giới của cậu cũng chỉ còn lại Ô Bách Chu.
Cậu yêu thầy Ô đến xương tủy, cũng chỉ yêu một mình thầy Ô của cậu. Đã lâu rồi cậu không còn xuất thần, cảm xúc tiêu cực như biến mất, đến mất ngủ cũng đã lâu không bị.
Dường như cậu đã khỏe rồi, chữa khỏi rồi. Nhưng trong lòng Bạch Đường Sinh lại hiểu rõ, đây là do có Ô Bách Chu, Ô Bách Chu ở cạnh bên cậu.
Hai ngày trước khi có chút ghen tị nhỏ với Phan Tây, Bạch Đường Sinh lại đột nhiên nhận ra, cậu đã xem Ô Bách Chu trở thành mối liên hệ duy nhất giữa cậu với thế giới này rồi.
Nếu Ô Bách Chu rời đi, như vậy mối liên kết này có thể bị cắt đứt bất cứ khi nào.
Ô Bách Chu trở thành tồn tại duy nhất trong thế giới của cậu, mọi tình cảm cậu đều đặt trên người hắn. Vì vậy khi lực chú ý của Ô Bách Chu hướng về phía người hay vật khác, cậu sẽ khó chịu, sẽ ghen ghét.
Nét cười trên mặt Bạch Đường Sinh dần phai đi, cậu nhìn bản thân trong gương, không tiếng động mà thở dài.
Như vậy là vô cùng bất công với Ô Bách Chu.
Có đôi khi tình cảm quá sâu từ một bên cũng có thể trở thành một thứ gánh nặng. Mặt trời tuy rằng ấm áp, song quá mức mãnh liệt cũng khiến người ta tổn thương.
Lúc Bạch Đường Sinh thẫn thờ, không biết từ khi nào mà phía sau đã nhiều hơn một bóng người. Khi cánh tay phía sau mò vào trong quần áo cậu mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Không phải bảo anh ở phòng ngủ đợi một chút sao?”
“Tôi mà đợi một chút à?” Ánh mắt Ô Bách Chu đen sâu, cắn lên cổ Bạch Đường Sinh một cái, “Tôi đợi hơn nửa tiếng rồi.”
Bạch Đường Sinh để Ô Bách Chu lộn xộn trên người mình, cậu lấy điện thoại ra nhìn, quả thật là từ khi cậu vào phòng đã qua bốn mươi phút rồi.
Ô Bách Chu vói tay vào lưng quần Bạch Đường Sinh, “Đây là quà của tôi à?”
Bạch Đường Sinh không xoay người lại, đối diện với Ô Bách Chu trong gương, "Thích không?”
Giọng Ô Bách Chu có chút nghèn nghẹn: “Thích, thích vô cùng…”
Bộ quân phục này rất vừa vặn, áo trên bao lấy thân thể thiên gầy của Bạch Đường Sinh, vạt áo nhét vào lưng quần. Ống quần ôm lấy cặp chân thon dài thẳng tắp của Bạch Đường Sinh, trên eo có một sợi dây lưng xiết chặt, phô bày mọi đường nét vòng eo thon nhỏ của cậu.
Ô Bách Chu dùng hai tay ôm lấy, “Chúng ta cứ ở đây được không?”
Bạch Đường Sinh nhìn thoáng qua tấm gương trước mặt, chỉ vừa mới thoáng nghĩ đến nơi này sắp xảy ra chuyện gì da đầu đã có chút tê dại. Nhưng cũng chịu thôi, ai bảo hôm nay Ô Bách Chu là thọ tinh* chứ?
(*)Người TQ hay gọi là thọ tinh, ý là chủ của bữa sinh nhật ấy, sinh nhật ai người đó lớn nhất=))
Nhưng cho dù hôm nay có không phải là sinh nhật, ngày thường Ô Bách Chu có yêu cầu gì e rằng cậu cũng sẽ không từ chối… Đúng là yêu chú mà.
“Hôm nay anh quyết định.”
“Được.” Tiếng cười trầm thấp của Ô Bách Chu vang bên tai Bạch Đường Sinh. Khi đang chuẩn bị làm lại đột nhiên phát hiện bên góc còn có một cái cái hộp nhỏ, hắn ngưng thần, nhìn thấy tức khắc đã cười.
“Không ngờ em thích kiểu này đấy?”
Bạch Đường Sinh theo tầm mắt hắn nhìn về phía cái hộp đồ chơi tình dục, có còng tay, dây thừng…
“Cái này không phải em mua.” Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ, “Là người bán tặng.”
“Phục vụ tốt vậy sao… Em nhớ đánh giá tốt đấy." Ô Bách Chu cầm lấy còng tay, còng hai tay Bạch Đường Sinh ra phía sau lưng.
Sau đó lại lấy mấy món đồ chơi có thể chuyển động bên trong…
Bạch Đường Sinh hít sâu một hơi, nhưng không hề phản kháng: “Anh muốn dùng thật à?”
“Đồ phải tận dùng, nếu không thì không phải là lãng phí sao?” Ô Bách Chu cười nói.
Bạch Đường Sinh cam chịu lắc lắc thứ kim loại trên cổ tay, "Đeo cái này lát nữa cởi ra như nào đây?"
(*)Ở đây tác giả đánh sai hay sao ấy, t đang sửa theo chữ t nghĩ vốn nó nên như z nha=))
“Không cởi, lát nữa cứ vậy mà làm." Ô Bách Chu thong thả ung dung mà thưởng thức mạt ửng hồng dần nổi lên trên mặt Bạch Đường Sinh.
“…”
Qua hồi lâu, Ô Bách Chu vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ đứng cách một mét, lẳng lặng mà trực tiếp nhìn Bạch Đường Sinh run rẩy nằm trên mặt đất. Chỉ có phản ứng nởi lên cách lớp quần áo thể hiện ra giờ phút này hắn không hề bình tĩnh.
Bạch Đường Sinh bị cọ đến mức sắp không chịu nổi, “Rốt cuộc là anh có làm hay không?”
“Cục cưng… Là em nói phải chờ đến mười hai giờ.” Ô Bách Chu mở đồng hồ trên di động, "Còn mười phút nữa."
“…” Bạch Đường Sinh không nhịn nữa, chửi thề một câu, xem ra là thật sự rất khó kiềm nén, ngày thường Bạch Đường Sinh chẳng dính đến nửa chữ thô tục nào.
Ô Bách Chu nhìn giọt mồ hôi từ trán chảy xuống biến mất trong cổ áo Bạch Đường Sinh, con ngươi màu đen lại càng thêm sâu hút, như là bình yên trước cơn bão.
“Không cần vội, đêm còn dài, chúng ta cứ chậm rãi...”
- -
Chậm chậm rãi rãi, Bạch Đường Sinh đã bị Ô Bách Chu lăn qua lộn lại đến sáng ngày hôm sau. Ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng Ô Bách Chu mới buông tha, ấp cậu vào trong lồng ngực.
Trước khi ý thức mơ hồ, Bạch Đường Sinh nghe thấy Ô Bách Chu hỏi mình: “Mấy thứ này không phải em mua hôm nay đúng chứ?"
“Ừm.” Cậu theo bản năng đáp một tiếng.
Ô Bách Chu truy hỏi: “Vậy hôm nay em ra ngoài làm cái gì?”
Yếu hầu Bạch Đường Sinh căng thẳng. Thật ra cậu có chút hối hận đã đặt làm thứ đó, nhưng ánh mắt Ô Bách Chu chăm chú nhìn vào cậu lại lộ ra dịu dàng, khiến cậu không kiềm được muốn giam giữ đôi mắt này lại, vĩnh viễn chỉ có thể cười với mình, chỉ có thể ý loạn tình mê với mình.
Cậu muốn vĩnh viễn trói thầy Ô cạnh bên, không cho phép bất kẻ nào khác nhúng chàm.
Bạch Đường Sinh hé miệng một lúc, cuối cùng chậm rãi nói ra một câu: “Chờ tỉnh dậy sẽ cho anh."
Ô Bách Chu nghe vậy thì ôm người càng sát hơn, cũng không hỏi tại sao hay là thứ gì.
Khi Ô Bách Chu tỉnh lại đã là giữa trưa, bên người đã trống rỗng, nhiệt độ mát lạnh thể hiện người này đã rời đi được một lúc.
Thật ra Ô Bách Chu nhìn ra cảm xúc của Bạch Đường Sinh ngày hôm qua có chút bất thường, nhưng hắn không vạch trần. Song bình tĩnh của Ô Bách Chu đã hoàn toàn tan vỡ sau khi tỉnh dậy phát hiện Bạch Đường Sinh không còn trong lòng.
Hắn trầm mặt, nghĩ, xem ra là tối hôm qua làm còn chưa đủ tàn nhẫn…
Cảm xúc tức giận của Ô Bách Chu chỉ chậm rãi tiêu tan mãi cho đến khi hắn đứng dậy nhìn thấy hộp quà đặt trên tủ đầu giường. Hắn mở hộp quà, lộ ra nụ cười mang theo nhu tình.
Bạch Đường Sinh ngồi trên bàn ăn, đang ăn bữa trưa, tối hôm qua tiêu hao thể lực quá nhiều, cậu cần phải nhanh chóng bổ sung năng lượng. Thật ra lúc vừa tỉnh dậy cậu đã cảm thấy cả người đau nhức, chân mềm nhũn, tay cũng mềm. Nhưng cũng không còn cách nào, buổi tối còn phải tham gia tiệc sinh nhật với Ô Bách Chu.
Khi Ô Bách Chu xuống nhà, cậu có chút căng thẳng, ra vẻ không có chuyện gì mà nói: “Dậy rồi sao? Mau ăn cơm thôi.”
Ô Bách Chu chậm rãi ngồi xuống, khi cầm lấy chiếc đũa tay lộ ra chiếc nhẫn bóng loáng trên ngón áp út.
Bạch Đường Sinh thoáng ngẩn ngơ, cậu nhìn chằm chằm bàn tay Ô Bách Chu hồi lâu.
Thật ra khi đặt làm đôi nhẫn này Bạch Đường Sinh có thể chắc chắn Ô Bách Chu nhất định sẽ không cự tuyệt. Nhưng khi thật sự nhìn thấy Ô Bách Chu đeo trên tay, rung động lại rạo rực lên trong lòng cậu, trái tim cũng bắt đầu không có tiền đồ mà đập dồn dập.
“Tôi thích lắm.” Ô Bách Chu không nói thích cái gì, nhưng hai người đều biết hắn đang nói gì.
“Thích là tốt rồi.” Bạch Đường Sinh ra vẻ bình tĩnh mà thu mắt, “Rất nhiều fan đang chúc mừng sinh nhật anh trên Weibo, anh có muốn đăng Weibo hồi đáp chút tâm ý lại cho bọn họ không?"
Ô Bách Chu không nói gì, hắn nhìn chằm chằm tay Bạch Đường Sinh, nói: “Của em đâu?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, cúi đầu nhìn ngón áp út trông rỗng của mình, “Ở trên lầu.”
Ô Bách Chu giận quá hóa cười: “Em tặng nhẫn bày tỏ tình yêu, kết quả lại để tôi mang một mình?"
Thấy Ô Bách Chu thật sự tức giận, Bạch Đường Sinh vội vàng lên lầu, “Bây giờ em đi lấy ngay.”
Sau khi nhìn thấy Bạch Đường Sinh từ trên lầu đi xuống, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với hắn, sắc mặt Ô Bách Chu mới dịu đi.
Cặp nhẫn này là của một thương hiệu tuy nhỏ nhưng lâu đời ở nước ngoài. Hãng nọ rất kỳ quái, chỉ làm nhẫn, nhưng mỗi một cặp nhẫn đều độc nhất vô nhị và có ý nghĩa đặc biệt.
Mỗi một cặp nhẫn thiết kế riêng cho khách hàng bọn họ đều sẽ đăng một thông báo lên trang web chính thức, nghiêm cấm các nhãn hàng khác phục chế, trộm thiết kế của bọn họ.
Đã từng có một thương hiệu nhìn trúng một thiết kế nhẫn của bọn họ. Vì thế sau khi ăn cắp đã sản xuất số lượng lớn bán ra, kết quả bị bọn họ kiện đến quần con cũng chẳng còn.
Mẫu này của Bạch Đường Sinh kiểu dáng khá đơn giản, không có quá nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt, bên ngoài nhẫn có một số hoa văn phức tạp, nhưng đến một cái vụn kim cương cũng chẳng có. Bên trong nhẫn lại súc tích khắc tên của cậu và Ô Bách Chu.
Khi Ô Bách Chu mở website của hãng này ra, thấy trang web chính thức đăng hình chiếc nhẫn trên tay hắn, tái bút là: You are my only one, you are my whole world.
Bạch Đường Sinh đột nhiên nói: “Sao mấy ngày này không thấy anh thả Phan Tây ra ngoài?"
Ô Bách Chu buông di động, ý vị không rõ mà nhìn cậu: “Đưa cho Tề Kỳ rồi, con gái chị ấy thích."
“Sao lại cho?” Bạch Đường Sinh buông đũa, có chút kinh ngạc: “Không phải anh rất thích sao?”
“Không phải là em không thích sao?” Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: “Nói chi tôi cũng không phải là rất thích, tôi chỉ cho rằng em sẽ thích thôi.”
Ô Bách Chu ăn xong, kéo Bạch Đường Sinh vào trong lòng: “Tôi vốn là nghĩ nuôi một con mèo nó có thể an ủi em, khi tôi không có nhà em có thể chơi đùa với nó."
“Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện, thật ra em không cần.”
Ô Bách Chu hôn lên nốt son trên cánh mũi Bạch Đường Sinh, “Nếu em không cần, tôi nghĩ vậy quên đi, em có tôi là đủ rồi."
Bạch Đường Sinh ngẩn ra một lúc, chôn mặt thật sâu trong cổ Ô Bách Chu, cảm nhận được đôi tay ấm ấp vỗ về sau lưng cậu.
Giọng cậu nghèn nghẹn gọi: “Ô Bách Chu.”
“Ừm, tôi đây em.”
“Em yêu anh.”
“Tôi cũng yêu em.”